Vương Phi A Nam

Chương 15: Chương 15: Đại Trượng Phu




Đấng trượng phu, đại nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất, chí hướng làm cao.

Từ trước đến nay Trần A Nam vẫn luôn tin rằng những câu từ đó hoàn toàn phù hợp với nam nhân Trần gia.

Trần Bắc phụ thân nàng tuổi chưa ngũ tuần mà đã trở thành trọc phú nông dân, đất đai phì nhiêu, mấy trăm mẩu ruộng, mấy trăm cánh ngô, ôi chao có ghi cũng phải ghi hết một quyển sách nhỏ. Mà Trần Nguyên đại ca nàng, tuổi trẻ tài cao, một thân hào hùng, tay bắn ngự xạ, vốn hắn chỉ muốn làm thợ săn nhàn rỗi, dăm ba bữa bắn hạ vài con gấu, vác về đôi con hổ mà thôi, nào ngờ tài năng lan tiếng truyền xa, mà cái xa này lan cũng rất hay, tới tận kinh thành.

Tẩu tử Trần gia vốn là thiên kim của một gia tộc nhỏ, Vĩ gia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cung tên hay cánh cung, từ nam chí bắc, đều là từ nhà Vĩ mà ra, cao thủ bắn cung cũng toàn người Vĩ gia. Cho nên khi nghe nói ở một cái thôn hẻo lánh xa xôi nào đó gần biên cương, kì dị xuất hiện nhân tài về cung thần, Vĩ gia đại tiểu thư cùng tiểu công tử hưng phấn bừng bừng, thay mặt lão nhân Vĩ gia đi triệu người tài về.

Lão nhân Vĩ gia vốn luôn dằn vặt về đứa con gái lớn, tuy xuất thân từ nhà buôn mũi tên, cung tên, nhưng là cầm kì thư họa, không gì không biết, chỉ có bắn cung là mù đến đáng giận.

Mặc dù là vậy, nàng cũng đến độ tuổi phải gả, tướng mạo lại như hoa, đối nhân xử thế hài hòa, trai kinh thành không phải cao quý như hoàng thất, nhưng con quan tam phẩm tứ phẩm đến đạp cửa bà mối không ít, cho nên lần triệu nhân tài của đại tiểu thư Vĩ Thanh Thanh này thật chất chỉ là trốn hôn phối mà thôi.

Cho nên lão nhân Vĩ gia sau khi về phủ, nghe báo đại tiểu thư kéo tiểu công tử duy nhất của Vĩ gia đi kiếm nhân tài, không nói hai lời ngất tại chỗ.

Mà lão nhân Vĩ gia có chết cũng không ngờ, Vĩ Thanh Thanh đúng thật có đem nhân tài đến triệu kiến ông, nam tử này thân cao khỏe mạnh, da nâu lúa mạch, cơ bắp săn chắc, dung nhan anh tuấn, hào khí bừng bừng, một mũi tên xuyên thủng hai hồng tâm kế tiếp nhau, chưa đợi lão nhân Vĩ gia hưng phấn vỗ tay khen ngợi, chỉ thấy Vĩ đại tiểu thư đã đưa tay chỉ người bên cạnh, cực ôn nhuận chi lễ bảo ông.

”Cha, hiền tế ngài rất tài năng đúng chứ?”

Lão nhân Vĩ gia thành công ngất xỉu lần nữa.

Cũng vì vậy mà hôn nhân giữa Trần Nguyên và Vĩ Thanh Thanh được tổ chức giữa nụ cười và nước mắt.

Khi nghe chuyện của đại ca cùng tẩu tử, Trần A Nam không khỏi ca thán một phen.

Đúng là sự tích cọc đi tìm trâu.

Cho nên nam nhân Trần gia chính là khí phái ngời ngời, nhưng là đến hôm nay Trần A Nam xin giơ hai ngón tay rút lại lời nói. Bởi “đấng trượng phu, đại nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất” còn hoàn toàn phù hợp với nữ nhân Trần gia nữa a.

Chỉ cần nhìn hình ảnh Lã Văn Tiêu mặt mày khóc tang, ôm lấy chân Trần Phù Dung, giọng nói ồm ồm khóc than.

”Nương tử ngày lành thành hôn không thể dính máu a! Điềm hung điềm hung đấy!”

Trần A Nam mặt lạnh nhìn vị tỷ tỷ vốn phải yếu đuối như hoa lê rơi, bị người khác bắt đi lại đứng như núi cao ngời ngời, hai mắt tóe lửa bừng bừng, cầm đao chỉ nam nhân lạ mặt ôm đầu ôm hạ bộ run rẩy dưới đất, hung hăng mắng.

”Chàng tránh ra cho lão nương! Ngày thành hôn của lão nương cũng dám cướp dâu! Ta nhổ vào!”

