Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 91: Chương 91




Trong đám người được mời lại có thể có tên Cảnh Lưu Niên, điều này thật sự là để cho bọn họ có chút nghi hoặc, đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

"Tên của ta?" Nhã Phù cũng có chút kỳ quái, đưa tay đem danh thiếp trên tay Nam Cung Thần lấy tới nhìn xuống.

Phía trên là tên của Nam Cung Thần phía dưới rõ ràng viết ba chữ: Cảnh Lưu Niên!

"Người trong hoàng cung biết sự tồn tại của ta không kỳ lạ, nhưng mà ở trên danh thiếp viết tên của ta thì đúng là có chút kỳ quái, ta hiện tại cũng không phải là thân phận của Tề vương phi, một đại phu của Vương Gia cũng được mời tham gia yến tiệc tiếp đãi khách phương xa sao?"

Chuyện như vậy thật sự là làm cho người ta có chút khó hiểu, bọn họ tới không bao lâu, trong hoàng cung đối với thân phận khác nhau của bọn họ dĩ nhiên là hiểu rõ tương đối, nhưng bữa tiệc này đã có sự khác biệt, người muốn làm phò mã nhiều như vậy, yến tiệc tính thế nào cũng có thể không tới phiên nàng, một thầy thuốc nho nhỏ này.

"Ngoại trừ bỏ chúng ta, mấy ngày nay ngươi còn gặp qua người nào khác không?" Nam Cung Thần đột nhiên mở miệng hỏi.

Nếu trong đó có nghi hoặc, vậy khẳng định chính là xảy ra sau khi bọn họ đi tới Liêu Tuyết Thành, bên trong có ai thấy Nhã Phù sau khi dịch dung, bởi vì một chút nguyên nhân mới có tên trên thiệp mời.

"Gặp qua ai? Không thấy người nào, trừ đi chúng ta lần này cùng đi người, một người khác chính là Nam Phong quốc hoàng thượng Cố Trường Phong hôm nay nói với ngài, mặt khác cũng không có ai. . . . . ." Nhã Phù nghiêng đầu cố gắng nghĩ tới mấy ngày nay nhìn thấy người nào, lúc này trong đầu đột nhiên thoảng qua bóng dáng của một nữ nhân. . . . . .

"Đúng rồi, ta còn gặp qua một cô bé nha hoàn, lại nói, mấy ngày nay chính ta tại trong Bắc Uyển gần như cũng không có gặp qua nàng ta, nàng ta tự xưng gọi là Linh nhi, nhìn giống như mới mười sáu tuổi, khi đó ta còn cùng nàng ta nói chuyện một chút, Vũ Trạch khi đó cũng ở bên cạnh."

Linh nhi là tên tiểu nha đầu kia, mấy ngày nay mặc dù không có cố ý đi tìm, nhưng bây giờ muốn gặp, Nhã Phù thật đúng là phát hiện mấy ngày nay nàng ở Bắc Uyển dạo chơi qua lại, căn bản cũng không có thấy qua nàng ta. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

"Vậy thì đúng rồi, người nhìn thấy phải là Bắc Việt công chúa Phượng Phi Linh, tính tuổi của công chúa Phi Linh quả thật không sai biệt lắm cũng khoảng mười sáu tuổi." Tà mị cười một tiếng, Nam Cung Thần liếc mắt Nhã Phù trong bộ dạng đàn ông một cái, cười nói, "Nhìn dáng dấp. . . . . . Lưu Niên công tử của chúng ta lần này có thể được chọn làm phò mã a!"

"Tên tiểu nha đầu kia chính là Công chúa Bắc Việt vương sủng ái nhất! Thật là có chút khó có thể tin!" Nhã Phù nghĩ tới ngày đó nhìn thấy tiểu nha đầu kia, khó trách nàng vẫn ra vẻ muốn biết Nam Cung Thần hình dáng gì, thì ra là tới thăm dò ứng cử viên có thể trở thành phu quân tương lai.

