Phải hơn một tuần Maddie mới lần ra dấu vết người bạn và hàng xóm của mẹ cô khi sống ở nhà lưu động Roundup. Một thời gian ngắn sau khi mẹ cô qua đời, Trina Olsen-Hays bán căn nhà của mình và chuyển tới Ontario, bang Oregon. Bà lấy một anh lính cứu hỏa vào giữa những năm 80, có ba đứa con đều đã lớn và hai đứa cháu. Giờ đây ngồi trước mặt bà trong quán cà phê, ký ức trong Maddie vụt hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ nặng nề với mái tóc đỏ búi cao, làn da lấm chấm tàn nhang và đôi lông mày xăm phun. Cô còn nhớ mỗi khi nhìn vào đôi lông mày đó, cô lại cảm thấy có chút sợ hãi. Việc gặp Trina còn gợi lại những quá khứ mờ nhạt về chiếc mền bông màu hồng với những cái chấm tròn. Cô cũng không biết tại sao và điều đó có ý nghĩa gì. Chỉ là cô cảm thấy ấm áp và an toàn khi được cuộn mình trong đó.
“Alice là một cô gái tốt,” Trina nói khi đang dùng cà phê và bánh hồ đào.
“Trẻ nữa.”
Maddie liếc nhìn cuốn băng ghi âm đặt trên bàn giữa hai người. Rồi sau đó lại nhìn Trina. “Lúc đó cô ấy hai mươi bốn tuổi.”
“Chúng tôi từng chia nhau một chai rượu và nói chuyện về tương lai. Tôi muốn được nhìn ngắm cả thế giới, còn Alice chỉ muốn lấy chồng.” Trina lắc đầu và cắn một miếng bánh. “Có lẽ vì cô ấy có một đứa con nhỏ. Tôi không biết nữa, nhưng cô ấy chỉ muốn tìm một người đàn ông, kết hôn và tiếp tục có thêm con cái.”
Maddie không hề biết là mẹ cô từng nghĩ đến chuyện có thêm con, nhưng cô cho rằng điều đó cũng không có gì sai. Nếu mẹ cô còn sống, chắc chắn cô sẽ có một em trai hoặc em gái, hoặc là cả hai. Không phải lần đầu tiên cô bị choáng khi nghĩ đến việc cuộc sống của cô sẽ thay đổi hoàn toàn như thế nào nếu không có Rose Hennessy. Maddie yêu cuộc sống của mình. Cô sẽ không thay đổi vì bất cứ cái gì, nhưng thỉnh thoảng cô cũng tự hỏi không biết mọi sự sẽ khác biệt đến mức nào nếu không có chuyện xảy ra ngày xưa.
“Bà có biết cả Loch và Rose Hennessy không?” Khi cô nhìn Trina - người đang ngồi đối diện, cô tự hỏi không biết mẹ cô sẽ để kiểu tóc gợn sóng cổ điển hay sẽ thay đổi mẫu tóc liên tục nữa.
“Họ lớn tuổi hơn tôi, nhưng tôi biết cả hai người họ. Rose thì... không thể dự đoán được.” Trina uống một ngụm cà phê. “Và Loch có một vẻ hấp dẫn trời phú. Hèn gì Alice lại yêu anh ta. Ý tôi là mọi người đều như vậy. Hầu hết chúng tôi đều biết chuyện đó.”
“Bà có biết Loch cảm giác thế nào về Alice không?” “Tôi chỉ biết là cô ấy cứ tin rằng anh ta sẽ rời bỏ gia đình để đến với cô ấy.” Trina nhún vai. “Nhưng phụ nữ nào cặp vơi anh ta chẳng nghĩ vậy. Chỉ có Loch là không.
Tất nhiên rồi, anh ta có người tình, nhưng sẽ không bao giờ bỏ Rose.”
“Vậy theo bà cái gì làm cho chuyện tình của Loch và Alice khác biệt? Điều gì đã làm cho Rose quá sức chịu đựng và lắp đạn đầy súng rồi lái xe tới Hennessy’s tối hôm đó?”
Trina lắc đầu. “Tôi thì nghĩ là cô ấy đã phải dồn nén quá nhiều.”
Có thể.
“Hay là vì Alice trẻ và xinh hơn những người khác rất nhiều. Ai mà biết được. Những gì tôi nhớ là Alice yêu Loch sau một thời gian cực ngắn. Cô sẽ không tưởng tượng được cô ấy yêu điên cuồng sau khoảng thời gian ngắn thế nào đâu.”
Sau khi đọc nhật ký của mẹ cô, Maddie thực ra có thể hiểu điều đó.