Trần Phù Dung hung bạo, Lã Văn Tiên ai u la hét điềm hung. Trần A Nam mặt mày co rút.

Hai tiếng lão nương, đại tỷ nói thật thành thạo.

Trần A Nam hoàn toàn vì tấm lòng thương hại tên lạ mặt kia, nhìn mặt mũi hắn bị sưng phù như đầu heo, đỉnh đầu cũng mất một nhúm tóc, nàng dường như có thể tưởng tượng cảnh tỷ tỷ vẫy vùng trên vai hắn thế nào, nàng động lòng, vỗ vai hắn, ánh mắt tha thiết thương hại, huynh đệ, mốt có cướp dâu cũng phải xem hoàng lịch a.

Tên lạ mặt ôm hạ bộ khóc rống.

Trần A Nam thở dài mấy tiếng.

”Được rồi, tỷ tỷ cùng tỷ phu mau quay về tiếp tục thôi, bọn người kia có lẽ đều sợ mà trốn hết rồi.”

Trần A Nam ngẩng đầu nhìn hướng thôn nhà, không nghĩ lại đi xa đến vậy, ngẫm thời gian có lẽ đại ca cùng phụ thân đã trói bọn kia treo lên xà nhà hết rồi.

Nàng thế nào quên mất thôn nàng gần biên cương, biên cương lại có tộc nhân, tộc nhân này lại có tục cướp dâu, hại bọn họ náo loạn như vậy, tỷ tỷ bạo phát, tỷ phu khóc tang, ai u thật nhức đầu.

Lã Văn Tiêu nghe muội tử nói như vậy, não cũng nhớ hôn lễ chỉ mới làm một nửa, không khỏi ôi chao một tiếng, bất chấp thê tử hung hãn, khiêng Trần Phù Dung lên vai, cưỡi chiến mã chạy về như điên.

Để lại Trần A Nam đứng hắt hiu trong gió, ngay cả tên tộc nhân ban nãy cũng đã trốn đi.

Trần A Nam bi thương.

Tỷ phu ít nhiều cũng phải để lại cho nàng một con ngựa a!

Trần A Nam nhìn hai chiến mã bị nối dây vào nhau, Lã Văn Tiên có thói quen kì dị, hễ xuống ngựa là buộc chúng lại với nhau, sau đó dắt con đầu đàn đi vào chuồng, nay hắn quên mất, cho nên cưỡi một chiến mã, chiến mã còn lại liền tung vó chạy theo.

Thái dương khẽ giật, Trần A Nam cảm thán, sau khi nàng trùng sinh, chuyện quái gở càng lúc càng nhiều.

Nay nhìn bản thân thế nhưng lại đứng gần biên cương, thôn nhà tuy cách đó không xa, nhưng là cuốc bộ cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Dùng khinh công chạy về? Nghe thật oách nhưng công phu mèo cào thì khinh công cũng chó táp, kêu nàng nhảy hai cái bắt chim còn được chứ khinh công đường dài như vậy, đảm bảo ăn cái gì cũng sẽ nôn ra hết thôi.

Trần A Nam nước mắt lã chã, đau lòng vô hạn.

Sau đó khi nàng dự định cứ từ tốn khoan thai trở về thì bên tai lại nghe âm thanh có chút ồn ào, tiếng vó ngựa hỗn tạp, tiếng người nhốn nháo đến gần. A Nam khẽ giật mình, phóng người leo lên cành đại thụ gần đó. Sau đó chăm chú nhìn toán người cưỡi ngựa đi tới.

Nơi đây gần biên cương, là quan binh nước nào nàng không dám xác định, thay vì bị nhìn thấy gặp phiền toái, Trần A Nam quyết định im lặng, giấu khí tức ngồi yên trên cây, đợi bọn họ rời đi rồi sẽ nhanh chóng chạy về.

Dù gì thân phận cũng là nữ tử, một thân một mình đụng chạm một đám nam nhân như vậy cũng không hay ho lắm.

Nhưng là vận khí A Nam quả nhiên xui xẻo, mấy trăm quân binh này trùng hợp lạ thường lại chọn bóng râm cổ thụ nơi có Trần A Nam mà ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trần A Nam mồ hôi lặng lẽ rơi.

”Đại tướng quân, đằng trước hình như có thôn, chúng ta có thể đến đó dừng chân, không nhất thiết phải ngồi ở đây đâu.”