"Nếu như vậy. . . . . . Mẹ, nếu không mệ đem Bắc Việt công chúa cưới đi!" Thư Vũ Trạch tư tưởng rất xấu mở miệng.

Lời này mới vừa nói xong, đầu Vũ Trạch liền bị một gõ một cái, Nam Cung Thần ở bên trong ánh mắt phẫn nộ Vũ Trạch, ưu nhã lạnh nhạt thu tay về: "Trẻ con đừng nói chuyện lung tung, ăn cà rốt! Trẻ con không thể kiêng ăn!"

Trong hoàng cung Bắc Việt.

Bắc Việt vương tràn đầy sủng ái nhìn con gái duy nhất, hơi nghi hoặc mở miệng nói: "Linh nhi, Cảnh Lưu Niên này là ai, tại sao ngươi còn phải đặc biệt để phụ hoàng ghi them tên ở trên danh thiếp?"

Bắc Việt vương lần này yêu cầu con gái chọn lựa không chỉ là một phò mã, còn là một người phó thác cả Bắc Việt quốc, cho nên đối với chuyện lần này hắn cực kỳ thận trọng, nhưng mà đối với con gái bảo bối mà vợ duy nhất duy nhất lưu lại, thế nhưng hắn lại vẫn muốn vì nàng chọn lựa một người đàn ông có thể yêu thương nàng cả đời.

"Phụ hoàng, ta trước lần len lén đi xem qua, lần này mặc kệ là Nam Phong quốc Cố Trường Phong, hay là Huyền Nguyệt quốc Hách Liên Húc Hoa, bọn họ ta đều len lén gặp được, còn len lén hỏi người phục vụ bên kia, mặc dù rất đáng tiếc không nhìn thấy chính là Đông Ly quốc Tề vương, chẳng qua ta khi đó nhìn thấy chính là Cảnh Lưu Niên này."

Phượng Phi Linh, nếu để cho Nhã Phù ở chỗ này nghe thấy, nàng nhất định sẽ không kinh ngạc nữa bởi vì Linh nhi chính là Công chúa Bắc Việt.

Phượng Phi Linh cả người hoa phục, cung trang màu đỏ thẫm đem nàng tôn lên xinh đẹp động lòng người, giơ tay nhấc chân đều là cao quý cùng lịch sự tao nhã, mặt mày sớm không có ngây thơ non nớt ý hệt em bé nhỏ, hơn nữa là một công chúa ưu nhã ý vị.

Phượng Phi Linh đưa tay đem một quân trắng bỏ vào bàn cờ, mím môi cười một tiếng: "Phụ hoàng, ánh mắt Linh nhi nhìn người ngài còn không tin sao? Cái Cảnh Lưu Niên này, ta cảm thấy rất có ý tứ, phụ hoàng ngài cũng phải cẩn thận một chút, nếu không bàn cờ này rất nhanh sẽ phải thua!"

"Linh nhi, phò mã của ngươi về sau sẽ thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước của phụ hoàng, cũng không thể tùy tiện!" Bắc Việt vương nhìn trên bàn cờ, tình cảnh quân đen của mình đã có chút nguy cấp, lúc nào cũng có thể hết bàn.

"Phụ hoàng, ngài sẽ biết rõ sự nghiệp thống nhất đất nước ngài, ngôi vị hoàng đế của ngài, làm sao ngài cũng không suy nghĩ một chút hạnh phúc của con gái đây? Con gái cũng đồng ý lần chọn lựa phò mã này rồi, nhưng là ngài cũng không thể hoàn toàn không để ý tới hạnh phúc của Linh nhi, nếu phụ hoàng chọn lựa phò mã mà ta không thích thì làm thế nào!"

Tròng mắt trong suốt của Phượng Phi Linh tràn đầy nước mắt đang quay tròn, chu môi tràn đầy không vui.