Trina lại cắn thêm một miếng bánh. Bà vừa nhai vừa nhìn vào miệng Maddie. Đôi lông mày bà nhíu lại, và bà nhìn lên đôi mắt cô. “Tôi nhận ra cái miệng của cô. Cô là con gái của Maddie đúng không?”
Maddie gật đầu. Được nói ra điều đó đúng là một sự giải thoát.
Trina mỉm cười. “Thế nào? Ta luôn tự hỏi không biết cháu ra sao khi bà dì cháu tới đem cháu đi.”
“Đó là bà dì của cháu, và cháu tới Boise cùng với bà ấy. Mùa xuân năm trước bà mới qua đời. Đó cũng là lúc cháu phát hiện ra nhật ký của mẹ và thấy tên cô trong đó.”
Trina với qua cái bàn và vỗ nhẹ vào tay Maddie. Cái chạm nhạt nhẽo và có vẻ hơi lúng túng. “Alice sẽ rất tự hào về cháu.”
Maddie muốn nghĩ như vậy, nhưng cô sẽ không bao giờ biết chắc được điều đó. “Vậy, cháu đã có gia đình chưa? Có con chưa?”
“Chưa ạ.”
Trina vỗ lên tay cô một lần nữa, sau đó cầm lấy cái dĩa. “Cháu vẫn còn trẻ. Vẫn còn nhiều thời gian mà.”
Maddie chuyển chủ đề. “Cháu nhớ láng máng về những cái chăn có chấm tròn trang trí. Cô có nhớ chút nào về chúng không?”
“Hừm.” Bà cắn một miếng bánh và nhìn lên trần nghĩ ngợi. “Có.” Bà cúi xuống nhìn Maddie cười. “Alice may nó cho cháu, và cô ấy còn thường cuộn cháu lại trong đó như...”
“Như một cái bánh cuộn,” Maddie tiếp lời, những kỷ niệm về người mẹ vụt thoáng qua đầu cô. Con là cái bánh cuộn lốm đốm của mẹ. Giả sử Maddie là một phụ nữ đa cảm thì cảm giác nhói trong tim đó có thể làm cô khóc ngon lành. Nhưng Maddie chưa bao giờ là người dễ xúc động cả. Cô có thể đếm trên đầu ngón tay những lần cô khóc từ khi trưởng thành. Cô cũng không coi mình là một người lạnh lùng. Nhưng từ lâu cô đã biết những giọt nước mắt chẳng giải quyết được chuyện gì.
Cô hỏi chuyện Trina thêm bốn mươi lăm phút nữa trước khi cuốn gói sổ sách, băng ghi âm và hướng thẳng tới Boise. Chiều hôm đó cô lại phải thử thêm một bộ váy phù dâu nữa. Và cô gặp các bạn ở tiệm váy cưới Nan trước khi ăn vội bữa trưa muộn với họ và lại quay đầu về phía nhà ở Truly.
Cô dừng lại ở tiệm Value Rite để mua mấy cuộn giấy vệ sinh và sáu lon Cô ca ăn kiêng. Cửa hàng tạp hóa trưng bày những cái chuông gió và bình thức ăn cho chim ruồi. Cô chọn một chiếc chuông gió màu xanh lá cây đơn giản. Cô chưa bao giờ có bình thức ăn cho chim ruồi nên cô với lấy một cái và đọc tờ hướng dẫn. Ngớ ngẩn, ngớ ngẩn thật. Chắc chắn là cô sẽ biến khỏi đây trước mùa hè năm sau, việc gì phải tốn công trang trí nhà cửa nữa. Nhưng cô vẫn đặt cái bình thức ăn cho chim ruồi bên cạnh mấy lon Coca. Cô có thể đem nó theo lúc nào bán nhà cơ mà. Cô mua ngôi nhà đó cũng cốt để đầu tư. Cô chỉ là một phụ nữ. Một phụ nữ không cần đến hai ngôi nhà, nhưng theo cô cũng chẳng cần phải bán làm gì vội.
Carleen Dawson đang đứng ở quầy thức ăn cho chó, vừa xếp mấy cái xích và dây đeo cổ chó lên giá vừa nói chuyện với một người phụ nữ tóc đen, dài. Maddie mỉm cười khi thấy bà ta đẩy cái xe qua, ngắt quãng câu nói của Carleen.
“Cô ta đấy,” Maddie nghe thấy Carleen nói. Cô vẫn tiếp tục bước cho đến khi cảm giác có một bàn tay đặt lên cánh tay mình.
“Cho tôi xin một phút.”
