Dịch: Tiểu Duyên
***
Ninh Thần đang làm gì?
Ninh Thần đang đánh răng bằng một cây bàn chải đánh răng tự chế từ lông heo đơn giản, chà xát một lúc còn làm rơi vài cọng lông.
Ừm ừm...
Xoạt xoạt...
...
Sáng sớm, hắn rất nhàn rỗi mà ngồi xổm trước cửa, vừa đánh răng vừa chăm chú phun mấy cọng lông heo ra ngoài, ngay cả Thanh Ninh tới lúc nào mà cũng không hề hay biết.
Ưm ưm...
Ninh Thần ậm ừ một tiếng, xem như chào hỏi.
“Nương nương tìm ngươi! Đi theo ta.”
Thanh Ninh không rảnh mà nói nhảm, lôi kéo Ninh Thần đi ngay.
Ninh Thần giật mình, còn chưa kịp hớp vào một ngụm nước súc miệng để thanh lọc sạch phần muối trong miệng là đã bị Thanh Ninh kéo đi rồi.
“Chờ xúy, hớp thêm một ngụm nước cái đã!”
“Không kịp rồi! Lát nữa rồi hớp sau.”
“...”
Ninh Thần thầm than khổ; lát nữa làm sao có thể giống như lúc này. Nếu có bản lĩnh, ngươi thử ngậm đầy một miệng muối như ta xem!
Bị Thanh Ninh túm lấy, khoảng cách khá xa giữa điện Thiên Dụ và điện Vị Ương lúc chỉ bằng thời gian uống một tách trà,
Trên đường đi, Thanh Ninh nói sơ qua về tình huống trong điện. Nghe xong, Ninh Thần cực kỳ khinh bỉ hành vi của vị sứ giả Chân Cực quốc kia. Một kẻ không biết xấu hổ đến mức ấy thì cũng quả thật là tài giỏi rồi.
Trên thực tế, vấn đề nan giải nhất trong đề bài lấy kim trong chảo dầu chính là người lấy kim. Lúc trước, vị sứ giả Chân Cực quốc đã định trước rằng, người lấy kim sẽ do đối phương quyết định. Vốn dĩ, đây cũng là một yêu cầu hợp lý. Thế nhưng mà, quân thần Đại Hạ vẫn đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của bọn chúng.
Hiện giờ trong đại điện, những kẻ đại biểu cho Chân Cực quốc gồm 5 người, mà ai nấy đều mang thân tập võ. Đại Hạ phải lựa chọn thế nào đây?
Vì nhận ra điểm này, Trưởng Tôn mới gọi Ninh Thần đến. Người luyện võ, nếu đã luyện ra chân khí hộ thân, vậy sẽ có thể nhúng tay vào trong chảo dầu trong một thời gian ngắn mà chẳng mảy may chịu thiệt hại gì. Cứ như vậy, Đại Hạ sẽ gánh chịu thiệt thòi ở phương diện chỉ định người ra thi thố.
Ninh Thần đi theo Thanh Ninh, bước đến sau lưng Trưởng Tôn. Tiếp đó, hắn nhanh chóng thì thầm vài câu, dặn dò mấy chuyện.
“Khả thi không?” Trưởng Tôn có chút lo lắng.
“Nương nương cứ ngồi xem là biết.” Ninh Thần gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Thanh Ninh, đi sắp xếp ngay.”
Trưởng Tôn khẽ vuốt cằm, ý bảo hiện giờ cũng chỉ có thể làm như thế. Trong ván đầu tiên này, nếu có thể thắng thì tốt, không thì phải hòa.
Nghe qua ý tứ của Ninh Thần, Thanh Ninh cũng có cảm giác nghi ngờ. Bất quá, nàng vẫn nhận lệnh, lập tức đi sắp xếp ngay.
Bên dưới đại điện, chúng thần và sứ giả Chân Cực quốc đều đã ngồi sang hai bên. Một bên hưởng dụng mỹ thực trong yến tiệc, còn thưởng thức ca múa, cũng khiến Ninh Thần trông mà thèm thuồng.
Hắn còn chưa đánh răng xong nữa, huống chi là ăn uống vào lúc này. Nghĩ tới đây, Ninh Thần càng hằn học hơn khi nhìn về phía tên sứ giả kia, để rồi cười khẩy khinh bỉ theo cái cách mà hắn vẫn hay dùng, còn âm thầm chửi rủa 18 đời tổ tông nhà gã ấy.