"Tốt tốt tốt, Linh nhi nói cái gì chính là cái đó, phụ hoàng nhất định chọn người ngươi thích, nếu như ngươi không thích vậy chúng ta cũng không cần, có được hay không? Bảo bối ngươi cũng đừng khóc, ngươi khóc trong lòng phụ hoàng đều đau rồi." Bắc Việt vương có một con gái bảo bối như vậy, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn, hiện tại vừa nhìn con gái bảo bối đau lòng sẽ phải khóc, ván cờ cái gì cũng không đoái hoài tới nữa, trực tiếp một tay ôm lấy con gái bảo bối vào trong ngực sủng ái dụ dỗ.

"Phụ hoàng đây chính là ngài nói, con mặc kệ, mặc kệ phụ hoàng ngài nhìn trúng người nào, cuối cùng nếu như mà con không thích, ngài không thể để cho hắn làm phò mã."

"Tốt tốt tốt! Linh nhi nói cái gì chính là cái đó!"

"Phốc ——! Phụ hoàng, chúng ta có thể nói rồi, nếu như mà con coi trọng người nào, ngài cũng không thể ngăn, không thể ép con gả cho người con không thích!"

Đợi đến Phượng Phi Linh rời đi Ngự Thư Phòng, vốn sắc mặt đang tràn đầy mỉm cười cưng chiều của Bắc Việt vương cũng từ từ xụ mặt xuống, mà tỳ nữ thần thiếp Á Nô cũng đi vào, đường cong xinh đẹp dựa vào trong ngực Hoàng thượng.

"Hoàng thượng, ngài thật dự định tùy công chúa đi chọn lựa, lần này công chúa để nô tỳ đi đến trong mấy uyển phục vụ khách quý của chúng ta, nhưng cũng không có ra vẻ thích người nào đâu? Nếu như nàng thật chọn Cảnh Lưu Niên không có thân phận và bối cảnh thì làm thế nào?" Thân thể Á Nô dán chặt ở trên người Bắc Việt vương, một cái tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt người đàn ông trước mặt.

Á nô thân phận chỉ là nô tỳ, nhưng lại là thần thiếp phục vụ hoàng thượng, mà có đôi khi lại bị phái đi làm nô tỳ phục vụ công chúa, thân phận bất đồng, mặc dù cũng là thân phận nô tỳ, nhưng những người khác lại không thể so sánh được, chỉ vì nàng biết rõ chu toàn ở giữa hoàng thượng cùng công chúa như thế nào, hiểu hoàng thượng muốn là cái gì, mà công chúa muốn là cái gì.

"Á Nô, ngươi rất thông minh, nhưng người đừng quên mất Linh nhi nàng là con gái của ta, ta so với ngươi hiểu rõ hơn, nàng sẽ biết nàng chân chính cần chính là cái gì!" Bắc Việt Vương đem nữ nhân ôm sát trong ngực, bàn tay trực tiếp lướt qua xiêm áo đang che chắn, xoa nhẹ phía sau lưng bong loáng của nữ nhân, một cái tay khác trực tiếp nắm được cằm của nàng, hung hăng hôn lên.

"Ừ. . . . . . Hoàng thượng, thân thể của ngươi luôn là nóng như vậy!" Á Nô kiều mị cười một tiếng, ngay sau đó thân thể giống như không xương quấn lên, đem lấy cả người mình tiến lên trước mặt Quân Vương.

Trở lại trong điện Công chúa, Phượng Phi Linh sớm đã không có mềm mại cùng khéo léo như trước, nước mắt nơi khóe mắt tùy ý lấy tay lau đi, giống như chưa từng có, bên khóe miệng nâng lên một nụ cười cười, ngạo nghễ đi về phía Tuyết Nhi đang chờ đợi mình.

"Công chúa, ngài thật đến nói với hoàng thượng ngài muốn tự chọn phò mã rồi hả ?" Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, yêu cầu như thế hoàng thượng thật sẽ đồng ý sao?

Mặc dù hoàng thượng dù sủng ái công chúa thế nào, nhưng đây chính là chuyện lớn quan hệ đến cả tương lai Bắc Việt quốc, hoàng thượng làm sao có thể mặc cho công chúa tùy ý chọn lựa, nếu như người được chọn lựa cũng không thích hợp, hoàng thượng ngày đó thì như thế nào thông qua.