Cô quay lại và nhìn vào đôi mắt màu xanh lá. Mấy sợi tóc con đằng sau gáy cô dựng lên, râm ran như thể nói đáng lẽ cô phải biết cô gái này. Cô gái mặc cái gì đó chắc là đồng phục, và có lẽ cô ta làm ở một nhà hàng hoặc quán ăn nào đó. “Vâng?”
Người phụ nữ bỏ tay xuống. “Tôi là Meg Hennessy, và cô đang viết chuyện về bố mẹ tôi.”
Meg. Chẳng trách Maddie thấy cô ta quen. Từ các bức ảnh của Rose mà ra. Nếu Mick là hình ảnh của Loch thì Meg trông giống mẹ cô ta kinh khủng. Cái cảm giác râm ran sau gáy lan xuống xương sống, giống như cô đang phải nhìn vào mắt một tên giết người vậy. Mẹ cô ta là tên giết người, nhưng rõ ràng Meg cũng ngây thơ vô tội, giống cô. “Đúng vậy.”
“Tôi trước đây từng đọc sách của cô. Cô viết về những vụ án giết người hàng loạt. Những sự thật giật gân. Nhưng mẹ tôi không phải vậy.”
Maddie không muốn nói chuyện ở đây, nhất là trong một cửa hàng tạp hóa với Carleen đang đứng ngoài trông vào. “Có lẽ cô cũng muốn chúng ta nói chuyện này ở một nơi nào khác chứ nhỉ?”
Meg lắc đầu và mái tóc đen của cô lắc lư sau gáy. “Mẹ tôi là người tốt.”
Đó còn là vấn đề phải tranh luận, nhưng không phải ở đây, giữa cửa hàng Value Rite như thế này. “Tôi viết dựa trên sự thật khách quan.” Và thực sự là như vậy. Cô đã viết về những sự thật có phần khó nghe về mẹ cô. Điều mà cô hoàn toàn có thể đánh bóng một cách dễ dàng.
“Tôi cũng hy vọng như vậy. Tôi biết Mick không muốn nói với cô về chuyện này. Tôi hiểu cảm giác của nó, nhưng rõ ràng là cô vẫn viết, bất kể chúng tôi có tham gia hay không.” Cô ta bới cái ví lôi ra một tờ giấy bạc gói kẹo cao su và một cái bút. “Tôi chẳng hiểu sao cô lại thấy cái chết của cha mẹ tôi đáng viết thành tiểu thuyết, chắc chỉ có cô hiểu,” cô ta vừa nói vừa viết cái gì đó vào mặt trong của tờ giấy bạc. “Hãy gọi tôi nếu cô có gì cần hỏi.”
Maddie không dễ bị sốc, nhưng khi Meg đưa cho cô tờ giấy, cô bất ngờ đến nỗi không biết phải nói câu gì. Cô liếc nhìn số điện thoại và gập đôi tờ giấy.
“Có thể cô đã nói chuyện với họ hàng của cô hầu bàn đó.” Meg đút cái bút lại vào ví, mái tóc đen của cô xòa xuống gò má xanh xao của cô. “Tôi dám chắc là họ nói dối về gia đình tôi.”
“Alice chỉ có một người thân duy nhất thôi. Con gái của bà ấy.”
Meg ngẩng lên, vén tóc ra sau tai. “Tôi không biết cô ta nói với cô những gì. Thậm chí xung quanh đây chẳng có ai nhớ cô ta. Có lẽ cô ta cũng ở đâu đó bất thình lình chui ra như bà mẹ chuyên đi phá hoại gia đình người khác của cô ta.”
Maddie siết chặt tay cầm của chiếc xe đẩy hàng, nhưng cô vẫn cố nở một nụ cười vui vẻ. “Cô ta rất giống mẹ, và tôi nghĩ cũng như cô giống mẹ cô vậy.”
“Tôi chẳng có điểm nào giống mẹ.” Meg đứng thẳng lên, có vẻ lên giọng một chút. “Mẹ tôi giết người chồng phản bội, còn tôi thì ly dị chồng.”
“Thật tệ là mẹ cô không chọn phương án hay hơn là ly dị.”
“Thỉnh thoảng người ta bị cùng quẫn.”
Lộn ruột! Maddie đã nghe cái câu bào chữa đó quá nhiều lần mỗi khi phỏng vấn bọn tâm thần không ổn định. Cũng như câu biện hộ “Cô ta làm tôi không thể chịu đựng được nên tôi đã đâm cô ta một trăm năm mươi phát.” Cô đút mảnh giấy gói kẹo cao su vào túi và hỏi “Chuyện tình cảm của cha cô với Alice thì có gì mà làm mẹ cô phải cùng quẫn?”
