Trần A Nam một đường bị hộ tống tới Dật phủ ở Liêu thành, đối diện với cảnh vật không khác lắm so với trí nhớ của nàng, A Nam hoàn toàn không cảm nhận được gì. Có chăng cũng chỉ là sự ghét bỏ, cùng với nỗi lo sợ mơ hồ mà thôi.
Vốn tưởng bản thân sẽ bị tống giam vào nhà chứa củi, hoặc một nơi nào đó giống với lao tù ở Hầu phủ, dù gì bản thân nàng bây giờ chính là 'tội phạm' đi? Nhưng là nàng không nghĩ tới, Dật Biểu Cát thế nhưng lại đem nàng tới tiểu viện của hắn, đem nàng khóa lại trong một căn phòng xa hoa, không thiếu bất cứ gì, ngay cả bốn góc phòng đều có lò sưởi ấm, cơm nước một ngày ba bữa không thiếu, sơn hào hải vị, thân người A Nam đều muốn tăng thêm một tầng thịt béo trắng hồng.
Trần A Nam một tay chống cắm, ánh mắt hờ hững nhìn dòng người được gọi là nha hoàn đi tới đi lui, quét dọn phòng ốc, thêm than vào lò, đổ đầy trà ấm, ngay cả điểm tâm để quá một khắc cũng đem đi đổi. Bàn tay ngọc gõ đều trên mặt bàn, Trần A Nam không đoán được, Dật Biểu Cát đây là có ý gì?
“Cô nương, đây là bản thoại mới nhất của Báo quán, công tử sai người đem tới cho cô nương giải sầu.”
Nha hoàn váy hồng như lụa, dung nhan thanh tú trắng hồng, trên đôi tay ngọc ngà cầm tới một tầng sách giấy, Trần A Nam nhàm chán nhìn nàng, cũng có thể đoán ra người này thuộc dạng nha hoàn thông phòng, cho nên bàn tay mới như vậy nõn nà, không giống các nàng khác đôi tay đầy vết chai sần, lại nhìn tới tầng sách lớn trên đôi tay khẽ run rẩy kia, A Nam hoàn toàn muốn bóp trán thở dài, không đoán được đây là ý gì?
Lại phiền chán người trước mắt tuy nhu thuận đối với nàng, nhưng không che giấu hết vẻ đố kị cùng đề phòng, Trần A Nam phất phất tay, tùy tiện kêu người khác nhận sách, sau đó tiếp tục ngồi yên thưởng trà ngắm cảnh. Nếu người ta đã có lòng đối tốt với nàng, nàng cũng không thể để bản thân chịu thiệt thòi.
Dù không biết vì nguyên do gì, Trần A Nam lại cảm thấy nhất định sẽ có người tới đem nàng thoát khỏi đây.
Nhưng là người nào, nàng lại không dám chắc. Chỉ là những cảm xúc mơ hồ, lại có thể khiến nàng kiên định đến lạ thường.
Trần A Nam mếu mó, thiết nghĩ bản thân cần chỉnh chu quay lại công tác ngồi thiền, hòng vớt vát chút chữ tĩnh trong tâm như ngày thường.
Vốn còn đang ngơ ngác ngồi đấy, suy nghĩ của A Nam liền bị vài âm thanh bên ngoài cắt đứt, đôi tai trắng ngần của A Nam khẽ nhúc nhích, tiếng bước chân, tiếng cười đùa, cách căn phòng có nàng không quá xa, và đặc biệt là số người có vẻ không ít đâu.
“ Biểu ca, muội cùng các nàng tới thăm huynh đây.”
Trần A Nam chấn kinh nhìn cánh cửa phòng đột ngột mở toang, suýt chút nữa đã đem trà trong miệng phun ra ngoài ba thước. Nàng một tay vỗ ngực, hai mắt khẽ mở lớn, không dám tin nhìn một đám oanh oanh yến yến khí thế hừng hực tiến vào.
