Edit: Tư Phiên
.
Thẩm Thư Dư ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn tên trước mặt đang nắm chặt tay mình.
Trên thế giới này tại sao lại có loại người như anh kia chứ?
Lúc trước trong lòng thầm nổi một tia may mắn có thể trốn khỏi anh, bây giờ Thẩm Thư Dư liền xác định người này đích thực rất vô lại.
“Anh buông tôi ra ngay, bằng không tôi sẽ hô lên cho mọi người biết anh phi lễ tôi đấy.”
“Phi lễ?” Phó Chước như nghe được một mẩu chuyện hài, nhịn không được bật cười ngay tại chỗ.
Lúc cười rộ lên anh lại có vẻ không khó để thân cận, lạnh lùng trên mặt nhiễm một tia ấm áp.
Thẩm Thư Dư dùng sức giãy giụa, cô nỗ lực muốn trốn khỏi anh nhưng đều vô dụng, người nam nhân này vóc dáng cao hơn cô tới tận hai tấc, chỉ cần bàn tay to kia là đủ khống chế cô. Muốn trách là thì trách cô quá yếu và mảnh mai.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Thư Dư cảm nhận được sức lực khác biệt giữa nam và nữ.
Thấy Thẩm Thư Dư vẻ mặt đề phòng, Phó Chước nhịn không được, mở miệng hỏi: “Em thật sự nghĩ tôi là biến thái à?”
Vốn dĩ Thẩm Thư Dư không cảm thấy anh là biến thái, hiện tại chính bản thân anh đã nói như vậy, cô liền khẳng định luôn.
“Không phải sao?” Cô nhấc tay đánh anh một cái, hạ giọng nài nỉ, “Anh làm ơn buông tôi ra nha! Tôi còn bận việc nữa.”
Trơ mắt nhìn xe buýt đang tới, Thẩm Thư Dư quả thực là khóc không ra nước mắt.
Tài xế lái xe thấy một chiếc xe thể thao sang trọng trước mặt, lại thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ, cứ tưởng hai người là một cặp người yêu đang hờn dỗi nên vui tươi hớn hở đóng cửa xe rời đi rồi.
Lúc này trạm xe buýt chỉ có Thẩm Thư Dư, quả thực là hội tụ đủ “Thiên thời, Địa lợi, Nhân hoà.”, điều kiện tốt để người ta “Khi dễ“.
Phó Chước thấy cô gái nhỏ này trong mắt rõ ràng là bài xích cùng chán ghét, nhanh chóng thu hồi nụ cười, cau mày nhìn cô. Anh vẫn không rõ rốt cuộc vì cái gì khiến cô chán ghét mình, huống chi anh còn tốt tính muốn đưa cô đi một đoạn đường nữa. Xe thể thao của anh đâu phải muốn ngồi là được, chỉ có điều hôm nay anh “mở rộng tấm lòng” chút thôi.
Nhưng Thẩm Thư Dư hiển nhiên không cho rằng như thế, cô cảm thấy người đàn ông này chính là có bệnh! Bệnh tự đại! Bệnh cuồng vọng! Cần phải chữa.
Anh ta thật đúng là cho rằng đi xe thể thao ghê gớm lắm sao? Đâu phải ai cũng muốn đi xe anh ta a.
Phó Chước nắm chặt tay Thẩm Thư Dư, cánh tay nho nhỏ tinh tế chỉ sợ nắm mạnh một tí là có thể bẻ gãy. Anh không buông ra, cô liền liều mạng giãy giụa. Cánh tay bởi vì cọ xát mà đỏ ửng cả lên.
Anh đau trong lòng, cuối cùng vẫn là buông lỏng tay, nhưng lại không đoán được điều sẽ xảy ra. Theo lực quán tính và lực hút của trái đất, Thẩm Thư Dư lảo đảo một cái liền ngã xuống.
Phó Chước: “......”
Mẹ nó....