Bỗng nhiên, Ninh Thần cảm giác được một ánh mắt đáng sợ nào đó nhìn đến mình từ bên cạnh. Đó chỉ là một ánh mắt liếc ngang chớp nhoáng, nhưng cũng đã hù dọa hắn giật điếng người.
Vạn... Vạn quý phi!
Trong số những nữ nhân mà Ninh Thần từng gặp qua, nếu nói xinh đẹp, Mộ Thành Tuyết và Cửu công chúa Hạ Hinh Vũ tuyệt đối không thua kém bất luận một kẻ nào. Nếu nói về đoan trang, dĩ nhiên Trưởng Tôn sẽ không nhường vị trí số 1 cho bất kỳ ai. Ngay cả Thanh Ninh, nếu không bàn đến xích mích cá nhân giữa hắn và nàng, thì nàng đúng là một mỹ nhân hiếm thấy đối với hắn.
Nhưng mà, nếu so sánh về độ quyến rũ, Vạn Vân Thường chính là kẻ xuất chúng nhất. Dung nhan của nàng có bảy phần xinh đẹp, ba phần quyến rũ, hoàn mỹ kết hợp cùng nhau để cấu thành nên 4 chữ: 'Hồng nhan họa thủy.'
Đương nhiên, đây cũng không phải là do sức quyến rũ của mấy vị nữ tử khác không bằng Vạn Vân Thường; vấn đề chủ yếu chính là: những nử tữ còn lại đều mang trên người từng đặc điểm khác, mà những đặc điểm đó lại tạo ra điểm trừ quá chí mạng. Nói một cách đơn giản, Mộ Thành Tuyết quá lạnh lùng, Cửu công chúa còn quá nhỏ, Thanh Ninh quá hung dữ, còn Trưởng Tôn... À thì, hắn không dám đánh giá vị nữ tử cuối cùng này.
Cảm giác được một vị mỹ nữ nhìn chằm chằm là như thế nào? Ngay thời điểm này, nếu có người bảo là rất sướng, hắn sẽ bước tới và vả cho kẻ đó một bạt tay.
Cúi đầu xuống thấp hơn nữa, Ninh Thần âm thầm cầu nguyện Vạn Vân Thường không nhận ra hắn. Ngày đầu tiên vào cung, hắn đã đắc tội vị Vạn quý phi có thân phận tôn quý kia. Lúc ấy, thoạt nhìn thì nàng cũng không muốn so đo gì, nhưng ai biết trong lòng nàng ta nghĩ gì.
Cũng may, ánh mắt của Vạn Vân Thường chỉ xẹt qua trong thoáng chốc, không quan sát hắn quá lâu. Ninh Thần thở phào nhẹ nhõm, dần thả lỏng thân thể đang căng cứng của mình ra.
Ninh Thần cũng không biết, vốn dĩ Vạn Vân Thường cũng đã quên mất chuyện của ngày đó. Thế nhưng mà, nàng vừa chợt nhớ đến chuyện cũ ngay tức thì; ai bảo hắn lại đến đứng ngay sau lưng Trưởng Tôn làm chi?
Vạn Cân Thường không nhìn hắn nữa, chỉ khẽ nhếch nhẹ khóe môi rồi cười quyến rũ một cái. Nụ cười này quả thật có thể người người chấn động tâm can, cũng khiến quả tim của một vài vị đại thần chợt co thắt lại khi tình cờ nhìn sang nơi đây.
Trưởng Tôn dĩ nhiên cũng chú ý tới một lần liếc mắt của Vạn Vân Thường vừa rồi, nhưng chẳng tỏ thái độ gì. Hiện tại, nàng im lặng chờ đợi Thanh Ninh chuẩn bị xong mọi chuyện.
Trong một buổi yến hội gồm các vương công, quý tộc tề tụ thế này, người không được chú ý nhất chính là... thái giám. Mặc dù người hữu tâm sẽ nhận ra tên thái giám đang đứng sau lưng Hoàng hậu kia có chút quen mặt, nhưng cũng không quá để bụng làm gì. Dù sao đi nữa, chưa bao giờ có một thái giám nào trở thành nhân vật trọng điểm trong suốt bề dày lịch sử 1000 năm của Đại Hạ cả.
Hạ hoàng vẫn bình tĩnh như cũ, uy nghiêm của Đế vương nằm ở chỗ không giận tự uy. Có thể bảo vệ một đế quốc lớn đến như vậy suốt gần 20 năm, ai lại tin đây là một kẻ ngu ngốc chứ?
