Mặc dù số lần nhìn thấy Thái Hoàng thái hậu không nhiều lắm, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cái lão thái thái này, Thư Nhã Phù cũng cảm giác bà hình như là trong một đêm chợt già yếu rất nhiều.
Nam Cung Thần đột nhiên nói muốn nàng đi theo vào cung một chuyến, không ngờ thì ra là tới gặp Thái Hoàng thái hậu, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Thái Hoàng thái hậu cùng chuyện lúc trước có cái gì dính dấp cùng liên hệ sao?
"Nhi thần tham kiến Thái Hoàng thái hậu, Thái Hoàng thái hậu phúc thể an khang!"
Nhìn hai người cùng đi, trên khuôn mặt Thái Hoàng thái hậu có chút tiều tụy cùng bệnh hoạn lộ ra nụ cười có mấy cười hiền hòa, đáy mắt cũng còn tràn đầy đau đớn.
"Hai người các ngươi tới a! Theo cái lão ma ma này trò chuyện, hôm nay một hoàng cung lớn như thế này, sợ rằng về sau cũng chỉ có hai người các ngươi có thể tới trông thấy ai gia rồi."
"Các ngươi tất cả đều đi xuống trước, Bổn vương cùng vương phi ở đây với Thái Hoàng thái hậu là được."
Nam Cung Thần đi tới, nhìn trên giường dung nhan tiều tụy có chút già nua của Thái Hoàng thái hậu, trong lòng có mấy phần không đành lòng, đồng thời đối với Thư Nhã Phù mà nói, hắn biết, có một số việc, chân tướng thực sợ rằng có thể so với không biết càng khó hơn qua, nhưng dù sao cũng là về nàng, có một số việc cũng có thể để cho nàng biết được.
Cung nữ, thái giám tất cả đều đi xuống, trong phòng chỉ còn lại ba người Thái Hoàng thái hậu cùng bọn họ, những người còn lại cho dù là lão ma ma than tín nhất bên cạnh Thái Hoàng thái hậu cũng bị đuổi đi ra ngoài.
Xem tư thế này, thần sắc Thái Hoàng thái hậu khẽ lóe lóe, biết chắc là có cái gì muốn nói, trong lòng có mấy phần suy đoán.
Thân thể dựa vào đệm phía sau, trên mặt vẫn như cũ từ ái nhìn hai người, chờ bọn họ mở miệng, nếu cũng đã đến tẩm cung của bà, nhất định là chuẩn bị muốn cùng bà nói những gì, hoàng thượng đã qua đời, hôm nay Nam Cung Chiêu kế vị, chính một Tôn nhi như hắn có bao nhiêu bản lãnh, bà cũng biết được một chút.
"Hoàng nãi nãi, chuyện Lục Liễu, cùng với ban đầu tại sao lại đem Nhã Phù chỉ hôn cho Tôn nhi, nhi thần nghĩ hoàng nãi nãi vô cùng rõ ràng, Nhã Phù cũng có quyền biết, nhi thần hôm nay cùng Nhã Phù đi tìm gặp hoàng nãi nãi, một là muốn thăm hỏi than thể hoàng nãi nãi, một việc khác cũng là muốn để hoàng nãi nãi nói sự việc cho Nhã Phù biết được."
Nam Cung Thần nhìn về phía Thái Hoàng thái hậu, ánh mắt từ từ nhu hòa một chút, nhiều hơn một phần độ ấm, nhìn cụ già trước mắt từ ái mỉm cười, chậm rãi mở miệng nói.
Lời này của Nam Cung Thần vừa nói ra, ánh mắt Thư Nhã Phù vẫn thật chặt nhìn Thái Hoàng thái hậu, mặc dù quá khứ nàng có một ít suy đoán của mình, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ cùng Thái Hoàng thái hậu có liên quan gì, theo ý nàng, Thái Hoàng thái hậu hình như chính là người ngoài cuộc.
