Vương Nữ Thiều Hoa

Chương 3: Chương 3




Không giống với không khí trong Thanh Uyển Viện, lúc này nơi Vinh Chính Đường trong vương phủ đang tràn ngập những tiếng hoan hô đầy vui mừng.

Điền Ninh vương phi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế cao nhất, từ khi biết được tin tốt của nữ nhi thì miệng cười đến không khép lại được, từng tốp ma ma quản sự, đại nha hoàn và các tiểu nha hoàn không ngừng tiến lên chúc mừng, Điền Ninh Vương phi nghe được mà mặt mũi sáng thêm vài phần, bà không phải là người Hán, chỉ là một nữ tử địa phương được Điền Ninh Vương lấy về, tính tình thoải mái cởi mở, vung tay lên, nói: “Tháng này tiền lương trong phủ tăng gấp đôi, trong viện chúng ta thì thêm một phần nữa!”

Đây chính là gấp ba, chỉ một tháng mà được nhận lương ba tháng, ngay lập tức, đừng nói tới tiểu nha hoàn ở phía dưới, ngay cả những ma ma và đại nha hoàn thân cận với chủ tử và thường xuyên có thưởng cũng vui mừng không thôi, tất cả vô cùng kích động, vội xếp hàng lần lượt tạ ơn rồi lại tiếp tục chúc mừng.

Không khí vui mừng như đang đón năm mới, rèm bị vén sang, một giọng nói trong trẻo đầy vui vẻ vang lên: “Nhi tử cũng muốn thay mặt cho các vị tỷ tỷ đa tạ mẫu thân đấy.”

“Thế tử tới!”

Một đám tiểu nha hoàn đang xếp hàng trong phòng nghe thấy tiếng nói này thì nhanh chóng tản ra hai bên, nhường đường.

Mộc Nguyên Du chậm rãi bước ra từ phía sau tấm bình phong bằng gỗ tử đàn, từ khi cậu rời khỏi Thanh Uyển Viện thì đã đi thẳng tới Vinh Chính Đường, Điền Ninh Vương tỏ vẻ không quan tâm đến người nhi tử này, nhưng Điền Ninh Vương phi lại xem cậu như bảo bối, thấy có tuyết rơi trên người cậu thì vội hỏi đôi câu rồi đuổi người đi tắm thay y phục.

Lúc này cậu mới quay trở lại, toàn thân mặc áo bào dài màu xanh đen, tóc búi được cố định bằng một cây trâm ngọc xanh, gương mặt vẫn còn ửng đỏ vì vừa mới tắm nước nóng, hai má mũm mĩm, ngũ quan thanh tú lại còn mang theo chút anh khí, chính là một gương mặt nhỏ bé khiến trưởng bối không thể không thích.

Điều Ninh Vương phi vừa thấy thì đã thương không thôi, không đợi cậu hành lễ đã nhanh tay kéo cậu đến, vuốt tay cậu rồi hỏi: “Du nhi, đã uống canh gừng ta dặn người mang tới cho con chưa?”

Mộc Nguyên Du cười gật đầu: “Đa tạ mẫu phi đã quan tâm, đã uống rồi ạ.”

“Vậy thì tốt.” Điền Ninh Vương phi vuốt ve bàn tay ấm áp của nhi tử mình, cảm thấy không còn lạnh như lúc mới về nữa thì mới yên lòng, đuổi hơn nửa đám nha hoàn trong phòng ra ngoài, chỉ chừa lại mấy người tâm phúc, lúc này mới hỏi kĩ tình hình bên Vũ Định kia.

“... Rất thuận lợi, tỷ tỷ chuẩn bị rất kĩ, bà đỡ và đại phu cũng đề phòng rất chu đáo, lúc con đến tỷ tỷ đã bắt đầu chuyển dạ nên không tiện vào, chỉ có thể chờ bên ngoài viện cùng tỷ phu thôi...”

Điền Ninh Vương phi vội nói: “Sao Duy Đống cũng ở đó? Hôm nay nó không đi tuần sao?”

“Vốn đã đi rồi, nhưng nghe tỷ tỷ chuyển dạ thì lại chạy về.”