Trần A Nam nhìn một nhà binh áo giáp nghiêm cẩn đứng bên cạnh bóng dáng nam nhân đang ngồi nghỉ dưới gốc cây, chính là vị trí chỉ cần ngước mặt lên là có thể thấy nàng. Trần A Nam đầu nhỏ gật như giã tỏi, hoàn toàn đồng tình. Đằng trước là thôn nhà nàng, các vị nhà binh cũng nên mau chóng tới đó thôi, đừng ở đây trễ nãi cô nãi nãi ta đây dự hôn lễ của đại tỷ. Chỉ cần tưởng tượng dung nhan ngập lửa của Trần Phù Dung, nàng liền nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

”Không cần thiết, cứ ngồi đây một chút, chiến mã cũng cần nghỉ, một tí nữa liền dắt bộ tới thôn tá túc qua đêm.”

Âm thanh ôn nhuận, như tiếng gió phất qua khóm hoa kèn, như giọt sương rơi tĩnh trên mặt hồ, lại có chút khàn khàn mơ hồ phát ra tia hào khí, ba phần sảng khoái, bảy phẫn lãnh ngạo.

Âm thanh như vậy, là lần đầu khiến A Nam cắn móng tay ghen tị. Một nam nhân, giọng nói hay như vậy làm gì.

Trong lúc Trần A Nam vẫn chìm trong mớ cảm xúc ghen tị trời sinh của nữ nhân, khiến người vốn cảnh giác cao như nàng lại không để ý nhánh cây nàng ngồi lên đang hát lên khúc hát đau thương, âm thanh gãy vang lên răng rắc, chưa đợi Trần A Nam bừng tỉnh, chỉ thấy nhánh cây thế nào anh tuấn, hy sinh thân mình, gãy lìa khỏi cành.

Trần A Nam rơi vào khoảng không trung, cất giọng cao tám quãng kêu một tiếng nương, hoa hoa lệ lệ rơi xuống.

Vốn nàng đã chuẩn bị tinh thần tiếp đất, nhưng là khi rơi xuống, lại không thấy đau như dự kiến, mặt đất sỏi đá bình thường kì dị trở nên thật mềm, Trần A Nam ôi chao mở mắt, vừa mở liền hận bản thân mở quá sớm.

Chỉ thấy người trước mắt dung nhan thật sự quá họa thủy, dù bụi đường phong trần nhưng vẫn không khiến hắn trông ảm đảm đi, ba vạn tóc đen hờ hững, họa thủy câu hồn, mày ngọc tuấn lãng, đặc biệt đôi con ngươi như sao như ngọc, lạnh nhạt lại pha ít vẻ lười biếng, đáy mắt trong như mặt hồ soi gương, khiến người khác không đoán được hắn nghĩ gì.

Trần A Nam khẽ mê mang, cảm thấy hình ảnh hắn quá mức ảo diệu, hư hư thực thực, là nàng té đụng đầu đến thiên giới hay bị ma ngưu đầu trâu tới kéo diện kiến hắc diêm vương rồi?

Chỉ thấy người trước mắt trước sau bộ dạng đẹp mắt, câu hồn ánh mắt khẽ liếc qua Trần A Nam, lười biếng mà nhìn, môi bạc ý vị khẽ thốt.

”Cô nương có phải nên tránh ra rồi không?”

Trần A Nam khẽ a một tiếng, mơ mơ màng màng, sau đó cảm giác có gì không đúng, nhìn lại liền la hét thất thanh, mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ từ vị trí trong lòng ngực của người nào đó chạy vội ra ngoài.

Nàng nàng nàng thế nhưng lại ngồi trên người nam nhân lạ mặt!

Ôi đoan trang của nàng, hàng hoa phẩm giá của nàng..

Chưa đợi Trần A Nam xấu hổ xong, đã bị đao kiếm sắc bén kề cổ.

Không giống với thể loại đao gươm cùn chặt lá còn gãy của tộc nhân ban nãy, kiếm này sắc bén đến lóa mắt, khí lạnh còn vờn quanh cổ, Trần A Nam hai mắt trợn trắng.

”Thích khách to gan! Dám có ý đồ bất chính với đại tướng quân!”

Trần A Nam bị hét đến hoa mắt chóng mặt, bên tai ù ù.

Nhịn xuống cảm giác muốn mắng thích khách con mẹ nhà ngươi!

Nhưng là kiếm kề cổ, bình thường nàng gan có phình to cỡ nào, cũng không dám huênh hoang kiêu ngạo làm càn. Với công phu mèo ba tay của nàng, chân chó vẫn tốt hơn.

”Vị đại ca này hình như có chút hiểu lầm, tiểu nữ không phải thích khách đâu..”

”Không phải thích khách tại sao lại rơi từ trên trời xuống?!”

Dứt lời còn run tay, kiếm bên cổ run, máu huyết A Nam run theo.

Ta nói đại ca ngươi, thích khách cũng không phải thần tiên! Làm sao mà rơi từ trên trời a..

”_____ Ta rơi từ trên cây..”

”Tại sao lại ở trên cây mai phục?!”