Maddie chờ đợi câu trả lời tương tự như tất cả những lần trước mỗi khi cô đặt câu hỏi đó: một cái nhún vai. Nhưng không; thay vào đó Meg đang bận lục túi một lần nữa. Cô lôi ra một chùm chìa khóa và sau đó khoanh tay trước ngực.
“Tôi không biết.” Cô lắc đầu.
Cô ta nói dối. Maddie nhìn vào đôi mắt màu xanh lá của Meg. Còn Meg thì quay ra nhìn mấy túi thức ăn cho chó mèo hiệu Purina ONE và Beggin’ Strips. Cô ta phải biết cái gì đó. Cái gì đó cô ta không muốn nói ra.
“Chỉ có ba người biết chuyện gì xảy ra tối hôm đó. Bố tôi, mẹ tôi và cô hầu bàn đó. Họ đều chết rồi.” Meg móc tay vào cái móc chìa khóa và nắm lấy chùm chìa khóa trong tay. “Nhưng nếu cô muốn biết sự thật về cuộc sống của cha mẹ tôi thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ kể cho cô nghe,” cô ta nói rồi quay gót bước đi.
“Cảm ơn. Tôi sẽ gọi,” Maddie trả lời, mặc dù cô không hề bị thái độ hăm hở giúp đỡ của Meg lừa phỉnh. Cô nghi ngờ cái sự thật về Loch và Rose mà Meg nói sẽ kể cho cô. Trong phiên bản của cô ta, chắc chắn mọi thứ sẽ được đánh bóng và tô vẽ.
Cô đẩy xe đến chỗ quầy tính tiền và đặt hàng hóa lên quầy. Mick đã nhắc đến việc chị anh ta có thể khó tính. Liệu cô ta có bị thần kinh không ổn định như mẹ cô ta không nhỉ? Maddie cảm nhận được thái độ thù địch và oán giận của Meg đổ lên đầu mẹ cô và cả cô nữa. Meg thậm chí còn không muốn nhắc đến cái tên Alice, nhưng rõ ràng cô ta biết gì đó về tối hôm ấy. Maddie chắc chắn như vậy. Dù đó là gì, Maddie cũng sẽ tìm cho ta. Cô còn moi được thông tin của những người thông minh hơn và chứa đựng nhiều bí mật hơn Meg Hennessy cả vạn lần.
Khi Maddie bước vào nhà sau khi đã đi vắng cả ngày, chào đón cô là mùi chuột chết thối um. Tuần trước, Erni đã đến và đặt bẫy. Kết quả, Maddie tìm thấy xác chuột chết ở khắp nhà. Cô đặt cái túi mua ở cửa hàng Value Rite lên bàn bếp, sau đó rút vài cái khăn giấy. Cô nắm lấy cái đuôi nó và đem nó ra thùng rác.
“Cô đang làm gì thế?” Maddie ngoảnh mặt lại, nhìn vào khoảng bóng tối tạo ra bởi những cây thông cao ngất. Lọt vào tầm mắt cô là hai cậu bé ăn mặc như lính chiến.
Cô giơ con chuột lên. “Vứt cái này vào thùng rác.”
Travis Hennessy gãi lên má bằng nòng khẩu súng đồ chơi mang hiệu Nerf. “Cái đầu của nó có đứt lìa ra không?”
“Rất tiếc là không.”
“Chán quá nhỉ.”
Cô vứt xác con chuột vào thùng rác.
“Bố mẹ cháu chuẩn bị đến Boise đấy,” Pete thông báo. “Vì dì cháu vừa sinh em bé.”
Maddie quay lại và nhìn Pete. “Thật à? Tin tốt lành đấy nhỉ!”
“Vâng, và Pete sẽ ở nhà cháu vào buổi tối.”
“Bố chuẩn bị dẫn cháu sang nhà Travis. Bố cháu nói chú Nick muốn đi uống rượu.” Pete nạp đạn cho khẩu súng đồ chơi với những cái phi tiêu bằng cao su. “Tên của hai đứa bé là Isabel và Lilly.”
“Các cháu có biết nếu...”
Louie gọi hai cậu bé làm ngắt lời Maddie. “Hẹn gặp lại cô sau.” Bọn chúng đồng thanh nói, sau đó quay gót và biến mất dạng sau những cái cây.
