Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 87: Chương 87




Đối với người An Hoằng Văn này, có lẽ trong nhận thức trước kia của Thư Nhã Phù có biết, nhiều lắm là coi như là một con em thế gia, nhưng hôm nay nàng coi như là rõ ràng biết nhiều hơn, người này căn bản là ngu ngốc, một người mười phần siêu cấp đại ngu ngốc!

Lời như thế đều có thể nói ra, hơn nữa hiện tại nàng đã sớm thân là Tề vương phi, rõ ràng đối với hắn không có một chút ý tứ, rõ ràng lại rõ ràng rồi mà!

Nhưng là người đàn ông này lại còn có thể có phát tán suy nghĩ như vậy, tự mình một người nghĩ đến cái loại địa phương đó đi, Nhã Phù thật sự không thể không nói bội phục, thật sự là cường hãn, da mặt chưa từng gặp qua dầy như vậy, cũng chưa từng thấy qua người ngu ngốc cùng tự luyến như vậy.

"An Hoằng Văn, ta nhớ ngươi không giống muội muội ngươi? Đầu óc có chút vấn đề, điên điên khùng khùng đến nổi điên ở vương phủ?" Nhã Phù mỉm cười nhìn về phía An Hoằng Văn, đang ở thời điểm An Hoằng Văn còn tưởng rằng lời của mình có hiệu quả, Nhã Phù đưa tay chỉ đầu óc của mình, dùng một loại ánh mắt nhìn ngu ngốc khinh bỉ hướng về phía hắn, lập tức đánh vỡ tất cả ảo tưởng của hắn.

Sắc mặt An Hoằng Văn cương cứng, nhưng cố chấp vẫn cho là Thư Nhã Phù ghi hận trong lòng.

"Nhã Phù, nàng đừng như vậy, ta biết muội muội ta vẫn luôn mang địch ý với nàng, nhưng tính tình muội ấy cũng như đứa trẻ, đừng trách nàng ta! Trước kia cũng là ta vẫn không tốt với nàng, ta nàng vẫn luôn thích ta có đúng hay không, nếu không sao nàng vẫn dây dưa ta, bây giờ còn khiêu khích Mộng Hàn, ta biết nàng muốn thu hút sự chú ý của ta, mặc kệ ngươi tức giận cũng tốt, hận cũng tốt, ta chỉ cần nàng tha thứ cho ta, được chứ?"

An Hoằng Văn một phen nồng tình mật ý dạt dào, khiến Nhã Phù nổi da gà cả người, cái gì gọi là thu hút sự chú ý của hắn?

Hiện tại Nhã Phù phán định xong, An Hoằng Văn này sau khi An Mộng Hàn trúng độc còn điên hơn!

"Nhã Phù, tin tưởng ta, được chứ?" Đưa tay, An Hoằng Văn đi lại giữ chặt tay Nhã Phù.

"Đứng lại!" Nhã Phù đã không nhịn được, giễu cợt cười lạnh nhìn An Hoằng Văn, "An công tử, ta cảm thấy không chỉ có muội muội ngươi cần đại phu trị liệu, sợ rằng ngươi càng cần phải tìm một đại phu tốt xem đầu óc một chút, ngươi cho là ta còn thích ngươi? Ta hiện tại cơ duyên xảo hợp mấy lần cũng xuất hiện tại trước mặt ngươi, còn luôn luôn nhằm vào muội muội ngươi, tất cả đều là bởi vì muốn gây sự chú ý với ngươi?"

Sắc mặt An Hoằng Văn có chút khó coi, cũng không biết nên nói cái gì, dù sao trong lòng hắn vẫn cố chấp tự nói với mình, nhưng nhìn Nhã Phù giễu cợt khinh bỉ cười lạnh, cũng ngăn lại tất cả lời nói trong cổ họng, không biết làm sao trả lời.

"Ha ha ha, ngươi mắc chứng vọng tưởng rồi hả? Trong đầu nghĩ cái gì là ‘loạn thất bát tao’ hay sao?"

"An Hoằng Văn ta hỏi ngươi, thân phận của ngươi cao quý hay là thân phận Tề vương cao quý?" Nhã Phù ngẩng cao cằm, tư thái lỗi lạc, ngạo nghễ lạnh lùng hỏi.

"Dĩ nhiên là Tề vương, nhưng là. . . . . ." An Hoằng Văn tự nhiên biết mình không so được Tề vương tôn quý, dù không thể đi được, cũng đường đường là Vương Gia, còn là hoàng tử được hoàng thượng, Thái hậu sủng ái.

"Không nhưng nhị gì cả, vậy ta hỏi ngươi, An Hoằng Văn, An đại công tử lớn lên thanh tú mỹ lệ bất phàm, hay là Tề vương diện mạo Kinh Thiên?"

Nghĩ tới cảm giác da thịt của Nam Cung Thần vừa rồi, cùng dáng vẻ mị hoặc lòng người, Nhã Phù nhìn lại An Hoằng Văn trước mắt một chút nhìn như ra vẻ đạo mạo nhưng không có một chút phong cách, trong lòng càng phỉ nhổ.

"Tề vương là diện mạo Kinh Thiên. . . . . ." Sắc mặt An Hoằng Văn đã có chút tối, nếu như hắn vẫn không rõ ý tứ trong những câu chữ của Thư Nhã Phù, vậy hắn cũng liền thật thẹn với cái danh gọi là tài tử.

"Ngươi có tiền, có quyền, có chút tài danh, hay là Tề vương có tiền có quyền? được xưng là hạng người kinh thái tuyệt diễm Đông Ly quốc!" Khóe môi Nhã Phù đường cong không ngừng trình diễn, ánh mắt bén nhọn sáng chói làm cho người ta không muốn nhìn thẳng.

Bình tĩnh nhìn về phía sắc mặt khó coi cứng ngắc của An Hoằng Văn, Nhã Phù từng chữ từng câu mở miệng cuối cùng nói: "Như vậy An Hoằng Văn An đại công tử, ngươi cảm thấy tại sao, Bổn cung đường đường Tề vương phi sẽ buông tha Tề vương Điện hạ tuyệt mỹ thế kia, lại thích ngươi?"

An Hoằng Văn trầm mặc, quả thật từ chút phương diện này xem ra, hắn đều so ra kém Nam Cung Thần, nhưng hắn vẫn luôn có đầy đủ tự tin, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on, cũng vẫn cảm thấy Thư Nhã Phù ưa thích mình, nhưng bây giờ bị hỏi á khẩu không trả lời được, thế nhưng hắn lại không biết phải trả lời như thế nào.