Ngày hôm nay, Nam Cung Thần mang theo nàng tiến vào trong cung của Thái Hoàng thái hậu, trong lòng của nàng cũng chưa có bình tĩnh lại, cùng Thái Hoàng thái hậu có dính dấp, thật sự là để cho nàng quá mức khiếp sợ, quá mức không ngờ.
Ánh mắt Thái Hoàng thái hậu vẫn từ ái như cũ, từ trên người Nam Cung Thần dời đi chỗ khác, rơi vào trên người Thư Nhã Phù ở một bên, vốn ánh mắt tràn đầy từ ái từ từ mà trở nên có chút mê mang, hình như xuyên thấu qua bóng dáng của Nhã Phù mà nhìn thấy gì, càng nhiều mấy phần phiền muộn cùng bất đắc dĩ, còn có nồng đậm thương tiếc cùng áy náy.
Ánh mắt như thế khiến Thư Nhã Phù có chút không biết làm thế nào, đến tột cùng tại sao khiến Thái Hoàng thái hậu xuất hiện thần sắc như vậy.
Nàng có cảm giác, hình như hôm nay nàng sẽ biết được một bí mật to lớn, mà cái bí mật về nàng!
Liếc mắt nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tề vương gia, Thư Nhã Phù vốn tâm có chút gợn sóng không khỏi bình tĩnh lại, chân tướng là nàng muốn biết, như vậy vì sao vào lúc này lại muốn lùi bước, mặc dù hiểu biết rõ sẽ có bất kỳ sự thật nào để cho mình khó có thể tiếp nhận, nhưng vẫn là sự thật.
Nàng thà biết được chân tướng sự tình mà bị tổn thương, cũng không nguyện ý vĩnh viễn sống ở trong giả dối!
"Ai, Phù nhi, ngươi đúng là lớn rồi, lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ngươi mới chỉ có mấy tháng, lớn như vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy cũng đã làm mẹ người rồi !" Ánh mắt Thái Hoàng thái hậu lần nữa trầm ngâm rơi vào trên mặt Nhã Phù, tràn đầy thương tiếc, ngoắc tay ý bảo Nhã Phù ngồi vào bên cạnh bà, nhè nhẹ vỗ về gò má của Nhã Phù, thở dài, "Ngươi càng lúc càng giống mẹ ngươi rồi, qua nhiều năm như vậy, đứa bé ngươi chịu khổ rồi."
Ngươi càng lúc càng giống mẹ ngươi rồi !
Cùng mẹ Thư Nhã Phù có quan hệ? Đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, hiện tại ở trong nội tâm Thư Nhã Phù càng phát ra khiếp sợ, không ngờ Thái Hoàng thái hậu đầu tiên nói lên lại là cái này?
Trong bụng kinh ngạc, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười nhàn nhạt, Nhã Phù nghi hoặc nhìn Thái Hoàng thái hậu, mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Thái Hoàng thái hậu gặp qua mẹ ta sao? Nhi thần đối với mẹ một chút cũng không có ấn tượng!"
Nàng là nửa đường mà đến, nhưng mà ở tại trong trí nhớ vốn của Thư Nhã Phù, cũng không có bất kỳ trí nhớ nào về mẹ, hình như chưa từng có xuất hiện qua một người như thế.
Nàng chỉ nghe nói mẹ nàng qua đời, tình huống chân thật rốt cuộc là như thế nào? Nàng ngược lại vẫn không có đi dò xét qua, dù sao nàng vừa tới trong bụng cũng đã mang một em bé, sau lại rời đi Hầu phủ thời gian bảy năm, Thư gia tất cả trừ đi qua một chút trí nhớ lẻ tẻ, hầu như chính là một tồn tại xa lạ.
"Mẹ ngươi là một cô gái rất đẹp, ngươi và mẹ ngươi dung mạo rất giống như!" Thái Hoàng thái hậu giọng mang từ ái, nhè nhẹ vỗ về đầu Nhã Phù.