“Tạm biệt.” Cô đóng lại nắp thùng rác và quay trở vào nhà. Cô rửa tay và lau chùi sàn nhà chỗ vừa phát hiện con chuột chết. Lúc này là hơn bảy giờ, cô bỏ một miếng ức gà vào cái lò nướng George Foreman[1]. Cô trộn salad và dùng bữa kèm hai ly rượu. Maddie đã có một ngày dài. Sau khi đã ăn uống xong xuôi, cô bỏ đĩa vào máy rửa chén. Cô thay bộ quần áo đang mặc bằng một chiếc quần dài Victoria’s Secret rộng rãi với chữ PINK in ngang mông, và một cái áo lạnh ngắn tay có mũ màu da trời. Sau đó cô buộc mớ tóc thành cái đuôi ngựa phía sau.
Một tập giấy ghi nhớ màu vàng nằm trên bàn làm việc, cô cầm lấy nó trước khi bật thêm vài bóng đèn và nằm thư giãn trên ghế sofa. Cô với cái điều khiển và chợt nghĩ đến Meg và cuộc nói chuyện của họ ở cửa hàng Value Rite. Nếu Meg đã nói dối việc không biết động cơ của Rose thì cô ta cũng có thể nói dối về những thứ khác. Những thứ Maddie không thể chứng minh hay bác bỏ.
Trên ti vi kênh A&E đang chiếu phim Cold Case Files, Maddie vứt cái điều khiển sang một bên. Cô đặt chân lên cái bàn cà phê và ngẫm nghĩ lại những ấn tượng của cô về Meg. Rồi cô viết một danh sách những câu định hỏi, và khi đang tới câu “Cô có nhớ gì về buổi tối hôm cha mẹ cô qua đời không?” thì chuông cửa réo lên.
Lúc này đã chín giờ rưỡi, và qua cái lỗ trên cửa cô nhìn thấy người đàn ông duy nhất từng vào nhà cô hay từng đứng trên bậc thềm nhà cô. Đã hơn một tuần sau khi cô hôn Mick trong phòng làm việc của anh ta ở quán Mort’s. Tám ngày sau khi anh ta cởi những cái khuy trên áo cô và khiến cô lúc nào cũng mong được gặp anh. Hôm nay anh ta không đeo một bộ mặt hạnh phúc, nhưng cơ thể cô dường như chẳng quan tâm. Bụng cô có cái gì đó nhói lên khi cô mở cánh cửa.
“Tôi vừa nói chuyện với Meg.” Anh ta vừa nói vừa đứng chống nạnh, với tất cả sự kích thích sôi sục và hiếu chiến của một người đàn ông.
“Chào, Mick.”
“Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ với cô hãy tránh xa chị tôi ra cơ mà.”
“Còn tôi tưởng đã nói với anh là tôi không phục tùng mệnh lệnh của anh cơ mà.” Maddie khoanh tay trước ngực và nhìn chòng chọc vào anh. Bóng đêm nhàn nhạt bắt đầu phủ lên người anh với ánh sáng xám mờ và khiến đôi mắt anh xanh đến lạ lùng. Tiếc một điều là anh ta hách dịch không chịu nổi.
Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc, rồi anh ta bỏ thõng tay xuống hai bên sườn, “Chúng ta định đứng đây nhìn nhau hết đêm à? Hay cô có định mời tôi vào nhà không?”
“Cũng được.” Cuối cùng thì cô cũng mời anh vào nhà, nhưng cô không có vẻ sung sướng hớn hở gì với chuyện đó. “Anh sắp sửa cư xử thô lỗ với tôi đúng không?”
“Tôi không bao giờ thô lỗ.”
Cô rướn một bên mày.
“Tôi sẽ cố tỏ ra tử tế.”
Chỉ phần nào thôi, Maddie nghĩ. “Anh cố và đừng đưa lưỡi vào miệng tôi nữa nhé.”
“Còn tùy. Cô cũng kiềm chế đừng có đụng tay vào chỗ đó của tôi.”
“Đồ bệnh hoạn.” Cô quay người đi vào phòng khách, mặc kệ anh ta tự dẫn xác vào. Tập giấy ghi chú màu vàng nằm ngửa mặt trên bàn cà phê, cô úp nó xuống khi anh ta bước vào phòng.
“Tôi biết Meg bảo cô gọi cho chị ấy.”
Maddie với cái điều khiển và tắt ti vi. “Đúng rồi, cô ấy nói thế đấy.”
“Cô không được gọi.”
Cô đứng thẳng người lên. Đặc trưng của anh ta là cứ nghĩ mình có thể ra lệnh cho cô. Anh ta đứng trong nhà cô, cao lớn và bệ vệ, như thể anh ta làm vua trong cái lâu đài của cô vậy. “Tôi tưởng anh phải biết từ lâu là tôi không làm theo lệnh của anh chứ?”