"Vương phi, Vương Gia trở lại, muốn người đi qua một chuyến!" Băng Đồng đi vào, cũng không liếc mắt An Hoằng Văn một cái, trực tiếp mở miệng nói.

"Ta lập tức đi qua, An công tử ngươi có thể đi, Băng Đồng tiễn khách!" Nhã Phù đứng dậy cất bước chuẩn bị rời đi, đối với cái người đàn ông không biết xấu hổ này, nàng thật sự không muốn nhìn nhiều.

"Thư Nhã. . . . . . Tề vương phi, mặc kệ chúng ta như thế nào, nhưng mà muội muội của ta vô tội, kính xin ngài có thể giơ cao đánh khẽ cứu muội muội ta!" Mắt thấy thật vất vả mới gặp người, cũng không thể đạt tới mục đích hắn muốn, lúc này An Hoằng Văn cũng không đoái hoài tới cái khác, giương mắt nhìn Nhã phù, nói ra mục đích chủ yếu nhất của hôm nay.

"Băng Đồng, nếu có người không muốn đi ra ngoài, thì đánh đuổi đi!"

Bước chân không thấy dừng lại, chỉ thấy lời nói của Thư Nhã Phù vô cùng rõ ràng truyền vào.

"Dạ ——!" Một tiếng âm thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ xẹt qua, Băng Đồng căn bản lười phải nói hơn một câu, lạnh lùng, trực tiếp rút kiếm chỉ hướng An Hoằng Văn, vô cùng khốc vô cùng lạnh bỏ lại một chữ: "Cút!"

Đáng chết Thư Nhã phù, ngươi sẽ phải hối hận vì đối đãi với ta ngày hôm nay đấy! Mặt An Hoằng Văn trầm thấp, hung dữ nhìn chằm chằm phương hướng Nhã Phù rời khỏi, trực tiếp phất tay áo rời đi.

Mà bên này, một canh giờ thời gian còn chưa tới, Nam Cung Thần nhất định vẫn còn ngâm thuốc tắm, trước lời Băng Đồng nói, nàng trực tiếp theo bản năng nghĩ là Băng Đồng giúp đỡ đuổi người, bước chân trực tiếp là hướng viện nàng ở đi tới .

Cũng không nghĩ Băng Đồng chỉ chốc lát sau cũng đã chạy tới: "Vương phi, Vương Gia gọi ngươi đi qua!"

"Thật muốn ta đi sang?" Hơi kinh ngạc, Nhã Phù không ngờ đây là thật, chẳng lẽ Nam Cung Thần biết mấy người Hách Liên Húc Hoa tới, cũng muốn hỏi những chuyện gì?

Mang theo vài phần nghi hoặc, Nhã Phù đổi phương hướng, đến phòng ngủ Nam Cung Thần, không gõ cửa, trực tiếp vào phòng ngủ đang khói mù lượn lờ.

"Vương Gia, thời gian ngài ngâm còn chưa đủ! Ngài cũng không thể tùy tiện đứng dậy!" Nhã Phù nhìn bình phong sau như ẩn như hiện bóng người đàn ông, cười híp mắt mở miệng nói, còn cố ý mang theo giọng nói có mấy phần đùa giỡn, thu lại chuyện riêng, ánh mắt xuyên thấu qua bình phong vào bên trong quan sát.

Không hổ là mỹ nam tuyệt sắc, như ẩn như hiện càng thêm mị hoặc muôn màu, làm cho người ta sinh ra mơ màng vô tận.

"Vương phi muốn nhìn, không ngại trực tiếp đi tới nhìn, vừa đúng lưng Bổn vương có chút ngứa, nếu không ngươi tới giúp Bổn vương kỳ lưng!" Giọng người đàn ông tà mị làm cảm giác khàn khàn một tiếng, từ sau bình phong truyền đến, cảm giác rất mị hoặc.

Nhưng. . . . . . Không biết vì sao, trực giác cho Nhã Phù biết, Nam Cung Thần có một chút tức giận? Hắn đang tức giận?

Đối với bản thân, Nhã Phù luôn luôn vô cùng tin tưởng, mình cái khác không phải chuẩn như vậy, nhưng Giác quan Thứ Sáu cũng không tệ lắm.

Thư Nhã Phù không hiểu rõ, tại sao Nam Cung Thần lại đột nhiên tức giận, hình như mình không có làm chuyện gì chọc giận hắn, nghĩ tới nghĩ lui chính mình tốt bụng giúp hắn giải độc, hắn phải cảm tạ mình mới đúng, hiện tại vô duyên vô cớ đột nhiên để Băng Đồng kêu nàng tới đây, cũng bởi vì tức giận? di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

"Vương Gia, thuốc tắm này còn phải ngâm hồi lâu, ngài tự mình một người ngâm đi! Về phần đấm lưng, ta sẽ không làm!" Nấu xong thuốc, trong nước tự nhiên có một dòng hương vị, nàng còn đang suy nghĩ trở về lấy mấy cái túi thơm đem mùi vị này làm một ít, trước nói để Nam Cung Thần tận lực ít rời đi Tề Vương phủ, cũng có nguyên nhân từ phương diện này.

Mặc dù trước kia Nam Cung Thần cũng có sử dụng các loại thuốc, trên người có chút mùi vị thuốc nhàn nhạt, nhưng mà bình thường, nhưng nếu như đột nhiên thay đổi mùi thuốc khác, sẽ gây chú ý của những người khác, cho nên vẫn là tận lực tránh khả năng này thì tốt hơn.

"Ha ha, vương phi, ngươi đang sợ?" Tiếng cười tà mị của Nam Cung Thần nghe có chút dịu dàng, làm cho người ta nghe có chút mơ màng.

"Sao có thể! Ta sợ cái gì chứ?!" Không biết vì sao, Nhã Phù cảm thấy hình như Nam Cung Thần tức giận hơn chút xíu, nghi hoặc nhìn bóng người phía sau bình phong không có bất cứ động tĩnh gì, nàng cũng có chút do dự có nên đi vào hay không nhìn một chút.

Thuốc tắm này nàng bào chế, sẽ không có vấn đề, hắn không cần thiết tức giận chứ?

"Hừ!" Nam Cung Thần hừ lạnh một tiếng!

Sẽ không có vấn đề đi! Bị Nam Cung Thần hừ lạnh một tiếng sợ cho là thật sự có vấn đề gì, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp liền chạy đi vào!