Đau là điều Thẩm Thư Dư cảm nhận được đầu tiên.
Cô té ngã, lòng bàn tay cạ mạnh xuống mặt đất, bị rách một mảng da.
Phó Chước nhanh chóng muốn đỡ nhưng bị Thẩm Thư Dư tránh thoát, “Này, anh đừng có chạm vào tôi!”
Cô thật sự tức giận.
Nhưng mặc dù là giận dữ lắm, giọng nói cô vẫn ngọt ngào yêu kiều.
Phó Chước ngồi xổm trước mặt Thẩm Thư Dư, có chút không được tự nhiên mở miệng: “A....xin lỗi em.”
Lần thứ hai xin lỗi thế nhưng lại cùng một ngày, không những thế còn cùng một người.
Nhưng anh không phải cố ý, còn không phải thuận theo ý cô buông tay ra sao, thật không nghĩ tới sẽ làm cô ngã.
Nhưng trước mắt cô hiển nhiên sẽ không cảm kích chút nào.
Thẩm Thư Dư trừng mắt nhìn Phó Chước một cái, lạnh lùng mà nói: “Tôi không muốn nhận lời xin lỗi của anh.”
Cũng thật kỳ quái, theo lý thuyết mà nói là nên tức giận, nhưng Phó Chước lại có chút biến thái mà muốn cười.
Mẹ nó, rõ ràng đối phương chán ghét mình muốn chết, nhưng anh lại cảm thấy cô đáng yêu vô cùng.
Anh ánh mắt nhu hòa nhìn người trước mặt, hỏi: “Vậy em muốn thế nào mới chấp nhận lời xin lỗi của tôi?”
Thẩm Thư Dư chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, cô cúi đầu phủi bụi trên quần áo, nói: “Anh đi đi, đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa thì tôi sẽ nhận.”
Phó Chước cười, cùng Thẩm Thư Dư đứng lên, “Thôi, vậy em đừng nhận nữa.”
Thẩm Thư Dư: “......”
Đồ vô lại.
Một lần nữa đứng chờ xe buýt, Thẩm Thư Dư quyết tâm không để ý tới người đang đứng kế bên. Cô nhìn lòng bàn tay của mình, da trầy một mảng lớn, chảy chút ít máu. Không phải là vết thương gì nghiêm trọng, nếu so với những tai nạn lúc khiêu vũ thì cứ như chín con trâu mất một sợi lông. Chỉ là vô duyên vô cớ bị thương, tính tình tốt thế nào cũng sẽ dễ dàng phát bực, huống chi hôm nay thật sự là ngày xui xẻo. Liên tiếp gặp chuyện không may, đúng là làm cô tức chết.
Vận khí tốt, lúc này vừa vặn có một chiếc xe buýt đang chạy lại đây. Thẩm Thư Dư cũng lười so đo với anh, trực tiếp chạy tới lên xe.
Cô lên xe, nhìn người đàn ông này đứa dưới trạm xe buýt, cô bỗng nhiên rất muốn làm một việc. Vì thế lấy hết can đảm giơ ngón tay giữa lên với anh.
Lần đầu tiên trong đời làm loại chuyện này, trong lòng Thẩm Thư Dư vô cùng khẩn trương, nhưng cô lại rất vui vẻ. Nhìn anh nghiêng đầu híp mắt nhìn mình, cô cảm thấy hơi chột dạ.
Phó Chước cười liếm môi dưới, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Mãi cho đến xe buýt biến mất cuối đường, anh mới chậm rì ngồi vào xe. Rồi chậm rãi mở lòng bàn tay ra, có một cái móc khoá hình tiểu công tử, mặt trên có khắc từ “Thẩm” nho nhỏ xinh xẻo. Thậm chí còn có mùi hương nhàn nhạt khẽ lướt qua mũi, là hương thơm đặc biệt trên cơ thể cô gái kia. Dịu dàng êm ái, chạm vào đáy lòng Phó Chước.