“Đây không phải là một trò chơi, Maddie.” Anh ta mặc cái áo phông cổ bẻ đen của quán bar Mort’s được nhét trong quần Levi’s cạp trễ. “Cô không biết Meg. Cô không biết chị ấy sẽ trở nên thế nào đâu.”
“Vậy sao anh không nói cho tôi nghe?”
“Phải rồi,” anh ta giễu cợt. “Để cô có thể viết về chị ấy trong cuốn sách của cô chứ gì?”
“Tôi đã nói là tôi không viết về anh và chị gái anh.” Cô ngồi trên một bên thành của chiếc ghế sofa và gác một chân lên bàn cà phê. “Nói thẳng ra là, anh chẳng có cái quái gì thú vị để viết cả, Mick ạ.” Chúa ơi, một lời nói dối trắng trợn đến nỗi cô cũng phải ngạc nhiên sao mũi mình không bị dài ra.
Anh nhìn cô. “À ra thế.”
Cô đưa một tay lên ngực. “Tôi đã tránh xa Meg như anh yêu cầu, nhưng cô ấy tiếp cận và nói chuyện với tôi. Tôi không đến gần cô ấy.”
“Tôi biết điều đó.”
“Cô ấy là một người lớn. Cô ấy lớn tuổi hơn cả anh kia mà. Cô ấy có thể tự quyết định liệu có nên gặp và nói chuyện với tôi hay không.”
Anh ta tiến tới cái cửa sổ kiểu Pháp và nhìn ra hiên sau và cái hồ bên ngoài. Ánh sáng từ chiếc đèn gần cái ghế sofa chiếu lên vai và một nửa mặt anh. “Chị ấy lớn tuổi hơn thật, nhưng không dễ đoán chút nào.” Anh ta im lặng một hồi, rồi ngoái cổ lại nhìn cô. Mick đổi giọng: cái lối hạch sách của anh ta biến mất, “Làm sao cô biết được dấu chân của mẹ tôi in khắp quán bar? Nó nằm trong báo cáo của cảnh sát à?”
Maddie từ từ đứng dậy. “Đúng vậy.”
Cô hầu như không nghe câu hỏi thứ hai của anh ta. “Còn gì nữa?”
“Có những bức ảnh chụp dấu chân của bà ấy.”
“Chúa ơi.” Anh ta lắc đầu. “Ý tôi là, trong bản báo cáo đó còn có gì nữa?”
“Những thứ bình thường thôi. Mọi thứ từ thời gian họ tới đó cho đến vị trí của xác chết.”
“Thế cha tôi đã sống thêm được khoảng bao lâu?”
“Khoảng mười phút.”
Anh đứng dồn hết trọng lượng lên một chân và khoanh tay trước khuôn ngực vạm vỡ. Anh im lặng thêm vài giây nữa rồi nói, “Bà ấy đáng lẽ có thể gọi xe cứu thương và cứu được tính mạng ông ấy.”
“Có thể.”
Anh nhìn cô qua một khoảng cách ngắn giữa hai người. Lần này cảm xúc đang bùng cháy trong đôi mắt xanh của anh ta. “Mười phút là quá dài để một người vợ đứng nhìn chồng quằn quại và chảy máu cho đến chết.”
Cô bước thêm vài bước đến bên anh. “Đúng thế.”
“Ai đã gọi cảnh sát?”
“Mẹ anh gọi. Ngay trước khi bà ấy tự kết liễu đời mình.”
“Vậy là bà ấy chờ để chắc chắn cha tôi và cô phục vụ đã chết hẳn rồi mới gọi cảnh sát.”
Maddie dừng lại. “Cô phục vụ cũng có một cái tên đấy.”
“Tôi biết.” Anh ta cười buồn. “Từ khi lớn lên bà tôi đã gọi cô ta là ‘cô phục vụ’. Đó là thói quen thôi.”
“Anh không biết gì thêm nữa à?”
Anh ta lắc đầu. “Bà tôi không nói về những việc không hay. Tin tôi đi, mẹ tôi đã giết bố tôi và Alice Jones là sự việc đứng đầu trong danh sách những thứ chúng tôi không bao giờ đề cập đến. Cô có ảnh chứ?”
“Có.”
“Cô có mang theo à?”
Cô nghĩ ngợi một lúc xem nên trả lời làm sao, và quyết định sẽ nói sự thật. “Đúng.”
“Còn gì nữa không?”
“Bên cạnh những bản báo cáo và ảnh chụp hiện trường của cảnh sát, tôi còn có những cuộc phỏng vấn, các bài báo, bảng biểu và báo cáo của nhân viên giám định pháp y.”