Chỉ một thoáng, xuân sắc vô biên!

Khói mù lượn lờ, Nam Cung Thần một cái khủyu tay tựa vào bên trên thùng tắm, nâng đầu tựa vào bên cạnh, một đầu tóc dài buông xuống, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn không biết là mồ hôi hay là nước ửng sáng sáng, tròng mắt màu hổ phách thâm thúy mị hoặc, trên mặt mặc dù không có quá nhiều biểu cảm, nhưng cũng vẫn làm cho người ta không dời mắt nổi.

Thư Nhã Phù vừa vọt vào, cả người cũng đã sững sờ, một đôi mắt trừng được thật giống như chuông đồng cùng cỡ, thẳng vào nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, cánh môi đỏ thắm khẽ mở, một bộ dáng vẻ ngơ ngác đứng ở đó.

Vốn là đang nghe Thư Nhã Phù cùng An Hoằng Văn cùng một chỗ, Nam Cung Thần tức giận, thấy Nhã Phù tựa như tiểu hoa si, tâm tình khỏi tốt lên rất nhiều.

Bên khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười tà tà, dịu dàng nói: "Vương phi nhìn thấy, còn hài lòng không?"

Một câu nói trực tiếp đánh thức Nhã Phù vẫn còn sững sờ ở đó, chỉ là Nhã Phù vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh táo trước, miệng cũng đã bật thốt lên ý nghĩ ở trong lòng: "Hài lòng, cực kỳ hài lòng!"

Đợi đến khi phản ứng kịp mình rốt cuộc nói cái gì, Nhã Phù trực giác rất muốn đào hố chôn mình rồi, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Nam Cung Thần đang cười càng vui vẻ.

Nhã Phù bĩu môi, nàng coi như biết, hắn là cố ý!

Dù sao không phải nàng thua thiệt, không nhìn mới lạ! ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Trong lòng hạ quyết định, Nhã Phù trực tiếp cười lên, không rời đi, ngược lại tiến đến gần, đưa tay vén lên một đoạn tóc dài đang rủ xuống trán Nam Cung Thần, kéo đến chóp mũi, giống như hoa hoa công tử một loại nhẹ ngửi một cái, cười híp mắt nói: "Vương Gia có tư thế tuyệt sắc như thế, thần thiếp dĩ nhiên là cực kỳ hài lòng rồi, nhưng thần thiếp càng muốn nhìn thấy toàn bộ Vương Gia!"

Nếu so với da mặt dày, Nhã Phù tự hỏi chính mình da mặt thật là dày, đừng nói trước kia đàn ông khỏa thân, mặc dù không có tận mắt nhìn qua, nhưng tốt xấu ảnh chụp tả linh tinh gì đó ... Luôn có xem qua, người ta là minh tinh, vóc người cũng rất là chăm sóc đấy! Nam Cung Thần bên này. . . . . . Nàng coi như hiện trường xem người thật là được!

Đối mặt Thư Nhã Phù nhanh chóng khôi phục như cũ, còn tệ hại hơn bản thân có can đảm lớn mật đùa giỡn lại.

Nam Cung Thần thật sự là bị nàng hù sợ, vốn tưởng rằng nàng sẽ xấu hổ chạy đi, không ngờ nàng lại chạy tới đùa giỡn hắn! Người này là phụ nữ sao, có nữ nhân nào sẽ trực tiếp như vậy đối với người đàn ông nói muốn nhìn toàn bộ!

Nam Cung Thần thật sự là bị nàng hù sợ, vốn tưởng rằng nàng sẽ xấu hổ chạy đi, không ngờ nàng lại chạy tới đùa giỡn hắn! Người này là phụ nữ sao, có nữ nhân nào sẽ trực tiếp như vậy đối với người đàn ông nói muốn nhìn toàn bộ!

Tròng mắt màu hổ phách thẳng tắp chống lại tầm mắt Nhã Phù, nụ cười bên khóe miệng Nam Cung Thần có chút cứng ngắc, mà nụ cười của Nhã Phù cũng là càng lúc càng lớn, đường cong nơi khóe miệng giơ lên càng lúc càng lớn, trên tay lọc qua sợi tóc, càng thêm được voi đòi tiên chuyển dời đến trên da thịt.

Một cái tay nhỏ, rất là tà ác rất là nghịch ngợm chuyển dời đến da thịt lộ trên mặt nước của Nam Cung Thần, đưa tay, dùng tốc độ vô cùng chậm rãi nhẹ nhàng lướt qua xương sườn Nam Cung Thần, cổ, nhìn thân thể càng ngày càng cứng ngắc của Nam Cung Thần, nụ cười trên mặt Nhã Phù càng phát phong lưu phóng khoáng, sắc dục huân tâm!

Khi nữ sắc lang cảm giác, thật sự là có vẻ quá mức, nhất là người đang bị chính mình đùa giỡn, còn là Nam Cung Thần loại mỹ nam cấp độ yêu nghiệt này!

"Thư Nhã Phù, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?" Nụ cười trên mặt Nam Cung Thần đã thu vào, ánh mắt càng phát thâm trầm, nhìn chằm chằm nữ nhân nhỏ không ngừng đốt lửa tại bên trên thân chính mình, giọng nói càng phát khàn khàn mấy phần.

"Vương Gia, ngài không phải muốn thần thiếp đấm lưng sao, chà xát phía sau cũng là chà xát, chà xát trước mặt cũng là chà xát!" Nhã Phù đang chơi vui chết đi được ấy, căn bản cũng không có phát hiện mình bây giờ là đang đùa với lửa, ngón trỏ xinh đẹp vẫn còn rất hả hê từ cổ từ từ hướng trong lồng ngực đang lúc trợt xuống. . . . . .

"A ——! Khụ khụ, ngươi làm cái gì a!"

Còn không đợi trong lòng Nhã Phù cười trộm xong, thân thể trong giây lát bị kéo, cả người hoàn toàn bị Nam Cung Thần dùng một lực lớn kéo vào trong thùng tắm, phản ứng không kịp thiếu chút nữa bị nước làm cho mình bị sặc.

"Vương phi muốn giúp Bổn vương chà xát trước mặt, bây giờ như vậy không phải dễ dàng hơn sao?" Nam Cung Thần cười to lên, trên tay giữ lấy eo thon nhỏ của Nhã Phù, dùng sức đè nàng hướng lồng ngực của mình, cúi đầu nhìn về phía nữ nhân trong ngực đang cực kỳ tức giận, ánh mắt thâm trầm cười nói.

