Edit: Tư Phiên
===
Có câu vô công bất thụ lộc, Thẩm Thư Dư vốn dĩ không muốn nhận, nhưng cô lại thực lòng thích món trang sức tinh xảo này.
Bộ truyện tranh《 Phúc Tinh A mới 》Thẩm Thư Dư thích đến mức nào thì khỏi phải nói, lúc Phó Chước đặt nó vào lòng bàn tay cô thì cô theo bản năng xoa xoa vài cái, đúng là cảm giác mềm mại như trong tưởng tượng của Thẩm Thư Dư, lông món đồ này như mát xa vậy, làm cho người ta yêu thích vô cùng.
Sờ được một lúc, cô nhắm mắt cắn răng đưa cho Phó Chước: “ Tôi không cần, cảm ơn ý tốt của anh.”
Phó Chước không nhận lại, anh một tay vịn thành ghế, một tay đặt trong túi, ra vẻ đại thiếu gia rộng rãi.
Chỉ là anh không ngờ rằng, cô sẽ thích đồ vật này.
Cô là người hâm mộ của《 Phúc Tinh A mới 》 sao?
Nghĩ
như vậy, Phó Chước trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.
Nhưng Thẩm Thư Dư thật sự không muốn nhận, vô duyên cớ vô cớ nhận đồ của anh thì chỉ sợ sau này càng dây dưa không rõ.
Cô giơ bàn tay giữa không trung một lúc lâu anh cũng không nhúc nhích, vì vậy đem đồ trang sức bỏ ngược vào túi áo của anh.
Phó Chước cũng không nghĩ tới cô sẽ có hành động to gan như vậy, theo bản năng đè tay cô lại.
Lúc Thẩm Thư Dư cảm thấy nguy hiểm thì đã muộn, Phó Chước nắm chặt tay cô không buông.
“Anh buông tay!” Xe buýt người nhiều, Thẩm Thư Dư đè thấp giọng mà nói.
Phó Chước nhếch môi cười, “Do em duỗi tay lại đây mà.”
Sao anh có thể buông ra dễ dàng như vậy.
Thẩm Thư Dư vẻ mặt tức giận, bất đắc dĩ, “Anh lại chơi xấu!”
“Tôi chơi xấu lúc nào?” Phó Chước mở miệng tự thanh minh.
Đây đang là hoàn cảnh đưa dê vào miệng cọp.
Bọn họ cứ như thế “Cãi nhau ầm ĩ”, trong xe ai cũng tự nhiên mặc định hai người là một đôi tình lữ đang mắng yêu nhau. Chàng trai bộ dáng tuấn tú, cô gái tuy rằng mang khẩu trang, nhưng dáng người này khẳng định cũng là một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Quả nhiên tuấn nam mỹ nữ đứng kế nhau mới là đẹp mắt nhất.
Nhưng mà bắt được cánh tay nho nhỏ của cô Phó Chước mới phát hiện tay cô lạnh băng như ngâm trong nước đá.
“Em lạnh lắm à?” Anh nâng mi hỏi cô.
Thẩm Thư Dư vẫn còn nghẹn đỏ mặt đang vùng vẫy tránh thoát, cô cắn răng nói: “Lạnh gì chứ, tôi nóng muốn chết.”
Phó Chước nhìn đôi mắt long lanh của cô, đột nhiên rất muốn kéo khẩu trang xuống nhìn một cái.
Nhưng ngẫm lại vẫn từ bỏ, nếu không cô lại càng chán ghét mình.
“Em đã đỡ cảm chưa?” Anh lại hỏi.
Thẩm Thư Dư nhận mệnh mà ngừng giãy giụa, vì cô từ túi áo ấm áp của anh sờ thấy móc khoá tiểu hùng của mình.
Nói đến cảm mạo, Thẩm Thư Dư ngẩng đầu nhìn anh: “Tối hôm qua thuốc trị cảm bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh.”
Phó Chước lười nhác cười, “Muốn trả thật à?”
Thẩm Thư Dư cầm chặt móc chìa khóa, nghiêm túc gật đầu, “Thật.”