Mick mỏ cái cửa sổ kiểu Pháp và bước ra ngoài. Những cây thông nặng cao vút lòa xòa in bóng lên thềm nhà, xua đi màu xám lặng lẽ của hoàng hôn. Một làn gió nhẹ thoảng vào không gian buổi tối mùi gỗ thông và làm bay bay những sợi tóc trước trán của Mick. “Lúc mười tuổi, một lần tôi đã lên thư viện định nghiên cứu các bài báo cũ về sự việc đó. Nhưng người thủ thư lại là bạn của bà tôi nên tôi bỏ đi.”
“Anh đã bao giờ đọc bản báo cáo nào về tối hôm đó chưa?”
“Chưa.”
“Anh có muốn đọc không?”
Anh ta lắc đầu. “Không.
Tôi không nhớ gì nhiều về bố mẹ tôi, đọc về những gì xảy ra tối hôm đó sẽ chỉ phá hoại những ký ức còn lại của tôi.”
Cô cũng vậy, chẳng nhớ gì nhiều về mẹ cô. Gần đây, với sự giúp sức của mấy quyển nhật ký, một số kỷ niệm mới dần quay trở lại. “Có thể là không.”
Anh ta cười, nhưng không cố ý làm vẻ hài hước. “Trước khi cô xuất hiện ở thị trấn này, tôi chẳng hề biết là mẹ tôi đã đứng nhìn bố tôi qua đời. Tôi không biết là bà lại ghét ông ấy đến vậy.”
“Có thể bà ấy không ghét. Cả yêu và ghét đều là những cảm xúc mạnh mẽ. Người ta vẫn hay giết chết người mình yêu. Tôi không hiểu vì sao lại thế, nhưng chắc chắn là có những chuyện như vậy.”
“Đấy là một thứ gì đó, không phải tình yêu.” Anh ta bước đến mép hiên sau nơi đang bị bóng tối che phủ, tay anh bám lấy cái lan can bằng gỗ. Bên kia hồ, mặt trăng bắt đầu nhô lên sau rặng núi và phản chiếu một cách hoàn hảo lên mặt hồ phẳng lặng như gương. Trước khi cô tới đây, mọi thứ vốn được chôn vùi trong quá khứ. Đó là nơi dành cho chúng. Sau đó cô bắt đầu đào bới, xoi mói chúng. Và giờ thì mọi người xung quanh đây lại bàn tán về chuyện đó. Giống hệt hồi tôi còn nhỏ.”
Cô bước về phía anh và dựa hông vào lan can, khoanh tay trước ngực và nhìn vào hình dáng khuôn mặt anh trong bóng tối. Cô đang ở rất gần, tay anh đặt ngay cạnh tay cô, trên cái lan can. “Ngoài nhà anh ra, tôi nghĩ câu chuyện về bố mẹ anh là đề tài thường xuyên của tất cả mọi người?”
“Có thể nói như vậy.”
“Đó là lý do tại sao anh hay đánh nhau à?”
Anh nhìn vào mắt cô và cười lớn nhưng không thành tiếng. “Có thể chỉ là do tôi thích đánh nhau thôi.”
“Hoặc là do anh không muốn mọi người nói những điều không hay về gia đình anh.”
“Cô nghĩ là cô biết về tôi. Cô nghĩ rằng cô hiểu rõ tôi à?”
Cô nhún vai. Đúng. Cô hiểu anh. Ở khía cạnh nào đó, cô nghĩ cuộc sống của hai người cũng chẳng khác nhau là mấy. “Tôi nghĩ sống trong một thành phố nơi mọi người đều biết chuyện mẹ anh giết bố anh và cô nhân tình trẻ thì quả là địa ngục. Trẻ con có thể nói những điều rất tàn nhẫn. Đó không chỉ là câu nói sáo rỗng, đó là sự thật. Tin tôi đi, tôi biết. Bọn trẻ con thật xấu tính.”
Ngọn gió thổi những sợi tóc dài xòa lên má Maddie, Mick đưa tay gạt chúng ra khỏi mặt cô.
“Bọn chúng làm gì? Không chọn em đi chơi bóng chày chứ?”
“Chẳng ai chọn tôi đi chơi cái gì cả. Hồi đó tôi hơi béo một chút.”
Anh vén mấy sợi tóc ra sau tai cô. “Một chút á?”
“Rất béo.”
“Em nặng bằng nào?”