Nhìn thiếp thân thị nữ Tuyết Nhi nóng nảy cùng nghi hoặc, Phượng Phi Linh tùy ý nhẹ nhàng cười ra tiếng, trực tiếp lướt qua Tuyết Nhi ngồi vào trên mặt ghế, rót cho mình một ly trà, nhẹ nhàng uống một hớp.

"Tuyết Nhi, phụ hoàng đương nhiên sẽ không tùy tiện để Bổn cung chọn lựa phò mã, Bắc Việt quốc chính là lãnh thổ trong tay phụ hoàng tạo dựng ra, phụ hoàng làm sao có thể tùy ý giao cho những người khác!"

Tuyết Nhi nghe công chúa vừa nói như thế, vậy thì càng không rõ.

Hoàng thượng lần này chiêu cáo thiên hạ vì công chúa chọn lựa phò mã, đồng thời cũng sớm đã sớm gợi ý sẽ do phò mã thừa kế vương vị, nhưng công chúa tại sao phải nói hoàng thượng sẽ không tùy ý đem giang sơn giao cho những người khác, lòng tràn đầy nghi hoặc, Tuyết Nhi có chút sờ đầu óc nhìn công chúa, cầm lên bình trà rót đầy ly cho Công chúa.

"Tuyết Nhi, ngươi đi theo bên cạnh Bổn cung nhiều năm như vậy, tuổi cũng nhiều hơn so với Bổn cung vài tuổi, từ nhỏ ở trong hoàng cung này lớn lên, làm thế nào còn đơn thuần như vậy, có một số việc không phải nhìn đơn giản ngoài mặt như vậy, nhất là khi quan hệ đến ngôi vị hoàng đế, đây có phải hay không tùy tùy tiện tiện nói cho thì cho đấy!"

Phượng Phi Linh nhìn sự nghi hoặc của Tuyết Nhi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, nâng chung trà lên từ từ lấy chuyển tay, khẽ cười mở miệng nói.

"Nhưng nếu như là vậy, tại sao công chúa còn đặc biệt đi tìm hoàng thượng, nói muốn tự mình chọn lựa phò mã, còn cố ý làm cho người ta đưa cho Đông Ly quốc Tề vương, trên danh thiếp cộng thêm một. . . . . . Cái gì tên Cảnh Lưu Niên, công chúa chẳng lẽ người nghĩ chiêu hắn làm phò mã?" Tuyết Nhi tối hôm qua nghe chuyện công chúa chuẩn bị đi tìm hoàng thượng, liền một đêm không ngủ, không hiểu công chúa đến tột cùng muốn làm gì.

Làm thiếp thân thị nữ, Tuyết Nhi gần như là nhìn Phi Linh công chúa lớn lên, từ một nữ nhân nhỏ ngây thơ, thành hiện tại nàng không hiểu nhìn Công chúa cao quý.

Tuyết Nhi có thể tin tưởng, nếu như công chúa là con trai, nhất định không kém hơn Cố Trường Phong, Nam Cung Thần!

Công chúa luôn biết lúc nào nên nhu nhược, lúc nào thì nên khéo léo, lúc nào thì lại phải có chủ trương của mình. . . . . .

Tựu giống với lần chọn lựa phò mã này, ngoài dự đoán công chúa không có bất kỳ phản đối hay đồng ý, mà bây giờ càng thêm đặc biệt đi tìm hoàng thượng yêu cầu tự mình chọn lựa phò mã, biết rõ không thể nào đi làm, chính là chỗ này một chút để cho nàng rất không hiểu.

"Bổn cung đường đường là công chúa, nhưng chính bởi vì là công chúa, cho nên khi Bổn cung tám tuổi cũng đã dự liệu đến rồi !"

Khoan thai đặt ly trà xuống, Phượng Phi Linh nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, không biết là nói cho Tuyết Nhi nghe, hay là nói cho mình nghe.

Đây là nàng làm Công chúa của một quốc gia . . . . . . Số mệnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.