“Năm ngàn hai.” Anh dứt khoát nói.
“Năm ngàn hai?” Thẩm Thư Dư nhíu mày, “Anh định tống tiền tôi làm giàu hả?”
Phó Chước cười đến càng thêm thoải mái, “Là em muốn rồi còn gì.”
“Không có mà.”
Không ai mà không chơi xấu một lần cả.
Nói cho hết lời, Thẩm Thư Dư không hề nhìn Phó Chước, xoay đầu sang một bên.
Cô hôm nay mặc một cái áo khoác màu đen, tóc dài như cũ rũ xuống bên vai. Trên mặt tuy rằng mang khẩu trang, nhưng cũng không thể che dấu đáy mắt linh động của cô. Hơn nữa làn da cô trắng noãn, bàn tay đang vịn ghế lộ ra cùng với làn da mịn màng thấy rõ động mạch, làm người ta không rời mắt được.
Phó Chước biến thái phát hiện rằng mình rất muốn cắn một ngụm trên cổ cô, nếm thử hương vị xem có phải ngọt như trong tưởng tượng của anh hay không.
Anh từ trên cao nhìn xuống, xem rất chăm chú nghiêm túc.
Thường xuyên vẽ tranh nên mắt của anh ngày càng được rèn luyện tỉ mỉ theo thời gian, lúc nhìn ngắm thứ gì đều phải cẩn thận hơn người bình thường. Phó Chước thích dùng hai mắt của mình nhìn ngắm những thứ xinh đẹp, rồi sau đó sẽ nhớ lại chúng những khi rảnh rỗi.
Đột nhiên, Phó Chước hỏi Thẩm Thư Dư: “Em biết tôi tên gì không?”
Thẩm Thư Dư tiếp tục nghiêng đầu không nhìn anh, căn bản là chẳng muốn để ý tới cái tên vô lại này, hơn nữa cô thật sự không hiếu kỳ anh tên gì chút nào.
Nhưng cô lại không thể không chú ý tới, tay của anh đúng thật là rất ấm. Hơn nữa bàn tay rất lớn, lòng bàn tay của anh cũng có thể bao bọc lấy tay cô. Không chỉ có vậy, trong lòng bàn tay anh có rất nhiều vết chai, lúc hai tay cọ xát mu bàn tay cô có chút hơi đau.
Người này là làm trên công trường dọn gạch à?
Thấy cô không để ý tới, Phó Chước nhéo nhéo tay cô.
Lúc này Thẩm Thư Dư liền mở miệng, “Anh rốt cuộc có thả tay tôi ra không.”
“Đọc theo tên của tôi một lần tôi liền thả.” Anh nói.
Thẩm Thư Dư còn có thể làm sao bây giờ?
Đương nhiên là phải lựa chọn thỏa hiệp.
Phó Chước thấy cô không còn giương nanh múa vuốt nữa, vì thế cất tiếng: “Tôi tên là Phó Chước.”
Ai ngờ Thẩm Thư Dư cũng nói theo một lần: “Tôi tên là Phó Chước.”
Phó Chước bị cô chọc cười, giây tiếp theo cô lại xụ mặt nói: “Xin hỏi anh có thể buông tay ra chưa?”
Thả, đương nhiên phải thả rồi. Lần này buông tay lần sau mới có thể dắt tay được.
Chỉ là trước khi buông tay Phó Chước có chút không muốn tha cô dễ dàng như vậy,
tay siết chặt tay cô, đây là lần thứ hai anh sờ tay Thẩm Thư Dư, tất nhiên phải trân quý rồi.
Nắm tay nhỏ trong lòng bàn tay anh lúc này cơ hồ đã bị hâm nóng. Cũng không biết lòng cô tới khi nào mới có thể bị anh ủ ấm.
Phó Chước buông lỏng tay, Thẩm Thư Dư liền rút tay mình khỏi túi áo một cách nhanh chóng.
Lúc này cửa xe buýt vừa vặn mở ra, Thẩm Thư Dư tính toán thời gian trong đầu, chờ cánh cửa kia sắp đóng lại thì trong nháy mắt lập tức chạy xuống.