Đêm qua, Trưởng Tôn đã phái người mách nhỏ với Hạ hoàng về chuyện này. Thế cho nên, Trưởng Tôn mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Hạ hoàng không vội, yên lặng chờ Trưởng Tôn an bài. Không ai hiểu rõ tính cách của Trưởng Tôn hơn y; nếu nàng ấy không nắm chắc hoàn toàn, vậy tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
Đêm qua, Trưởng Tôn phái người đi truyền lời, nhưng nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu, “Ván thứ nhất, Đại Hạ sẽ không thua.”
Ý tứ của nàng ấy rất rõ ràng, hoặc hòa, hoặc thắng.
Hạ hoàng tự biết rõ, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, thế nên cứ để Trưởng Tôn thoải mái an bài.
Sứ giả Chân Cực quốc cũng đang im lặng chờ đợi. Y cũng không vội vì vốn dĩ đã đứng ở thế bất bại rồi, không cần hơn thua nhau vài khắc ít ỏi này.
Chờ đợi một hồi lâu, rốt cục Thanh Ninh đã trở về trở về. Nàng đứng sau lưng Trưởng Tôn, ra dấu là mọi chuyện đã xong.
Trưởng Tôn gật nhẹ, bình tĩnh nhìn về phía Hạ hoàng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Mang chảo dầu đến.”
Nhận được tín hiệu của nàng, Hạ hoàng lập tức truyền chỉ.
Không bao lâu sau, một cái chảo dầu to tướng được khiêng qua cửa chính điện Thiên Dụ, đi kèm với vật ấy là một bếp lửa bên dưới. Ánh lửa bên dưới chảo dầu đang bập bùng mạnh mẽ, khiến ai nấy đều thầm cảm thấy lo lắng không thôi.
“Mời sứ giả chỉ định người tham gia thử thách.” Hạ hoàng mở lời.
Vừa nghe thế, quan viên Đại Hạ bất giác run rẩy nhẹ. Cũng không phải do bọn họ tham sống sợ chết, mà chỉ là thuần túy sợ hãi thôi.
Trên thực tế, bọn họ suy nghĩ quá xa xôi rồi. Dù sứ giả Chân Cực quốc có to gan đến đâu đi nữa, vậy cũng không thể nào bức ép thần tử Đại Hạ đưa thân vào chảo dầu giữa đại điện thế này.
Do đó, cũng dễ dàng đoán được nhóm ứng cử viên tiềm năng gồm những ai, đơn giản chính là cung nữ, thị vệ, còn có... thái giám nữa. Đây là nhóm người không quyền không thế, cũng không phải nhân vật quan trọng gì.
Nghĩ xa hơn một bước nữa, thị vệ đều là người biết võ công - loại trừ. Cung nữ vốn dĩ cũng là thân nữ tử - dù những kẻ bên Chân Cực quốc không phải hạng người biết thương hương tiếc ngọc, thì cũng không hề muốn nhận lấy cái danh tiếng xấu xa như cố tình ức hiếp nữ nhân. Do đó, chỉ còn lại một ứng cử viên khả thi cuối cùng, chính là... thái giám.
Ninh Thần rất thông minh, thế nên hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Mà cũng vì lẽ đó, hắn càng cúi đầu thấp hơn tất cả mọi người; nếu lúc này không phải là thời điểm đặc biệt, hắn đã co giò lên mà bỏ chạy ngay từ đầu.
Những gì nên nói, hắn cũng đã nói hết rồi. Tại sao còn ép hắn làm cái chuyện vừa tốn công tốn sức, vừa chẳng có kết cuộc tốt đẹp này?
“Vị tiểu công công kia, xin mời nhé!”
Tên sứ giả Chân Cực quốc bước về phía trước, nhìn thoáng qua chảo dầu. Sau khi kiểm tra sơ qua và xác định là không có vấn đề gì, y bèn xoay người lại, nhìn xung quanh đại điện. Vừa liếc mắt, y lập tức chọn ngay Ninh Thần đang cúi đầu thấp nhất. Thân phận thích hợp, tuổi tác thích hợp, lại không phải người biết võ công, đây quả thực là kẻ thích hợp nhất để nhúng tay xuống chảo dầu.