Cảm nhận được mình dán chặt vào lồng ngực của người đàn ông, cái loại nhiệt độ lửa nóng đó trực tiếp khiến Nhã phù bắt đầu có chút không tự nhiên, theo bản năng muốn đẩy ra đứng lên, nhưng bất đắc dĩ bàn tay đặt ngang hông có lực lớn, ngược lại để cho nàng cùng Nam Cung Thần dính càng thêm thân mật.

Rõ ràng cảm nhận được phía dưới biến hóa của người đàn ông, Nhã Phù hoàn toàn không còn hoài nghi mình tại sao một pháo trúng đạn, thì có Vũ Trạch rồi !

Nam Cung Thần hai chân bị độc không thể đi được, nhưng nhìn dáng dấp ở địa phương nào đó hoàn toàn không có chịu ảnh hưởng, sức sống hết sức tràn trề!

"Này, Nam Cung Thần! Ngươi buông ta ra!" Biết hiện tại không thể tiếp tục chơi tiếp, Nhã Phù trực tiếp thu hồi nụ cười chơi đùa trên mặt, lúc này còn giơ tay đầu hàng, nếu không thì có thể xuất hiện một chút hình ảnh không quá hòa hài, Nhã Phù không ngừng dùng hai tay đẩy lồng ngực Nam Cung Thần, da thịt nhẵn nhụi lại cứng rắn chạm vào tay. . . . . . Được rồi, nàng lại không cẩn thận nghĩ sai.

"KKhông phải Vương phi muốn giúp Bổn vương đấm lưng sao?"

Lập trường vị trí hai người coi như là hoàn toàn đổi tới đây, Nam Cung Thần mang theo ưu thế tuyệt đối, nhìn mái tóc dài Nhã Phù rủ xuống dính ướt, đưa tay vén lên sợi tóc trước trán, cười mị hoặc muôn màu, mà khoảng cách gương mặt hai người gần vô cùng, gần đến nỗi có thể thấy rõ ràng da thịt nhẵn nhụi trên mặt cả hai.

"Ôm chặt như vậy, thế nào chà xát! Này Tề vương gia, có phải ngài chưa thỏa mãn dục vọng hay không, hôm nay nhân cơ hội nghĩ chiếm tiện nghi của ta!" Nhã Phù hiện tại có chút cực kỳ tức giận giằng co.

Hơi nước phiêu tán ở chung quanh hai người, hơi thở cả hai gần như đều có thể cảm nhận được, tư thế như vậy, khiến Nhã phù cảm giác không biết là nước ấm nóng bỏng, hay là nhiệt độ lửa nóng của than thể người đàn ông này.

"Bổn vương không có chiếm tiện nghi của nàng, nàng có thể sinh ra một đứa con trai lớn như vậy?"

Nhã Phù giãy dụa làm cho Nam Cung Thần càng không thoải mái, nhìn Thư Nhã Phù đang trợn mắt nhìn mình lom lom, càng không nhịn được nhìn nàng chằm chằm, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ nói.

Một tiếng gầm nhẹ này, âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo lửa giận cũng mang theo lửa nóng không đè nén được.

Bị Nam Cung Thần hét lớn, cả khuôn mặt Thư Nhã Phù trực tiếp dâng lên lúc thì đỏ, trợn trừng mắt nhìn người đàn ông này: "Con trai là của ta, đừng tưởng rằng Vương Gia ngài chiếm của ta tiện nghi rồi bỏ lại ít đồ, mà có thể không duyên cớ được con trai!"

"Không có Bổn vương ném ít đồ, ngươi cho rằng chính ngươi có thể sinh ra? Xem một chút gương mặt Vũ Trạch đó, người nào không biết hắn là con trai Bổn vương!"

Nam Cung Thần cũng cắn răng nghiến lợi trợn mắt đối lập nhau, hiện tại hạ thân hắn đừng nói có bao nhiêu khó chịu rồi, trên người càng bị một thân thể mềm mại dán chặt, nhưng người phụ nữ trước mắt cố tình còn có ý định truy cứu những chuyện này! Hiện tại người nào thấy gương mặt Thư Vũ Trạch, lại không biết đó là con trai hắn, giống như vậy ai cũng nhìn ra.

"Mặt, gương mặt mà thôi, hôm nào thêm nguyên liệu thuốc vào cho ngài, để cho ngài đổi gương mặt đi, ngài hãy thử xem nhìn, có ai còn có thể cho nó là con trai của ngài!" Nhã Phù coi như là nói năng lung tung rồi, không chút nào chịu thua trận, thẳng vào nhìn chằm chằm Nam Cung Thần.

"Vậy bản vương về sau liền làm phiền vương phi ngày ngày bồi Bổn vương tắm uyên ương rồi !"

Nam Cung Thần hơi sững sờ, ngay sau đó cười lên, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Nhã Phù đang mềm mại dán chặt vào lồng ngực mình, cười xấu xa nói.

Mà giờ khắc này, hai người không biết, ở cửa hai bóng người lớn nhỏ vô cùng buồn cười, nhưng vừa sợ cười ra âm thanh, người phía trong phát hiện, nghẹn cái kia gọi một khổ cực.

Bên tay Liễu Trì còn đặt một thùng gỗ, nước trong thùng gỗ nóng.

Trước y rời đi chính là đi lấy nước nóng, phải giữ nước ấm, nhất định thỉnh thoảng thêm vào một chút nước nóng, chỉ là hiện tại sau khi trở về, liền phát hiện vương phi cùng Vương Gia đều ở đây bên trong, y nghĩ tới trước đây không lâu mới nhìn thấy một màn, trực tiếp cũng rất đàng hoàng đứng ở bên cửa.

Nước thuốc không thể để bị nguội, cho nên Liễu Trì đang đợi một lúc lâu sau, trong lòng vô cùng rối rắm, rốt cuộc có nên đi vào hay không.

Thời điểm hắn vẫn còn do dự, vừa vặn chạy đến tìm Nhã Phù, Thư Vũ Trạch chạy tới, Vũ Trạch vốn há mồm sẽ phải kêu lên, lập tức bị Liễu Trì một tiếng xông lên bụm miệng.

Liễu Trì rất bất đắc dĩ không biết có nên nói cho Vũ Trạch hay không, nhưng nói những thứ kia với một tiểu thế tử mới có sáu tuổi, có cần phải như vậy? Cậu nghe có hiểu không . . . . . .