Phó Chước đứng dậy đuổi theo khi cửa xe đã đóng rồi, hơn nữa xe buýt cũng đã bắt đầu lăn bánh, anh trơ mắt nhìn tiểu gia hỏa trong tay cầm cái móc chìa khóa hướng về phía mình khoe khoang, rồi nhấc chân chạy biến.
Trong xe, hương thơm nhàn nhạt của cô phiêu đãng trong không khí, qua một lúc lâu vẫn chưa biến mất.
Cho tới lúc về tới trường, đôi mắt long lanh của cô cứ hiện lên trong đầu Phó Chước, đuổi mãi cũng không đi.
Anh rất muốn biết, nếu không mang khẩu trang có phải cô sẽ cười thật thoải mái hay không. Anh tự tin nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội nhìn thấy cô cười.
= = =
Thẩm Thư Dư rất cao hứng, cảm giác như mọc thêm một đôi cánh bay lên trời.
Vừa rồi bị anh giữ tay lại cô có bao nhiêu nghẹn khuất thì không cần phải nói, lúc cùng đối phương khoe cái móc khoá cô đặc biệt càng hả hê. Hơn nữa khi nghĩ đến anh vẻ mặt nghiêng đầu ngơ ngác, cô liền cảm thấy mình đã thắng lợi, mà còn thắng một trận thật lớn.
Bất quá Thẩm Thư Dư cũng không dám dừng lâu, chuyển người chạy về hướng đường nhỏ. Cô thật sự sợ anh sẽ đuổi theo mình. Người này việc cản xe buýt đang chạy còn có thể làm được, huống chi không chừng anh còn có thể làm ra hành động điên rồ gì nữa.
Nơi này cách trung tâm thành phố cũng khá gần, Thẩm Thư Dư hoàn toàn có thể đi bộ, cứ cho là rèn luyện thân thể đi.
Nhưng mà bây giờ chuyện đi tới tiệm trà sữa không cần gấp, vì việc đầu tiên mà cô phải làm chính là unfriend tài khoản Wechat của tên vô lại kia, hơn nữa còn phải kéo vào sổ đen.
Fire đúng không, vậy thì anh không cần thấy ánh mặt trời nữa đâu.
Đúng rồi, vừa rồi anh ta nói anh ta tên là gì thế?
Thẩm Thư Dư đúng là không nhớ kỹ.
Nhưng mà lúc click mở WeChat, đang xem cái trang sức Labrador, Thẩm Thư Dư lại nghĩ đến anh vừa rồi cho mình cái trang sức đáng yêu này.
Thật muốn biết anh ta mua từ ai, đồ còn chưa đưa ra thị trường mà, anh làm sao mà có được?
Thẩm Thư Dư trong đầu thậm chí có một suy đoán lớn mật, tên gia hỏa này không phải là nhân viên của《 Phúc Tinh A mới 》 đi? Rốt cuộc món đồ này còn chưa đưa ra thị trường phát hành mà, không lẽ anh ta có thể đến ngay cả công ty xin hả?
Bất quá ngẫm đi ngẫm lại lại Thẩm Thư Dư cảm thấy anh giống loại người ăn chơi trác táng hơn, nếu hình đại diện là chú chó Labrador thì có thể thấy được anh thập phần yêu thích nhân vật này, vận dụng quan hệ nhận được một món trang sức chưa đưa ra thị trường cũng không phải là không có khả năng.
Vì thế cô không thể không cảm thán, có tiền thật tốt. Muốn mua cái gì thì mua.
Khi nào cô mới có thể sở hữu trăm triệu đây, có tất cả các loại xe đắt tiền cafn tốt. Chỉ có mơ cô mới được vậy thôi.
Dứt khoát lưu loát đem tài khoản của Phó Chước kéo vào sổ đen sổ đen, sau đó Thẩm Thư Dư vui sướng nện bước đến tiệm trà sữa làm thêm.