“Tôi không biết, nhưng hồi lớp sáu tôi có một đôi bốt đen rất đẹp. Nhưng bắp chân tôi quá to và tôi không thể kéo khóa lên được. Vì thế tôi đã gập nó xuống, và hy vọng mọi người sẽ tưởng đôi bốt đó phải đi kiểu như vậy. Nhưng chúng đã không bị mắc lừa, và tôi không bao giờ đi đôi bốt đó thêm lần nào nữa. Từ năm đó chúng bắt đầu gọi tôi là Cincinnati Maddie. Lúc đầu tôi rất vui mừng vì chúng không gọi tôi là Maddie Béo nữa. Nhưng rồi tôi cũng phát hiện ra lý do tại sao chúng gọi tôi như vậy, đúng là không có gì đáng để vui vẻ.” Qua bóng tối lờ mờ ngăn cách giữa hai người họ, Mick rướn một bên mày với vẻ băn khoăn, sau đó cô giải thích, “Chúng nói tôi béo vì tôi ăn Cincinnati.”
“Bọn trẻ con xấu tính thật.” Anh ta bỏ tay xuống. “Chẳng trách mà cô cũng xấu tính vậy.”
Cô xấu tính ấy à? Có thể. “Lý do của anh là gì?”
Cô cảm giác được tia mắt của anh nhìn cô một lúc trước khi trả lời, “Vì tôi không xấu tính bằng em.”
“Phải,” cô nói với giọng chế giễu.
“Thôi được, ý tôi là tôi không xấu tính lắm trước khi em chuyển tới thị trấn này.”
“Trước khi tôi chuyển đến đây thì anh suốt ngày làm ông cảnh sát trưởng Potter điêu đứng.”
“Lớn lên ở thị trấn này thỉnh thoảng cũng đủ làm tôi điêu đứng rồi.”
“Tôi hiểu.” “Không, em không hiểu.” Anh ta hít một hơi dài và thở ra. “Người ta xôn xao bàn tán, liệu sau này tôi có giết người rồi tự kết liễu giống mẹ tôi không. Hay khi lớn lên tôi có giống tính bố không. Đó là những lời rất khó nghe mà một đứa trẻ phải chịu đựng.”
“Anh có lo lắng về điều đó không?”
Anh lắc đầu. “Không, không bao giờ. Vấn đề của mẹ tôi, một trong số đó là, đáng lẽ bà không nên chịu đựng một người đàn ông liên tục lừa dối mình hết lần này đến lần khác. Và vấn đề của ‘ông già’ nhà tôi là đáng lẽ ông không nên lấy vợ.”
“Vậy giải pháp của anh là không lấy vợ à?”
“Đúng thế.” Anh ngồi cạnh cô, trên lan can và nắm lấy tay cô trong tay mình. “Cũng gần giống như em tránh thức ăn có nhiều năng lượng ấy.”
“Khác nhau chứ. Tôi là người theo chủ nghĩa khoái lạc và tôi phải tránh nhiều thứ ngoài thức ăn giàu năng lượng ra.” Lúc này, bản năng khoái lạc của cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang cánh tay mình, rồi lên đến tận ngực.
“Em còn tránh cả sex nữa chứ?”
“Đúng vậy, và dù phạm phải điều gì trong hai điều cấm kỵ trên thì tôi sẽ trở nên xấu xa.”
“Xấu xa thế nào?”
Bỗng nhiên cô thấy anh đang ở rất, rất gần bên cạnh. Cô đứng dậy, “Tôi sẽ không điều khiển được bản thân.”
“Trong chuyện tình dục à?”
Cô cố rút tay ra khỏi tay anh, nhưng anh giữ thật chặt. “Hay là về chuyện ăn uống?”
Anh nắm lấy gấu áo cô bằng tay còn lại. “Trong chuyện tình dục đúng không?”
“Đúng.”
Trong bóng tối chia cách giữa hai người, anh nở một nụ cười đầy khêu gợi. “Em sẽ xấu xa đến mức nào nhỉ?” Dần dần, anh kéo cô lại gần cho đến khi Maddie đứng hẳn giữa hai đùi của Mick.
Hơi ấm của bàn tay anh, cảm giác đùi anh đang chạm vào người cô cùng nụ cười ranh mãnh, tất cả hiệp lực khiến cô ngã gục, dập tắt ý chí phản kháng và khiến cô vi phạm những nguyên tắc của chính mình. Cô cảm giác ngực căng và nặng, da cũng căng lên. Và cái ý muốn thôi thúc mà Mick tạo ra từ lần đầu tiên anh hôn cô giờ lại nổi lên, mạnh mẽ và choáng ngợp.
“Anh không muốn biết đâu.”
“Có chứ,” Mick nói. “Anh nghĩ là có đấy.”