Nhưng đã đến phía sau, Liễu Trì phát hiện mình cũng không cần mở miệng nói gì, bởi vì trong phòng truyền tới tiếng đối thoại, khiến tiểu thế tử đã che miệng bắt đầu cười trộm rồi, y đoán chừng. . . . . . Cậu có thể nghe hiểu

Đối mặt Nam Cung Thần phúc hắc, Nhã Phù tự hỏi chống không lại da mặt dày cùng mạnh mẽ, trực tiếp lựa chọn câm miệng! Gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Thần!

"Vương phi không mở miệng, chẳng lẽ là quyết định về sau cũng bồi Bổn vương tắm rửa?" Nam Cung Thần nhìn Nhã Phù ngậm miệng không nói, ánh mắt nhìn về phía này khẽ cong lên, làn môi biểu hiện không vui, cánh môi đỏ thắm kiều diễm ướt át để cho hắn có loại kích động muốn thưởng thức một cái...

Thời gian đi qua đối với người phụ nữ đủ để triển khai bước kế tiếp, Nam Cung Thần chưa từng có vì ai xảy ra kích động, cũng từng hoài nghi tới, hắn tại sao ở bảy năm trước lại cùng Thư Nhã Phù từng có một đoạn như vậy.

Nhưng hiện tại hắn ngược lại tuyệt đối không kỳ quái, mùi thơm thoang thoảng trên người Nhã Phù, thân thể mềm mại, còn có cánh môi mềm mại này, rất dễ dàng liền gợi lên toàn bộ dục vọng trong hắn, đây là trước kia hắn chưa từng có, trước kia người phụ nữ này lột sạch quần áo đứng ở trước mặt hắn, hắn đều chẳng qua là cảm thấy ghê tởm, không có bất kỳ xung động dục vọng.

Chính là bởi vì nàng sao. . . .

Ngoài cửa, Thư Vũ Trạch đưa tay sờ sờ nước ấm trong thùng nước, rất là bất đắc dĩ nhìn về phía bộ mặt mập mờ cùng biểu lộ quái dị của Liễu Trì, nói: "Nước ấm không sai biệt lắm, sẽ không thêm nước có thể không tốt!"

Đồng thời mới vừa nói xong, trực tiếp cất cao âm lượng, kêu to lên: "Mẹ! Con đã trở về! Mẹ ở bên Tề vương gia sao?"

Một câu nói, trực tiếp thức tỉnh hai người bên trong cửa, nhìn mình một thân nhếch nhác, Nhã Phù đẩy ra Nam Cung Thần từ trong bồn tắm ra ngoài, mà lần này Nam Cung Thần cũng không có ngăn cản ý của nàng, cũng đem tay đang nắm chặt vòng eo nàng lỏng ra, người đẹp xa rời, thế nhưng cảm giác có chút trống trải.

Ngoài cửa có người, bằng vào võ công của Nam Cung Thần thật ra thì đã sớm phát hiện, cũng ít nhiều đoán được là ai, chỉ là theo bản năng không muốn buông ra người phụ nữ trong ngực thôi.

Mà lúc này, Thư Vũ Trạch cũng trực tiếp chạy vào, sau lưng còn Liễu Trì xách theo thùng nước, nụ cười mập mờ trên mặt.

"Mẹ, sao cả người ướt, Tề vương gia ngâm thuốc tắm, cũng không phải là mẹ?" Đôi mắt Thư Vũ Trạch nhìn chằm chằm một đôi vô tội mà tò mò, nhìn Thư Nhã Phù từ trên xuống dưới ướt nhẹp toàn thân, cố ý mở miệng hỏi.

"Mẹ con xem nước ấm có đủ hay không, Tề vương gia tính trẻ con chưa hết dội cho mẹ một đống nước, hắn xấu hổ, sợ mẹ tra xét nước ấm nhìn đến thân thể hắn!" Thư Nhã Phù cắn răng nghiến lợi trực tiếp đem tất cả cũng đẩy tới trên người của Nam Cung Thần đi, cuối cùng, còn dùng khóe mắt ném đi qua một ánh mắt bén nhọn.

Một bên Liễu Trì gần như thiếu chút nữa đều muốn bật cười!

"Nhưng. . . . . ." Thư Vũ Trạch còn muốn tiếp tục lái miệng nói chút gì, lại trực tiếp bị cắt ngang.

"Không có nhưng nhị gì hết, cái người này sao muộn mới trở về, đi cùng mẹ đi ngủ! Nam Cung Thần, hai chân xoa bóp thế nào đã sớm đã nói với ngài, chính ngài theo như thế! Hừ!" Nhã Phù trực tiếp kéo lại tay của con trai liền đi ra ngoài cửa, trên mặt còn có một ít đỏ ửng khả nghi.

Bên kia.

Bệnh tình của An Mộng Hàn, tất cả thái y cũng tay trắng không kế sách, không chiếm được thuốc giải, càng thêm không biết đến tột cùng là cái độc gì, hoàng thượng làm cho người ta phái đi ra tìm kiếm "Minh thần y", tự nhiên là không có bất kỳ tin tức nào, mà trải qua mấy ngày hành hạ nữa, An Mộng Hàn cũng gầy đi hai vòng, càng phát điên, hiện tại cũng đã nhận không ra ai, mỗi ngày lời nói không mạch lạc, không có nghỉ ngơi hò hét kêu thảm thiết, trên dưới An gia cũng hoảng sợ trong lòng.

Mà sau khi trải qua thời gian sáu ngày, người cho dù có thể chống đỡ như thế nào, không ăn không uống sáu ngày cũng không sai biệt lắm chấm dứt, huống chi An Mộng Hàn mỗi ngày đều điên dại.

Sau sáu ngày trúng độc, An Mộng Hàn chết!

Sau khi An Mộng Hàn chết ba ngày, lại vừa lúc là đại thọ 50 Hầu Gia, một bên tình cảnh bi thiết, một bên giăng đèn kết hoa!

"Vương Gia, ngày mai chính là đại thọ 50 cha ta!" Thư Nhã Phù hai tay chống mặt bàn, nhìn chằm chằm Nam Cung Thần nghiêm túc mở miệng nói.

Mà Nam Cung Thần đang xem sách, cũng cũng không ngẩng đầu, vẫn nhìn sách mình cầm trên tay như cũ, đối mặt lời Nhã Phù nói, chỉ tùy ý đáp một tiếng: "Ừm!"

Những thứ náo nhiệt này hắn luôn không thích tham gia, trừ phi bất đắc dĩ bị ép, bằng không bình thường rất ít ra cửa.