Điền Ninh Vương không khỏi cười đầy hài lòng, Mộc Nguyên Du lại nói tiếp, song vì quá trình sinh thuận lợi nên cũng không có gì phải nói nhiều... cho dù thật sự có chuyện gì đó thì với một thiếu niên nhỏ bé như cậu thì cậu cũng không thể tham dự, cũng khó nói chuyện, chỉ tả lại vài đặc điểm của đứa trẻ mới sinh.

Thể trọng, tướng mạo, khỏe mạnh ra sao, tiếng khóc to rõ thế nào, Điền Ninh Vương phi nghe mãi chẳng chán, hỏi tới đâu cũng phải đào thật kĩ, chỉ hận không thể nhìn thấy tiểu ngoại tôn bằng chính mắt mình, bà phải tự tay ôm vào ngực, tự tay vuốt ve mới thỏa.

Nghe nói xong thì lại thương cho nữ nhi: “Ai, cũng may là thuận lợi, đã chịu không ít khổ rồi, lần sinh trước đã để lại di chứng cho cơ thể, dù lần này tốt hơn nhưng khi còn trong tháng vẫn phải điều dưỡng cho tốt.”

Hứa ma ma đứng ngoài cười nói: “Nương nương yên tâm, cứ an lòng thôi, thế tử đã đích thân đến xem, đã nói huyện chúa không sao thì chắc chắn là không sai được, chút khiếm khuyết lúc trước của huyện chúa đã được điều dưỡng lại bình thường rồi. Nói không chừng sang năm còn có thể cho nương nương thêm một tiểu ngoại tôn mập mạp nữa đấy.”

Điền Ninh Vương phi rất thích nghe những lời này, y phục trên người bà vốn là của nhà Hán, nhưng vài thứ đồ trang sức nhỏ vẫn mang theo phong tục của một nữ nhân vùng đồng cỏ, lúc này trên cổ tay bà có vài chiếc vòng tay bằng ngọc vàng đầy quý giá, vừa nhe xong đã gỡ ra rồi đưa cho người đối diện.

Hứa ma ma cười tươi khom người nhận vòng tay, lời nịnh nọt tiếp tục tuôn ra khỏi miệng bà ta.

Tất cả các tâm phúc có thể ở lại bên cạnh đều biết Điền Ninh Vương phi rất phóng khoáng, lúc này cũng không chịu yếu thế, đang lúc muốn đánh cược một lần, song còn chưa kịp nghĩ ra bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào mới mẻ thì tiếng của nha đầu truyền tin đã vang lên từ bên ngoài tấm bình phong.

“Khởi bẩm nương nương, nhị cô nãi nãi đã trở lại, đang ở bên ngoài cầu kiến nương nương.”

Kể cả Mộc Nguyên Du ở bên trong, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc khi nghe thấy tin báo.

Ngước nhìn ra ngoài thì lại chẳng thấy gì. Khí hậu Vân Nam rất ấm áp, hiếm có dịp nào mà trời đông lại giá rét như năm nay, vì vậy nên trước cửa có thêm một tấm bình phong, ngăn từng cơn gió lạnh thổi tung rèm lên, len lỏi vào trong phòng.

Điền Ninh Vương phi thu lại chút ý vui mừng, trong giọng nói bình thản kia có vẻ khá khó chịu: “Cho nàng vào.”

Tiểu nha đầu đáp vâng rồi lui ra ngoài.

Trong phòng không có người ngoài, Điền Ninh Vương phi cũng không giấu diếm: “Lúc này nhị nha đầu chạy về, lúng ta lúng túng như thế, chẳng biết có chọc phải chuyện gì phiền phức hay không.”

Ánh mắt lại chuyển sang Mộc Nguyên Du, lập tức trở nên hiền hòa hơn: “Du nhi, con ra phía sau đứng đi, nhị tỷ của con không được đứng đắn cho lắm, đừng nghe của nàng ta nói.”

Mộc Nguyên Du cũng hiểu được ít nhiều, khuê danh của vị nhị tỷ này là Chỉ Phương, khác mẫu với cậu, do Mạnh phu nhân sinh ra, lớn cậu khá nhiều tuổi nên đã được gả ra ngoài từ sáu bảy năm trước cho trưởng tử của Tuyên phủ ở Lũng Xuyên là Dương Thịnh. Dù đôi phu thê rất có duyên với nữ nhi, thậm chí đã có hai đứa nhưng đường tình cảm lại không hợp, lúc nào cũng gặp trở ngại.

Nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối, lại còn có tuyết rơi, Mộc Chỉ Phương lại trở về vào lúc này thì hiển nhiên không phải chỉ để thăm phụ mẫu như thường, tám chín phần chính là vì giận phu quân, chuyện này cũng chưa phải chỉ mới xảy ra một lần.

Song mỗi lần Mộc Chỉ Phương quay về đều sẽ tới tìm Mạnh phu nhân báo oán, nhưng lần này lại tới chỗ của Điền Ninh Vương phi, đúng là hiếm thấy.

Mộc Nguyên Du cũng có lòng hiếu kì nên không muốn đi, bắt đầu làm nũng: “Con lớn rồi, mẫu phi cứ để con nghe đi.”

Điền Ninh Vương phi vẫn luôn là một vị từ mẫu không điều kiện với nhỉ tử, thấy thế thì chỉ cười: “Được rồi, Du nhi đã lớn rồi thì cứ ở đây đi.”

Sau câu nói này, một quý phụ mặc áo khoác gấm màu xanh da trời có đính lông chim đỏ thẫm tiến vào, vén mũ trùm đầu để lộ một đầu đầy châu ngọc.

Mộc Nguyên Du đứng lên: “Nhị tỷ.”

Thật ra cậu và Mộc Chỉ Phương không hề thân nhau, dù sao tuổi tác cách nhau khá xa, lúc cậu mới học vỡ lòng thì Mộc Chỉ Phương đã được gả ra ngoài. Có điều cũng vì tuổi tác cách xa nhau mà giữa cậu và Mộc Chỉ Phương cũng chẳng có chanh chấp gì, một năm chỉ có ba bốn lần gặp mặt, đôi bên cũng khá thân thiện, Mộc Chỉ Phương không muốn đắc tội với vị quý tử được cưng chiều này, cậu cũng không cần phải gây mẫu thuẫn với vị tỷ tỷ khác mẫu đã xuất giá kia.

Nhưng vào lúc này, Mộc Chỉ Phương đã không còn duy trì sự khách sáo như mọi khi, mắt chợt đỏ lên, nói đầy nghẹn ngào: “Tiểu đệ, lúc này nhị tỷ chỉ có thể trông đợi vào đệ đòi lại công bằng cho ta thôi!”

Mộc Nguyên Du: “...”

Bị gửi gắm nguyện vọng một cách bất ngờ, cậu ngẩn người, chưa kịp nói gì thì mặt Điền Ninh Vương phi đã lạnh đi: “Nhị nha đầu, có gì thì nói đi, ngươi cứ đi vào không đầu không đuôi như thế thì không sợ sẽ dọa đệ đệ ngươi sao?”

Nhận lấy ánh mắt lạnh giá của Điền Ninh Vương, Mộc Chỉ Phương đành phải kìm nén, cởi áo choàng, tiến lên hành lễ, đợi một nha hoàn đưa nàng ta đến chỗ ngồi rồi mới dâng trà.

Điền Ninh Vương phi không định vòng vo nên đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, chuyện gì xảy ra?”

Vành mắt Mộc Chỉ Phương lại đỏ lên, cắn môi nói: “Mẫu phi, thật sự con không thể chịu được nữa... hắn lại tìm một kẻ tiện nhân không biết xấu hổ về! Còn nói muốn mang ả về làm nhị phòng nữa!”

Câu vừa dứt, đám hạ nhân không khỏi nhìn nhau, ngay cả Điền Ninh Vương phi cũng chưa kịp trách nàng ta vì dám nói lời thô tục thì đã nhíu mày: “... Nhị phòng? Cô gia nói lẫy hay thật sự nghiêm túc đấy?”

Mộc Chỉ Phương thấy dáng vẻ như cũng bất bình của Điền Ninh Vương phi thì như vừa tìm được đồng minh, vừa nói vừa khóc ròng: “Là thật, nếu như chỉ là do phu thê chúng con tự cãi nhau thì con nào dám tới làm phiền mẫu phi chứ.”

Dù đã đoán trước nguyên nhân là do phu thê Mộc Chỉ Phương bất hòa, nhưng lại không ngờ sẽ bất hòa đến mức này, Mộc Nguyên Du ôm chặt lấy tách trà hạnh nhân mà Đinh Hương lặng lẽ bưng tới cho cậu.