”______ Bắt chim.. bắt chim thôi.. vị đại ca này nhẹ tay chút, đừng run tay..”

Dứt lời nàng có ý khẽ nhích đầu cách xa khỏi đoản kiếm sắc bén kia.

”Ngươi nhích đi đâu đấy?!”

”____Vị đại ca này.. huynh tay có bệnh thì không nên cầm thứ đồ chơi nguy hiểm này đâu...”

Dứt lời còn đưa tay khẽ đẩy đẩy kiếm ra khỏi cổ, bộ dạng hoàn toàn khiến người khác dở khóc dở cười.

Bên tai kì dị lại vang âm thanh phì cười đáng nghi, Trần A Nam khóe miệng co rút nhìn sang hướng cái người bộ dạng xinh đẹp đằng kia, lòng làm gì còn hứng thú ngắm dung nhan hắn, chỉ hận không thể xách váy, dùng khinh công chó táp chạy đi, chỉ sợ đao kiếm bọn họ không có mắt, chém lộn cổ nàng thôi.

”Đại ca xinh đẹp... huynh bảo hắn là ta không hề thương tổn huynh.. mau bảo chút..”

A Nam trừng mắt nhìn đoản kiếm vừa đẩy đi lại quay về bên cổ.

Chỉ là cái người ngồi đằng kia, A Nam vốn nghĩ hắn nhất định sẽ giống nam nhân bình thường, khách khí buông tha một cô nương yếu đuối như nàng, nhưng chỉ thấy hắn bộ dạng lười biếng, dung nhan xinh đẹp khẽ nhăn một chút, con ngươi như sao như có điều ấm ức liếc qua mặt A Nam, cất giọng than thở.

”Nhưng là chân ta bị đè mỏi rồi.”

Trần A Nam trợn mắt, xinh đẹp quả nhiên không bình thường!

Ngươi mỏi chả phải do đi bộ sao, liên quan gì tới cô nãi nãi ta?!

Kiếm lạnh gần thêm một tấc, Trần A Nam chưa kịp chửi người liền hít khí một cái thật nặng thật sâu, lông tơ dựng ngược nhìn trừng trừng thanh gươm.

Trong lúc A Nam khóc tang gọi cha gọi mẹ, ngay cả mười tám tổ tông nhà cái người họa thủy đằng kia nàng đều thăm viếng hết cả, thì bên tai lại nghe tới âm thanh quen thuộc, như đấng cứu thế, như chúa trời hiển linh.

”Muội tử!”

Lã Văn Tiêu vốn trong mắt A Nam là một tên nhà binh thê nô, không chí khí, bây giờ thăng cấp lên hình tượng sáng chói ánh hào quang, tựa Phật tổ như lai cứu chúng sinh, xung quanh dường như còn tỏa ra tia sáng lấp lánh.

Trần A Nam xúc động, kêu một tiếng tỷ phu cực thắm thiết.

Lã Văn Tiêu cưỡi ngựa chạy tới, nhìn A Nam kinh hỉ quỳ dưới đất, bên cổ còn có thanh gươm dọa người, không khỏi chấn động. Bên tai dường như hiện lên âm thanh đe dọa nếu không đem A Nam toàn vẹn trở về của kiều thê, Lã Văn Tiêu nuốt nước bọt, đường cứu giá thật gian nan...

Nhưng là sau đó, Trần A Nam ngẩng người nhìn bộ dạng chấn động của tỷ phu, chỉ thấy hắn vốn còn sầu não, như được tát máu gà, phóng xuống ngựa, chạy vù vượt qua nàng, tóc mai bên mặt đều bay phấp phới, Trần A Nam liền hóa đá, khóe môi có chút run rẩy.

Lã Văn Tiêu chạy vù tới, hai tay giang lớn, thét một tiếng kêu to.

”Đại tướng quân! Ngài tới rồi!”

Trần A Nam ngó trời, muốn gầm to lên, cô nãi nãi vẫn chưa chết đâu!

Mễ Bối: Dạo này tâm trạng xấu quá, chuyện không tốt ùa nhau kéo tới, tôi ủ dột, khóa trái cửa, nhốt mình tự liếm vết thương. Vốn là định qua chuyện, tâm tình khá lên rồi viết tiếp, nhưng là hôm nay mụ mụ nhà tôi đột ngột phi cước đạp cửa, lôi tôi ra ánh sáng, bảo tôi đi cùng bà giải khuây. Và cuối cùng tôi bị kéo tới ngân hàng, mụ mụ tôi quả nhiên cao tay, nghe mùi tiền tôi liền có chút phấn khởi lại, cho nên ngồi đánh máy bẹp bẹp liên tù tì đây. Vì thế tôi kết luận, ủ dột cứ ra ngân hàng, ngửi tiền rồi về sẽ hết thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.