Nhìn Nam Cung Thần không có bất kỳ thái độ phản ứng nào, Nhã Phù trực tiếp nổi giận, tiến lên đưa tay ra đoạt lấy sách trên tay hắn, trừng lớn cặp mắt nhìn hắn chằm chằm, cắn răng nghiến lợi từng chữ từng câu lại một lần nói: "Ta nói, Vương Gia, ngày mai chính là cha ta, cũng chính là nhạc phụ ngươi đại thọ 50 rồi!"

Đuôi lông mày khẽ giương, hai tay Nam Cung Thần ôm ngực nhìn về phía Nhã Phù, bên khóe miệng tràn đầy nụ cười: "Bổn vương biết Hầu Gia là nhạc phụ Bổn vương, vương phi không cần vội nhắc nhở Bổn vương vã như thế."

"Vậy ngươi nên biết ta ngay cả lại mặt cũng đã giảm bớt đi, lần này cha ta đại thọ, Vương Gia có phải nên bồi thần thiếp trở về một chuyến hay không!" Trên mặt kéo ra một nụ cười rực rỡ, Nhã Phù cười nhẹ nhìn Nam Cung Thần, đem mục đích hôm nay của mình nói ra.

Hầu Gia đối với nàng không tệ, nàng nếu chiếm thân thể Thư Nhã Phù, tự nhiên cũng muốn tiếp thu tất cả của nàng!

"Lại mặt? Bổn vương nhớ vương phi cũng không có qua cửa liền chạy cưới rồi, ngày lại mặt, lúc ấy Bổn vương hình như cũng không biết vương phi người ở chỗ nào!" Cặp mắt khẽ nheo lại, Nam Cung Thần đối với chuyện Nhã Phù đào hôn vẫn như cũ có chút canh cánh trong lòng, hí mắt nguy hiểm nhìn về phía Nhã phù, rất có tư thế một bộ muốn thẩm vẫn.

"Lại mặt? Bổn vương nhớ vương phi cũng không có qua cửa liền chạy cưới rồi, ngày lại mặt, lúc ấy Bổn vương hình như cũng không biết vương phi người ở chỗ nào!" Cặp mắt khẽ nheo lại, Nam Cung Thần đối với chuyện Nhã Phù đào hôn vẫn như cũ có chút canh cánh trong lòng, hí mắt nguy hiểm nhìn về phía Nhã phù, rất có tư thế một bộ muốn thẩm vẫn.

"Ha ha ha, có sao?"

Bị Nam Cung Thần vừa nhắc tới như vậy, Thư Nhã Phù cũng có một chút chút chột dạ, mình cẩn thận nghĩ một hồi, hình như ban đầu sau khi mình đào hôn, đoạn thời gian đó đều có thể ở trong Trân Bảo Các, mà Nam Cung Thần giúp đỡ đem che giấu tin tức nàng đào hôn đi, cuối cùng bởi vì ngẫu nhiên, nàng dẹp thân phận An Thất Thất trở lại vương phủ, sau lại lại khôi phục thân phận. . . . . . Cảm giác giống như nàng đuối lý!

"Lại nói, vương phi lại còn là An công tử trong truyền thuyết, một tay tạo ra Trân Bảo Các, Nghê Thường phường, hơn nữa Trân Bảo Các có một Văn Diệp công tử tác phong nhanh nhẹn, lại mặt khi đó vương phi phải cùng hắn đang ở cùng nhau đi!"

Cặp mắt Nam Cung Thần nheo lại nhìn Nhã Phù, bên khóe miệng mỉm cười rất là rực rỡ, âm thanh cảm giác rất êm tai.

Nhưng bây giờ nghe ở trong lỗ tai Nhã Phù, hoàn toàn là ý tứ hưng sư vấn tội, hơn nữa bộ dạng Nam Cung Thần, rõ ràng không phải là dáng vẻ vui mừng, nàng hôm nay đặc biệt tìm đến Nam Cung Thần, chỉ hi vọng hắn ngày mai có thể theo nàng cùng nhau trở về một chuyến, thế nào cũng làm cho cha vui vẻ lại, dù sao nàng gả vào vương phủ, Hầu Gia vẫn rất lo lắng, hiện tại cùng Tề vương trở về cho chúc thọ ông, mặc kệ nói thế nào đều cần phải vậy.

Nhưng hiện tại rõ ràng Nam Cung Thần có chút ý tứ thẩm vấn, không phải dễ dàng như vậy mà đồng ý.

"Vậy cũng tốt! Vương Gia ngài như thế nào mới đồng ý, người đừng quên độc của ngài còn cần ta đến giải!" Nhã Phù trực tiếp một cái ghế tới đây ngồi xuống, một bộ nói chuyện đàm phán làm ăn, nhìn khiến một người đàn ông vô cùng không sảng khoái.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Nam Cung Thần trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác, bởi vì hắn đã thấy bóng dáng của Liễu Trì ngoài cửa.

Liễu Trì đi vào thư phòng, thấy Nhã Phù cũng ở nơi đây, nhìn sắc mặt vương gia có chút khác thường, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp tiến lên nói: "Vương Gia, người phái thuộc hạ chuẩn bị cái gì cũng chuẩn bị xong, chắc hẳn ngày mai Hầu Gia nhất định sẽ thích."

Vừa nghe Liễu Trì vừa nói như thế, Thư Nhã Phù coi như đã hiểu, thì ra là Nam Cung Thần đã chuẩn bị xong đồ, sẽ chờ ngày mai đưa đi rồi.

Khó trách hắn đột nhiên một bộ dạng ưỡn ẹo, còn mạnh miệng làm bộ như không biết!

Thư Nhã Phù mang theo vài phần kinh ngạc nhìn về phía Liễu Trì hỏi "Vương Gia sai ngươi chuẩn bị đồ gì?"

Liễu Trì liếc mắt nhìn Vương Gia, nhìn cũng không có ý phản đối, ngay lập tức hồi đáp: "Vương phi, Vương Gia biết Hầu Gia xưa nay yêu thích rượu ngon, đặc biệt phái thuộc hạ chuẩn bị rượu ngon từ Tây Vực lần trước!"

"Vương Gia lúc nào thì phân phó chuẩn bị?" Lúc này cũng đã chuẩn bị xong, hơn nữa nhất định là không chỉ rượu ngon mà thôi, suy nghĩ một chút ngày đó sính lễ Nam Cung Thần ra tay, Nhã Phù phỏng đoán đoán chừng Liễu Trì nói chỉ là trong đó Hầu Gia thích nhất thôi.