Mộc Chỉ Phương không phải là quý nữ thông thường, làm nữ nhi của Quận Vương, trong các thế hệ ở Vân Nam này, trừ Mộc Chỉ Viện có phong hào Nghiễm Nam huyện chúa ra, người “quý” thứ hai chính là nàng ta, trượng phu của nàng ta vướng vào chút chuyện phong lưu thì thôi, ngay cả một nàng công chúa thật cũng chưa chắc đã có thể quản được phò mã một đời một kiếp một đôi người, nhưng nếu nhắc đến việc muốn nghiêm túc nạp nhị phòng thì đó lại là chuyện khác.

Quá bẽ mặt rồi.

Chẳng trách Mộc Chỉ Phương lại mang gương mặt khóc kể này mà trở về.

Mộc Chỉ Phương vẫn khóc nức nở: “Mẫu phi không biết bọn họ trơ tráo đến mức nào đâu, con bắt gian tại trận, bọn họ lại chẳng hề biết xấu hổ, trái lại còn thuận thế bắt con phải công nhận. Từ khi con đến Dương gia bọn họ, sinh con dưỡng cái, giúp phu dạy con, có khi nào mà không chu đáo, cũng không phải là không cho hắn thông phòng nào, Tuyết Nhi Đồng Nhi, ai mà không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, thế mà hắn còn cảm thấy chưa đủ, còn dính vào đám tiện nhân ở bên ngoài kia, mấy năm nay con không thể chịu đựng được nên đã cãi nhau mấy lần, hôm nay con thấy con đã không quản nổi hắn nữa, cái tính tình đó của hắn đã khó mà sửa đổi được nên đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Nào ngờ hắn lại lấn tới, đạp lên mặt mũi của con mà dám lấy tiện nhân kia về, nếu con lùi bước để hắn được như ý thì sau này còn mặt mũi nào mà ra khỏi cửa nữa, dù có phải liều mạng chém chết hắn thì con cũng không để hắn được thỏa nguyện!”

Điền Ninh Vương phi nghe nàng ta khóc đến đau đầu, cũng không quản một tràng chuỗi dài kể khổ ở phía sau của nàng ta, chỉ để ý vào câu đầu tiên rồi bắt đầu hỏi: “Ngươi bắt được tại trận? Là tình cờ bắt gặp hay là đã biết trước tin tức?”

Mộc Chỉ Phương cũng khóc đến váng đầu, lúc này vừa nghe hỏi đã buột miệng: “Hắn dùng vốn riêng đưa người ra ở riêng.”

Vậy là có biết tin trước rồi. Điền Ninh Vương phi hỏi đơn giản: “Giờ người đã bị đánh đến dạng gì rồi.”

Mộc Chỉ Phương: “...”

Cặp mắt sưng đỏ của nàng ta hơi mất tự nhiên.

Điền Ninh Vương phi nhíu mày: “Đánh chết rồi à?”

Bà biết rõ thứ nữ này không phải là hạng chỉ biết khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ mỗi lúc gặp phải chuyện khó khăn, nếu chỉ bất ngờ gặp phải thì còn có thể chịu thiệt một chút, nhưng lần này đã chuẩn bị kĩ càng để đi bắt gian, không đánh đến loạn mới là lạ.

Mộc Chỉ Phương vội đáp: “Không có, con không dám dựa hơi để làm bừa, huống hồ người của con cũng không thể dính máu của...” Lời vừa ra lại nuốt vào: “Chẳng qua... chẳng qua chỉ không cẩn thận mà ngộ thương người khác thôi.”

Điền Ninh Vương phi đã không thể nhịn hơn được, nếp gấp nơi mi tâm đã tăng thêm một đường, Hứa ma ma tiến lên trước, cười nói: “Nhị cô nãi nãi, cho phép lão nô nói nhiều một chút, nhị cô nãi nãi vừa về đã tìm nương nương để tố khổ thì tốt nhất vẫn nên nói rõ ràng thì hơn, đến lúc đó nương nương mới biết phải xử lí thế nào mới tốt chứ! Hiên tại ai là người bị thương, tình huống bên nhị cô gia thế nào rồi, có nặng lắm không, nếu không xử lý chuyện này cho êm ấm để bịt miệng đối phương thì kẻ chịu thiệt chính là người đấy.”

Mộc Chỉ Phương nghe xong, do dự một lúc mới chịu nói: “... Người bị thương là tam đường đệ.”

Một câu vừa nói ra, cả phòng trở nên yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.