Hôm nay làm việc khoảng bảy tiếng đồng hồ, bảy tiếng này cô nhận được thù lao cũng kha khá. Là sinh viên khoa vũ đạo, Thẩm Thư Dư không thể giống như những học sinh khoa thanh nhạc chỉ cần cầm đàn ghi-ta là có thể biểu diễn ở các đầu phố kiếm tiền. Tuy rằng cô đã từng nghĩ tới việc nhận tiền bằng tài năng đường phố như thế này, nhưng cuối cùng vẫn quyết định làm một công việc nhẹ nhàng hơn.
Làm việc ở tiệm trà sữa thoạt nhìn cảm thấy rất thảnh thơi, nhưng vừa đứng liền đứng tới bảy tiếng đồng hồ, làm cả thân và tâm đều mệt muốn đứt hơi. Chờ đến khi cô kéo thân mình nhức mỏi trở về trường học vào buổi tối, lại nghĩ tới mình cùng Phương Kỳ còn có chuyện phải giải quyết.
Trùng hợp chính là, Thẩm Thư Dư gặp Phương Kỳ ở cổng trường cũng đang định về kí túc xá.
Phương Kỳ nhìn thấy Thẩm Thư Dư rõ ràng có vẻ rất vui, vừa định mở miệng gọi cô một tiếng, nhưng lại nghĩ tới chuyện không thoải mái sáng nay.
Thẩm Thư Dư đi tới vỗ nhẹ đầu Phương Kỳ: “Cậu còn giận dỗi tớ à?”
Nếu đã cho mình một cái bậc thang, Phương Kỳ không nói hai lời giữ chặt cánh tay Thẩm Thư Dư, “A a a, cậu biết tớ chiều nay có bao nhiêu dày vò không hả!”
“Không biết.” Thẩm Thư Dư liếc mắt nhìn Phương Kỳ một cái, tức giận nói, “Cậu không phải đi trượt băng sao?”
Phương Kỳ lắc đầu, “Không đi đâu.”
“Sao lại không đi nữa?” Thẩm Thư Dư hạ thấp âm thanh, giọng nói mềm mại, “Kỳ thật về sau tớ lại nghĩ, cảm thấy mình có lẽ đối với bọn Tiểu Phong học trưởng hơi có nhiều thành kiến, tớ cùng anh ấy không tiếp xúc gì nhiều liền kết luận anh ấy xấu xa thì có vẻ không tốt lắm.”
Phương Kỳ nghe vậy lắc đầu như trống bỏi, nói: “Ai da, quả thật giữa trưa Tiểu Phong học trưởng nói ra câu đó có chút quá phận. Là đàn ông thì không nên thốt ra những lời làm nhục người khác như vậy. Tớ quyết định về sau sẽ không thích anh ấy nữa!”
Phương Kỳ vừa nói từ trong túi lấy ra một món đồ đưa cho Thẩm Thư Dư, “Tớ hôm nay ra cửa liền nhờ người mua đó, đền cho cậu nè.”
Thẩm Thư Dư cũng không biết nên nói thế nào, đột nhiên cảm thấy có chút cảm động muốn phát khóc.
Cô cười cười nhận đồ của Phương Kỳ, nói: “Ai, ai sáng nay nói không cần uống trà sữa vậy ta...”
“Không uống không uống không uống, tớ béo muốn chết còn uống được nữa sao!”
Thẩm Thư Dư thật cẩn thận mở hộp quà vuông vức, lúc nhìn đến đồ vật bên trong thì gương mặt cứng lại.
Phương Kỳ nhận ra được sắc mặt của Thẩm Thư Dư có điểm không đúng lắm, mắt nhìn chú chó Labrador trong hộp, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng hỏi: “Làm sao vậy Thư Thư? Cậu không thích hả?”
Thẩm Thư Dư quay đầu nhìn Phương Kỳ, “Cái này cậu mua ở đâu?”
“Thì... cửa hàng trang sức 《 Phúc Tinh A mới 》 ở trung tâm thành phố đó, món trang sức này tớ vừa thấy trưng bày buổi chiều liền mua cho cậu...”
Thẩm Thư Dư lắc đầu, nhìn Phương Kỳ nói: “Cậu nói thật đi. Tớ không thích cậu nói dối tớ.”
===