Nhưng khiến nàng chú ý hơn hết, chính là giữa đám người xa lạ kia, thì cái người một thân váy tím chạm đất thêu hoa, miệng vừa kêu to hai tiếng biểu ca ấy, cũng xem như là 'kẻ cầm đầu' đằng kia, không ai khác chính là vị tiểu tiểu tiểu tiểu muội họ hàng thật xa bên ngoại của Dật phủ.
Yến Liễu Đào.
Vốn một tiểu nhân vật như thế này không có khả năng khiến một A Nam hống hách của kiếp trước ghi nhớ.
Nhưng mà người đời thường bảo, núi cao còn có núi cao hơn.
So về trình độ hống hách, thì A Nam còn phải gọi vị Yến tiểu thư này ba tiếng cô nãi nãi đấy.
Nếu chỉ là như vậy, Trần A Nam cũng không tài nào để ý nàng, nhưng là bởi vị Yến tiểu thư bề ngoài nhỏ bé này lại đích thực là một người bụng đầy mưu mô, thật sự rất xấu xa.
Cho nên Yến Liễu Đào mới có khả năng ra vào Dật phủ như phủ gia của mình, thậm chí còn dọn đồ kéo qua, thế nhưng trên dưới Dật phủ lại hoàn toàn ngấm ngầm mắt nhắm mắt mở, tùy nàng quấy nhiễu.
Yến Liễu Đào dùng một năm để tới Dật phủ, dùng tiếp hai năm biến mình từ thân phận nhỏ như hạt đậu leo lên vị trí thiếp thân cưới hỏi đàng hoàng của Dật nhị thiếu, so với Trần A Nam ngu ngốc kiếp trước, nàng ta chính là thuộc dạng người xấu không dễ gần.
Cũng bởi thế mà nàng mới nhớ rõ cái vị Yến Liễu Đào này, dù gì cũng từng một thời là người một nhà.
Nhưng là kiếp trước chúng ta gặp nhau trong hôn lễ của Trần A Nam và Dật Lam Phong.
Kiếp này lại gặp nhau trong tiểu viện nho nhỏ của Dật nhị thiếu gia, Dật Biểu Cát, tướng công tương lai của Yến Liễu Đào.
Tẩu tử quá cố hàng dỏm như Trần A Nam đối diện với muội tử chắc chắn của Dật phủ, ai u thật có chút hổ thẹn____
“ Cô là ai?”
Trần A Nam nhìn đôi con ngươi sáng rực như ánh lửa, hừng hực hung dữ của Yến Liễu Đào hướng về nàng, nhìn nàng ta thế nào nhăn nhúm dung nhan, khăn tay đều bị nhàu nát dưới đôi tay trắng ngần ấy, thái dương A Nam lặng lẽ chảy một giọt mồ hôi nhỏ.
Nàng thầm nghĩ, có nên hướng nàng ta bình đạm hỏi han ' muội tử dạo này sống thế nào? ' hay không____?
Trần A Nam dung nhan xinh đẹp khẽ cười, ôn nhu hướng các nàng khẽ bảo.
“ Tìm Dật Biểu Cát? Hắn ở tại căn thứ ba bên cạnh.”
Yến Liễu Đào cùng đồng bọn: ___
Trần A Nam cơ mặt thật muốn chuột rút..
Ai, thật khó xử.
Trần A Nam thầm nghiến răng nguyền rủa, rủa chết Dật Biểu Cát bố trí nàng ở cạnh nơi ở của hắn, lại rủa hắn làm việc chậm chạp, thẩm vấn không làm, tra hình không tới, giờ nhìn xem, những người trước mắt này chính là chỉ cần nàng hắt xì một cái, liền ba chân nghìn móng nhào qua, cái mạng nhỏ của Trần A Nam này liền theo gió mà đi a____
Trần A Nam suy tư, nàng phải làm gì đây?
Chạy hay trốn?
Mễ Bối: Thông báo thấy các bạn thật sự rất nhiều mong đợi, dù tôi có liệt cũng không tài nào nhìn độc giả trơ trọi như vậy được đâu huhuuu. Cho nên đành ngoi lên như cá mắc cạn, viết lách vài dòng cho các bạn đây huhuuu. Có không hay xin bỏ qua, tôi yêu các bạn. Tym.