Nếu Ninh Thần biết được ý nghĩ của tên sứ giả Chân Cực quốc lúc này, hắn nhất định sẽ kêu oan ngay lập tức. Hắn là người biết võ công nha! Hắn thực sự đã luyện tập qua nội công rồi đó!
Đáng tiếc, hắn chỉ là một tên gà mờ còn chưa nhập phẩm. Hơn nữa, hắn đã làm mất đi một ít chân khí mà bản thân vừa tu luyện ra trong hai ngày nay, chẳng trách sao người khác chỉ nghĩ hắn là một kẻ bình thường.
Thấy sứ giả Chân Cực quốc chọn trúng Ninh Thần, Trưởng Tôn đột nhiên sửng sốt, nhưng bên cạnh cảm giác lo lắng lại chính là một ít niềm tin hy vọng nào đó. Trên thực tế, điều mà nàng lo lắng nhất chính là, nàng vẫn luôn cố gắng dùng mọi cách để che giấu sự tồn tại của Ninh Thần nhằm bảo vệ hắn không bị cuốn vào mạch nước ngầm giữa Hoàng cung. Thế cho nên, mặc kệ Ninh Thần có lập được bao nhiêu công lớn, nàng vẫn tỏ vẻ dửng dưng phớt lờ. Thậm chí, nàng còn cố ý giấu tên của Ninh Thần trước mặt Hạ hoàng.
Chỉ là, sau một thời gian ngắn ở chung, tự thân Trưởng Tôn càng hiểu rõ một điều; nàng không thể nào che giấu ánh hào quang của Ninh Thần mãi mãi được. Bởi vậy, vừa lo lắng mà vừa chờ mong, nàng cũng muốn nhìn xem: ánh hào quang của hắn sẽ chiếu rọi được bao xa sau khi thoát khỏi sự kiềm kẹp của nàng?
Lời của người dịch: Không biết là bao xa, chỉ là sắp sửa ghi danh một chân vào Âm phủ, chân chân chính chính làm một con zombie =)))
Nhưng so với tâm tình phức tạp của Trưởng Tôn, Thanh Ninh lại suy nghĩ đơn giản hơn nhiều. Điều duy nhất mà nàng lo lắng chính là: liệu tên tiểu tử này có phá rối một trận long trời lở đất ở ngay đại điện hay không?
Bên cạnh đó, Ninh Thần có vui vẻ vào lúc này hay không? Dĩ nhiên là không! Hắn có muốn lập công hay không? Không muốn! Vì hắn là thái giám nha! Thái giám làm gì được thăng chức cơ chứ? Là thủ lĩnh thái giám à? Hay làm tổng quản thái giám đây?
Dựa trên điểm gốc rễ của vấn đề, sớm muộn gì hắn vẫn phải chạy trốn. Hắn không thể nào ở lại trong cung suốt đời!
Sở dĩ giúp Trưởng Tôn, một là hắn muốn xóa tan lửa giận của Trưởng Tôn, thứ yếu là do Trưởng Tôn thật sự đối xử tốt với hắn.
Nhưng tình huống hiện tại chính là loại tình huống mà hắn ghét nhất. Hắn biết rằng: từ hôm nay trở đi, sẽ có vô số ánh mắt trong Hoàng cung nhìn chằm chằm vào hắn. Bất luận là Vạn quý phi hay Hạ hoàng, đều sẽ không cho phép bản thân mù tịt thông tin về một tên tiểu thái giám thân cận bên cạnh Trưởng Tôn.
Nơi vô tình nhất chính là dòng dõi đế vương. Hạ hoàng là thế, Vạn quý phi là thế, mà thậm chí Trưởng Tôn cũng là như thế.
Nhìn ra Ninh Thần trong lòng do dự, Trưởng Tôn thấp giọng quát, nói: “hoảng cái gì hoảng hốt, lớn mật đi làm, xảy ra chuyện có bổn cung gánh vác! -
Ninh Thần bị khiển trách đầu hơi chút thanh tỉnh một chút, biết đây là trốn không thoát.
Tiến tới hai bước, Ninh Thần lo lắng quay đầu lại, nhìn thoáng qua Trưởng Tôn. Ý của hắn chính là, nàng hứa rồi thì phải giữ lời nha!
Trưởng Tôn không thèm để ý tới hắn. Nàng là một vị Hoàng hậu, nếu ngay cả một tên tiểu thái giám mà cũng không bảo vệ được, vậy chẳng cần làm Hoàng hậu chi cho cực.