"Hôm qua cũng đã phái người đi chuẩn bị, vương phi nếu như cảm thấy còn có cái gì phải chuẩn bị, phân phó một cái là được." Liễu Trì còn tưởng là Thư Nhã Phù tự mình có thứ gì muốn chuẩn bị, nhưng không nghĩ thật ra thì Nhã Phù chỉ muốn biết Nam Cung Thần từ lúc nào làm cho người ta làm điều này.

Hôm qua cũng đã để cho người ta chuẩn bị, nhìn dáng dấp Nam Cung Thần đúng là có để ở trong lòng, giương mắt nhìn về phía Nam Cung Thần lần nữa giả bộ cầm một quyển sách xem, Nhã Phù cảm giác thấy trên gương mặt của hắn có chút đỏ ửng, hơn nữa mặc dù mặt không vẻ gì, nhưng nàng cảm thấy hắn bây giờ có chút lúng túng cùng ngượng ngùng.

Tề vương gia thật không được tự nhiên!

Trong lòng không cầm được cười trộm, nhưng cũng đồng thời có một loại tư vị ngọt như mật nảy sinh, không nhịn được khóe miệng khẽ giơ lên một chút.

Hầu Gia đại thọ, tự nhiên giăng đèn kết hoa, làm võ quan đứng đầu Đông Ly quốc, Hầu Gia đại thọ 50, dĩ nhiên là đông đảo quan viên tất cả đều rối rít trình diện chúc mừng, trong ngày này, cả Hầu phủ trên dưới đều là cực kỳ náo nhiệt, gần như quan viên lớn nhỏ cũng rối rít trình diện, mặc kệ quan hệ vụng trộm như thế nào, nhưng ít nhất này trên mặt nổi là muốn cho Hầu Gia mặt mũi.

Hầu phủ trên dưới, các hạng công việc đại thọ, tất cả đều là do hiện tại Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân cùng cầm quyền xử lý, hai người càng thêm nghĩ tới biện pháp muốn biết so với đối phương tốt hơn.

"Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử đến!" Cửa thông báo âm thanh liên tiếp, mà mấy hoàng tử đến, coi như là người trong hoàng gia đến sớm nhất rồi.

"Gặp qua Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử, mấy vị Điện hạ có thể tiến đến, thật sự là lão phu vinh hạnh!" Hầu Gia vội vàng tiến lên nghênh đón, tâm tình vui thích Hầu Gia cười lớn nói.

"Hầu Gia hôm nay là thọ tinh, sao có thể cho ngài đi đến cửa nghênh đón chúng ta!" Đại hoàng tử Nam Cung Chiêu dẫn đầu tiến lên, cung kính nói.

Một đời danh tướng sa trường, Thư Diệu Kỳ gần như hơn nửa đời đều là vượt qua tại chiến trường hoặc trong quân doanh, một dòng khí chất quân nhân, cũng sẽ không giống những người đó, trực tiếp đỉnh đạc cười to ra, cũng không câu lệ lễ tiết, lôi kéo mấy hoàng tử sẽ phải đem lôi đi vào.

"Tề vương đến, Tề vương phi đến!"

"Hách Liên thái tử đến!"

"Tam hoàng tử đến!"

Lúc này, vừa vặn ba chiếc xe ngựa đồng thời từ phương hướng khác nhau lái tới, không sai biệt lắm một thời gian dừng ở cửa lớn Hầu phủ, mà người trên xe ngựa, cũng đã đem thiệp đưa đến người gác cổng bên kia, cho nên ba tiếng thông báo gần như là đồng thời vang lên .

Ngồi ở trên xe ngựa, nhã Phù hơi sững sờ, không ngờ trên một đối đầu triều đình, một thái tử khác nước, tất cả đều đến cùng một lúc.

Cửa lớn không thể dừng lại ba chiếc xe ngựa, mà xe ngựa sau nếu bị người đánh xe chạy tới bên kia chờ đợi, cũng phải một chiếc một chiếc, ba người bất đồng thân phận cùng nhau đến, xe ngựa lại kém không nhiều lắm chắn lại trước cửa lớn, chuyện vừa lúc như vậy khiến người chung quanh cũng có chút sững sờ.

Mấy người gác cổng hai mặt nhìn nhau, bọn hắn bây giờ trước phải tiến lên một chiếc xe ngựa nào?

Tề vương cùng Tề vương phi, là cô gia cùng đại tiểu thư trong Hầu phủ, hơn nữa Tề vương Điện hạ thân phận tôn quý, không thể tùy ý chậm trễ, cộng thêm vốn là có tin đồn Tề vương tính tình cổ quái, tính khí không được, nếu một cái không tốt chọc giận như thế nào mới tốt?

Mà bên kia, Hách Liên Húc hoa đừng nói ahhh... thái tử điện hạ Huyền Nguyệt quốc đến chúc thọ Hầu gia, đây cơ hồ chính là mặt mũi lớn, thế nào cũng không có thể đắc tội!

Bên kia là Tam điện hạ, gần đây vốn là Hầu phủ cùng An gia quan hệ cũng đã vô cùng khẩn trương rồi, Tam hoàng tử phía trước không chỉ có coi như là thân phận hoàng tử đại biểu hoàng gia, cũng có chút tính cả thân phận của An gia, dù sao mẹ đẻ Tam hoàng tử là An quý phi, nhưng ở An gia đã từng là đại tiểu thư.

Hiện tại ba bên cũng không có thể đắc tội, mấy thị vệ tất cả đều có chút hơi khó.

Khi mấy thị vệ vẫn còn do dự không quyết, Hầu Gia trực tiếp một cái tát vỗ tới đây, trực tiếp hạ lệnh: "Từng người một lo lắng làm cái gì? Không thấy Vương Gia cùng đại tiểu thư tới, còn không mau đi giữ xe ngựa!"

Hầu Gia kêu một tiếng, lập tức tất cả thị vệ cũng không do dự, vội vàng tiến lên dính lấy xe ngựa của Tề vương gia.

Liễu Trì từ vị trí đánh xe nhảy xuống, từ phía sau xe ngựa đem xe lăn của Nam Cung Thần để xuống, mà Nhã Phù cùng Vũ Trạch dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó Liễu Trì mới vừa đem Nam Cung Thần ôm xuống đặt ở trên xe lăn.