Ánh mắt xuyên thấu qua bả vai Nhã Phù, hình như nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ phía sau lưng nàng, mang theo vài phần thần sắc nhớ lại, từ từ chậm rãi mở miệng.
"Nhã phù, mẹ ngươi cũng không phải người Đông Ly quốc chúng ta, ban đầu thời điểm mang theo ngươi tới gặp ai gia, ai gia còn nhớ rất rõ ràng, mẹ ngươi còn vô cùng trẻ tuổi, cười lên dịu dàng ung dung, mẹ ngươi khiến rất nhiều người vẫn ghi nhớ tận đáy lòng, chỉ là đây đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi."
Vậy mẹ thật sự đã qua đời sao? Thiếu chút nữa liền bật thốt lên, nhưng Thư Nhã Phù vẫn nhịn được không cắt đứt lời nói của Thái Hoàng thái hậu, chỉ là đáy lòng yên lặng suy nghĩ một câu.
"Mẹ ngươi không phải người Đông Ly quốc chúng ta, nhưng nàng là cô gái Nhật Bản ở hải ngoại, một đất nước hải ngoại thần bí, ngươi cũng biết, hiện tại Đông Ly quốc chúng ta, phía đông ngoảnh về biển xanh biếc, triều đình ta hôm nay cùng Nhật Bản trong lúc đó cũng có qua lại, chỉ là so sánh với mấy cái quốc gia thông thường càng thêm ít thôi, mẹ ngươi chính là đặc phái viên Nhật Bản đầu tiên đi tới trên đại lục, coi như mẹ ngươi ở Nhật Bản thân phận mặc dù ai gia không biết rõ rang lắm, nhưng nghĩ đến cũng là cực kỳ tôn quý."
"Sau này, trong thời gian mẹ ngươi sống ở triều ta, từ từ cùng cha ngươi có tình cảm, sau càng thêm xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng mẹ ngươi có ngươi, mà chính là bởi vì thân phận của mẹ ngươi, lúc ấy hoàng thượng mới có thể khi ngươi còn tấm bé cũng đã chỉ hôn cho Thần, mà mẹ ngươi sinh hạ ngươi được mấy năm, liền bị người của Nhật Bản đón đi, về phần hôm nay thế nào, ai gia cũng không biết."
Thái Hoàng thái hậu khẽ thở dài một cái một tiếng, nàng bằng chứng của một đặc phái viên hải ngoại tiến đến, nhưng đây cũng là nguồn gốc khiến Thư Nhã Phù sau đó bị hãm hại.
Thư Nhã Phù trừng lớn cặp mắt, kêu lên: "Mẹ ta còn sống?"
"Có phải còn sống hay không, ai gia cũng không biết, thế nhưng khi bị người của Nhật Bản mang đi." Nói tới chỗ này, Thái Hoàng thái hậu nhìn một chút Nam Cung Thần một bên, ánh mắt phức tạp, sau đó hướng về phía Thư Nhã Phù nhẹ giọng nói ra, "Ai gia hôm nay hơi mệt chút, Phù nhi ngươi trước đi ra ngoài đi, ai gia cùng Thần nhi nói hai câu, về phần những chuyện khác, chắc hẳn Thần nhi cũng là biết được, ai gia già rồi, thân thể này sợ là cũng không kiên trì được bao lâu, Phù nhi muốn biết cái gì, sau đó đến hỏi Thần nhi đi."
Biết Thái Hoàng thái hậu bây giờ là có lời muốn một mình nói cùng Nam Cung Thần, Thư Nhã Phù cũng không nhiều lời, hành lễ trực tiếp đi ra ngoài trước, ở ngoài điện chờ Tề vương gia ra ngoài, trong đầu cũng không ngừng tự hỏi chính chuyện tthân thế của mình.
Khi trong điện chỉ còn lại Nam Cung Thần cùng Thái Hoàng thái hậu hai người, vốn mặt Thái Hoàng thái hậu đang lộ ra vẻ mệt mỏi, cũng ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén mà uy nghiêm nhìn về phía Nam Cung Thần, thay đổi bộ dạng vừa rồi.