Chảo dầu trong điện dần dần nổi lên bong bóng khí; ngọn lửa dưới lò phả ra hơi nóng đau rát hết cả người. Ninh Thần chờ một hồi. Lúc bong bóng khí trong chảo dầu bốc lên dày đặc nhất, hắn đưa tay lên trên chảo dầu, sau đó nhìn về phía sứ giả Chân Cực quốc rồi nở một nụ cười xán lạn, làm khẩu hình miệng mà nói: “CMM!”
Sứ giả Chân Cực quốc sầm mặt lại. Tuy không hiểu tên tiểu thái giám kia nói gì, nhưng dù một kẻ ngốc vẫn có thể biết rõ là hắn đang chửi xéo một câu nào đó.
Bất quá, khi nghĩ đến cánh tay của tên tiểu tử này sẽ biến thành một con cá trích luộc nhừ xương sau một khắc nữa, y bỗng chốc cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
Ninh Thần nhúng tay trái vào, còn vẻ mặt bỗng chốc biến hóa ngay lập tức.
Chìm vào bên dưới mặt dầu luôn rồi!
Trong điện, mí mắt của chúng thần đều giật nhẹ! Những ai nhát gan đều lập tức cúi đầu, không dám tiếp tục quan sát.
A a a...
Giữa những tiếng rên rỉ, hai mắt của Ninh Thần bỗng chốc đỏ bừng. Cả người hắn đều run rẩy nhẹ, nhất là cánh tay của hắng càng dao động dữ dội hơn. Cũng vì thế, dầu trong chảo liên tục văng ra ngoài, rơi vào lò lửa bên dưới, khiến thế lửa càng bùng cháy dữ dội hơn.
Thấy vậy, tên sứ giả Chân Cực quốc càng cười sảng khoái hơn. Cứ như thể, thứ bên trong chảo dầu lúc này không phải là cánh tay của một tên tiểu thái giám, mà là cả hoàng triều Đại Hạ đang nằm chờ nhà nhà đến tùng xẻo vậy.
Nhưng sau một khắc, nụ cười trên mặt gã sứ giả kia lại hóa ra cứng đờ.
Trước chảo dầu, đôi tay run rẩy kia, đôi tay với ống tay áo bị dầu nóng thấm ướt hơn phân nửa ấy, lại rõ ràng lấy ra được một cây kim nhỏ như một sợi lông.
Định...
Cây kim rơi xuống đất, chẳng rõ là có phát ra âm thanh gì hay không. Tên tiểu thái giám kia ngồi xổm xuống đất, trông vô cùng đau đớn. Hắn ôm chặt cánh tay mình, hàm răng va vào nhau côm cốp.
“Truyền thái y!” Trưởng Tôn quát to giữa đại điện, đánh thức tất cả mọi người!
“Tốt lắm!”
Chẳng rõ là vị đại thần nào đã quên mất lễ nghi trước điện, vừa thét to mà vừa vỗ mạnh xuống bàn trà.
Ngay sau đó, từng tiếng khen ngợi vang lên không dứt. Ai nấy đều hết lời khen ngợi tên tiểu thái giám lạ lẫm mà dũng cảm, không sợ đau đớn kia.
Một nét hài lòng mờ mịt vụt hiện lên, rồi vụt tan biến ngay trên gương mặt căng thẳng của Hạ hoàng.
Thái y nhanh chóng tới đây. Một thị vệ tiến tới, đỡ Ninh Thần dậy, dắt vị công thần này lui ra ngoài cùng thái y.
Trường Tôn nặng nề nhìn lướt qua nhóm sứ giả Chân Cực quốc kia, sau đó mở lời, “Thanh Ninh!”
“Rõ!”
Thanh Ninh hiểu ý, vội vàng bước ra giữa đại điện. Nàng nhặt cây kim trên mặt đất kia lên, sau đó bỏ vào chảo dầu sôi lần nữa.
Sau động tác đơn giản này, Thanh Ninh xoay người, nhìn về phía năm vị sứ giả Chân Cực quốc ở bên kia. Nàng bình tĩnh nói, “Nghe đồn rằng, Chân Cực quốc là nơi thượng võ, cũng không biết là thật hay giả đây?”
Dứt lời, Thanh Ninh lại nhẹ nhàng tiến về trước một bước, giỏ giọng lạnh lùng bảo:
“Xin hỏi, có ai dám bước lên so tài hay không?”