Vương Nghịch Thiên Hạ : Chỉ Sủng Đệ Đệ Đáng Yêu

Chương 18: Chương 18




Quay lại bên cạnh Dạ Mị , bây giờ hắn đã đeo mặt nạ che mất khuôn mặt cực phẩm của mình . Nhưng một sự thật phải chấp nhận là tuy Dạ Mị đeo mặt nạ nhưng không thể che được khí chất bá đạo uy nghiêm của hắn , nhất là đôi mắt màu xám tro hiện ra sau lớp mặt nạ càng làm tăng khí chất bất phàm .

Lúc Hạ Tuyết đi hỏi lão bá kia , Dạ Mị thập phần không vui , ở cùng Hạ Tuyết đã lâu đương nhiên biết sức quyến rũ vủa Hạ Tuyết lớn thế nào . Hắn không muốn người khác thấy sự đáng yêu của Tuyết nhi , Tuyết nhi là của hắn , là đệ đệ đáng yêu của mình hắn . Có việc hắn không hiểu sao Tuyết nih thích mặc trang phục kì lạ , màu mè như thế. Hỏi tại sao thì Tuyết nhi lại dùng đòn sát thủ , mắt mở to , hai cánh quạt nhỏ khẽ rung rung , tử mâu huyền bí mê hoặc khiến kẻ khác lạc lối , nhìn hắn , hỏi ngược lại "ca không thấy dễ thương sao? ". Hắn đành phải giơ tay đầu hàng , lúc trước hắn cực kì ghét những ai mặc y phục hoa hoè , nhiều màu , nhưng tại sao Tuyết nhi mặc lại thập phần thích hợp , thập phần đáng yêu . Thực sự hắn cũng công nhận bề ngoài Tuyết nhi giống nữ hơn nam , có khuôn mặt giống hắn nhưng lại mang nét dịu dàng của nữ tử , đặc biệt giọng nói êm dịu như làn gió nhẹ của Tuyết nhi khiến người khác nghĩ là nữ hơn nam >_

_Tuyết nhi sau này không cần làm vậy , để ta được rồi .

_Ta đảm bảo ca chưa kịp nói lời nào , họ đã sợ chạy mất tiêu rồi .

_Dám nói xấu ca .

Dạ Mị sủng nịch nhéo mũi nàng .

_Được rồi chúng ta vào thành .

_Ân . Ta cũng đói bụng rồi .

Dạ Mị và Hạ Tuyết cùng chạy vào thành , lính canh thành cũng không hề phát hiện hai người vào thành . Đó chính là kết quả của việc luyện tập thường xuyên , nói ra thì hơi xấu hổ , với tốc độ này trừ hhi là chiến sư vàng hay linh tiên sư trúc cơ tầng năm trở lên thì đừng hòng thấy bóng của hai người .

Vào thành hai người không chạy nữa , nhàn nhã cước bộ cũng vì thế nên rất được mọi người chú ý .

Một hắc y toàn thân toát ra khí thế vương giả , một hồng phấn y phục kì lạ lại toả ra khí khí chất thanh nhã , đáng yêu . Một lớn một nhỏ , khí chất trái ngược nhau , cạnh nhau lại hoà hợp đến kì lạ . Đi đến đâu thì người khác lập tức nhường đường như sờ đứng gần hai người bản thân cảm thấy thật hèn mọn , bản năng tránh đường .

Hai người dạo vài vòng và dừng trước đệ nhất tửu lâu ở Vân Nam thành Băng Lệ Lâu , đương nhiên vì đây cũng là một phần nhỏ của Tuyết Đế Cung mà .

Chưa kịp bước vào Băng Lệ Lâu , hai người Hạ Tuyết nghe được giọng chanh chua của nử tử từ bên trong truyền ra .

_Cái gì mà hết chỗ , ngươi có biết ta là ai không ? Nhị tiểu thư của Lạc gia , Lạc Mai Lung . Có tin ta cho người phá chỗ này của các ngươi không ?

Lạc Mai Linh tức giận khiến khuôn mặt vốn bình thường của ả càng thêm xấu xí . Mấy ngày trước Hạ Tuyết cho Lạc Mai Lung một châm , làm tay ả không cử động được , về nhà thỉ các đại phu trong thành đến xem nhưng cũng lắc đầu bó tay , lại nhớ lời đe doạ đó , Lạc gia cũng không muốn mạo hiểm rút châm . Mấy ngày nay trốn trong phòng , Lạc Mai Lung Không dám bước ra ngoài . Hôm nay tâm tràng khá hơn chút , muốn ra ngoài dạo , không ngờ vào Băng Lệ Lâu lại bị cự tuyệt , khiến lửa giận trong lòng đè nén bọc phát , dỡ ra tính điêu ngoa kiêu ngoạ của ả .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.