Sau đó Nhã Phù trực tiếp tiếp tay làm nhiệm vụ đẩy xe lăn, đẩy Nam Cung Thần đến gần trước.

"Cựu thần tham kiến Tề vương gia, Tề vương phi!" Hầu Gia tiến lên liền định hành lễ, nhưng liền bị tơ vàng trên tay Nam Cung Thần bắn ra kéo lại thân thể.

"Hầu Gia không cần đa lễ, hôm nay ngài đại thọ, thọ tinh lớn nhất!" sắc mặt Nam Cung Thần hòa hoãn mở miệng.

"Tạ vương gia!"

"Cha, ngài trước chiêu đãi là được, con mang Vương Gia đi vào, người ở đây nhiều, Vương Gia không quen!" Nhã Phù rõ ràng cảm thấy nhiều người như vậy, sống lưng Nam Cung Thần ưỡn thẳng tắp, đôi môi mím lại, hiển nhiên là vô cùng không thích nơi có nhiều người như vậy.

Nhất là ánh mắt người chung quanh thỉnh thoảng nhìn về phía hai chân Nam Cung Thần, càng làm cho Nhã Phù cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, rất muốn đi đưa bọn họ toàn bộ đánh một trận.

"Tốt tốt tốt, ngươi trước đưa người vào trong viện người đi, chờ thọ yến bắt đầu ta cho người đi thông báo ngươi." Hầu Gia thấy Tề vương luôn luôn không thích ra cửa, nguyện ý cùng với con gái của mình tiến đến chúc thọ mình, trong lòng cũng sớm đã trấn an mừng rỡ không thôi, hiện tại tự nhiên đầy miệng đồng ý.

Rời đi đám người, Nhã Phù trực tiếp đẩy Nam Cung Thần hướng Thanh viện mình ở trước kia đi tới.

"Vương phi, nàng cố ý muốn mang Bổn vương đi xem khuê phòng của ngươi?" Nam Cung Thần cũng cảm thấy Nhã Phù không muốn làm khó hắn, cười cười, đột nhiên mở miệng nói.

"Đúng vậy đúng vậy! Khuê phòng thần thiếp cùng chuồng heo một dạng, đang định mang Vương Gia đi xem một chút!" Nhìn Nam Cung Thần đã tỉnh táo lại, trong lòng Nhã Phù cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào, hôm nay hắn chịu cùng với nàng tới Hầu phủ, đã để nàng vô cùng cảm động rồi, nàng không muốn làm cho hắn ở bên ngoài ngây ngô dưới ánh mắt của những người đó.

"Ha ha ha, cùng chuồng heo một dạng, khó trách nuôi ra một đầu Tiểu Trư!"

Nam Cung Thần nghe giọng nói Nhã Phù như có chút hờn dỗi, trong bụng mềm nhũn, ngay sau đó nhếch môi cười yếu ớt, trong hơi thở nghe mùi thơm ngát của nữ nhân sau lưng, trêu ghẹo nói.

"Tiểu Trư? Nào có?" Vừa đúng ngẩng đầu nhìn trước mặt nơi xa, một người mặc phục sức màu xanh của nha hoàn, nàng đang suy nghĩ người nọ xem ra có chút quen mắt rồi, nhất thời nghe Nam Cung Thần nói không có kịp phản ứng, nhìn có chút ngơ ngác.

"Ha ha, nàng chính là con heo con!" Nam Cung Thần canh chừng dáng vẻ nàng, trực tiếp cười lên.

Hai người nói chuyện bên này, rất nhanh đưa tới sự chú ý của nữ nhân phía trước cách đó không xa, đợi đến nàng kia xoay người lại, Nhã Phù mới giật mình, khó trách nhìn quen mắt như vậy, cái tiểu nha đầu này cũng không ai khác chính là Trác Tiểu Lan trước mình nhận lấy, đoạn thời gian này bởi vì những chuyện khác, cũng còn chưa có tới Hầu phủ đón nàng đi qua, nàng ở lại nơi này xử lý thanh viện.

"Đại tiểu thư? Đại tiểu thư người trở lại!" Tiểu Lan vốn tưởng rằng nhìn lầm rồi, soa soa mắt, không ngờ thật sự là đại tiểu thư, trực tiếp cực vui mà khóc chạy lên trước.

"Tiểu Lan, ngươi tốt lắm, sao không còn đi vương phủ tìm ta? Chẳng lẽ không xem ta là tiểu thư?" Khẽ cười, Nhã Phù cũng mở miệng nói.

"Tiểu thư, nô tỳ nào dám tùy tiện đi vương phủ, lại nói. . . . . . Lại nói Nhị phu nhân cũng sẽ không để nô tỳ tùy tiện xuất phủ đấy!" Tiểu nha đầu hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Nhị phu nhân? Bà ta tại sao không cho, ngươi là nha đầu của ta, ta nhớ trước ta cũng nói như vậy, nếu như không có phái người tới đón ngươi, ngươi trực tiếp đi vương phủ tìm ta là được!" Nhã Phù hơi hơi nhíu dưới lông mày, nếu như nhớ không lầm, khi ấy để Tiểu Lan về nhà dưỡng bệnh đúng là nói qua.

Nhị phu nhân bắt nạt một tiểu nha hoàn làm cái gì?

"Đại tiểu thư. . . . . . Vị này nhất định là cô gia rồi, Ặc, không đúng, phải là Vương Gia, nô tỳ tham kiến Vương Gia, vương phi!" Tiểu Lan lúc này mới phản ứng được, nhìn Nam Cung Thần một hồi ngốc trệ, sau đó vội vàng quỳ xuống hành lễ, ngoài miệng gọi càng thêm thay đổi liên tục.

"Đứng lên đi! Ở Hầu phủ gọi Bổn vương là cô gia đi, đại tiểu thư nhà ngươi vẫn là Đại tiểu thư của ngươi." Nam Cung Thần nhàn nhạt mở miệng, hắn đối với sự xưng hô là cô gia này vẫn thật hài lòng.

"Tạ cô gia!" Tiểu nha đầu đứng lên, một bộ dạng thận trọng nhìn một chút hoàn cảnh chung quanh, sau đó mới vừa len lén nhích tới gần chút, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, cô gia, Nhị phu nhân không cho nô tỳ đi vương phủ gặp tiểu thư ngài, là bởi vì Nhị phu nhân muốn qua ít ngày để nhị tiểu thư đưa nô tỳ tới, nói một mình nô tỳ đi vương phủ nhất định sẽ không gặp được tiểu thư."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.