Nam Cung Thần vẫn như cũ mang theo nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhu hòa và thâm thúy, nhìn Thái Hoàng thái hậu.
"Thần nhi, Ám các hẳn là ở trên tay ngươi đi! Ai gia sớm nên biết được, lấy tính cách của tiên hoàng , như thế nào dung túng hành động việc làm của ngươi, hôm nay Chiêu nhi có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ai gia biết nhất định là ngươi ở phía sau giúp đỡ, không có người Ám các ở trong bóng tối giúp đỡ, hoàng hậu cùng Chiêu nhi muốn đẩy ngã thế lực An gia há lại sẽ đơn giản như vậy!"
Ánh mắt Thái Hoàng thái hậu rất là quái dị nhìn lên Tôn nhi ở trước mặt, cái Tôn nhi này bà vẫn luôn nhìn không thấu, tính khí, tính tình cho tới bây giờ cũng làm cho người không hiểu.
"Hoàng nãi nãi ngài muốn nói cái gì nói thẳng là được, Tôn nhi nghe." Nam Cung Thần trước mặt thần sắc không thay đổi, mỉm cười chậm rãi nói.
Thật sâu nhìn hắn thêm mấy lần, Thái Hoàng thái hậu mới vừa khẽ thở dài một hơi, than thể mới vừa ngồi thẳng lên lại một lần mềm mại ngã lên đệm dựa, mở miệng nói chuyện.
"Ai gia cũng già rồi, những chuyện này cũng không nguyện ý quản nhiều, hoàng thượng là con trai của ai gia, hắn là hạng người gì ai gia vẫn luôn xem ở đáy mắt, chỉ là uất ức hai người ngươi và Nhã Phù, ai gia tin tưởng bằng vào thế lực của Ám các còn có sự thông tuệ của Thần nhi ngươi, nên sớm đã biết chân tướng sự tình! Ám các ở trên tay ngươi cũng tốt, không có ở đây cũng được, ai gia không hy vọng giống như lần này, chuyện lão Tam lần nữa xảy ra, ít nhất. . . . . . Ít nhất phải lưu lại tính mệnh một người a!"
Nói đến phần sau, Thái Hoàng thái hậu càng thêm nhiều hơn một phần cảm thán, hình như trải qua lần hoàng thượng băng hà này, cùng với An gia mưu phản, Tam hoàng tử cũng bị lấy tội danh mưu phản bị chém giết, trước sau chỉ là thời gian mấy ngày, việc đời biến thiên, liền giống như phảng phất thời tiết biến ảo ngày đó, ngay cả giờ phút này có thể có ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhưng sau một khắc cũng không ai biết có thể hay không lập tức sấm sét vang dội!
"Tôn nhi hiểu, hoàng nãi nãi yên tâm là được!" Trầm mặc chốc lát, Nam Cung Thần nhìn lên bà cụ tuổi xế chiều trước mặt, trong bụng nhiều hơn một chút mềm mại.
Chưa có hoàn toàn nói rõ, nhưng Thái Hoàng thái hậu cùng Nam Cung Thần đều hiểu ý tứ trong lời nói của nhau, cùng với lời cam kết!
. . . . . .
Nam Cung Thần ra khỏi tẩm cung Thái Hoàng thái hậu, xa xa xác định dưới cây đại thụ, bởi vì đợi thời gian có chút lâu, cô gái đã không cẩn thận tựa vào trên cây khô ngủ, ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây chiếu ở trên mặt của nàng, thậm chí có loại óng ánh mê mẩn, khóe môi không cầm được khẽ nâng lên một nụ cười, ánh mắt cũng không tự giác mang tới mấy phần dịu dàng.
Mặc dù quá khứ rất khổ, nhưng dù sao bắt đầu từ khi hắn còn nhỏ, trong sinh hoạt của hắn vẫn dính dấp một người là nàng. . . . . .