Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 77: Chương 77: Con trai ra ánh sáng, phản ứng kiên quan.




Trên yến tiệc Đoan Ngọ, bởi vì biểu diễn của Thư Nhã Phù, cùng với sự xuất hiện của Thư Vũ Trạch, gần như khiến hai người bọn họ trở thành tiêu điểm chú ý nhất của bữa tiệc lần này, ngay tiếp theo ba người Tề vương bọn họ quan hệ trong đó, cùng với lời đồn, trước tiên đều ở đây truyền khắp cả thành Khai Dương.

Tất cả mọi người rất cảm thán, biến hóa này thật mau!

Phía trước vẫn còn bàn tán chuyện Tề vương phi chưa cưới sinh con mà không được Tề vương sủng ái, Vương Gia có sủng phi mới, vậy mà hôm nay lời nói xoay chuyển, tất cả tiêu điểm của mọi người lại rơi xuống trên người bọn họ, nhưng trái với lời đồn trước kia, tất cả đều biến thành một cách nói khác.

Cả thành Khai Dương, trong một đêm, tất cả mọi người truyền ta nhau, Tề vương phi Thư Nhã Phù tài nghệ xuất chúng, tài nghệ trấn áp hoa thơm cỏ lạ, ở trên bữa tiệc Đoan Ngọ tỏa sáng, cũng không phải là Hầu phủ đại tiểu thư ngu dại, mà đứa bé của nàng, bị lộ ra, thì ra lại là con trai của Tề vương gia, mà kết quả khúc mắc giữa hai người như thế nào? Đây cũng làm cho tất cả người trong thành Khai Dương đều lung lay, các cách nói cũng từ từ truyền ra.

Sáng sớm hôm sau, trong cung Thái hậu cũng không kịp đợi liền phái người tới truyền đòi Thư Nhã Phù vào cung, còn đặc biệt nói cũng đem theo Vũ Trạch.

"Tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc Kim An!"

Nhã Phù hôm nay không ăn mặc cao quý như hôm qua, chỉ là một thân váy lam đơn giản thanh lịch cộng thêm một ngọc trâm vấn tóc lên, cả người nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lịch sự tao nhã, không có nhiều đồ trang sức cùng với son phấn, mát mẻ tùy ý!

"Tham kiến Thái hậu, Thái hậu thân thể an khang, miệng luôn tươi cười!" Thư Vũ Trạch đi theo bên cạnh Nhã Phù, cười đáng yêu ưu nhã hành lễ, dáng người nho nhỏ cũng làm cho người ta rất thích thú.

"Ha ha ha, tốt! Đến, ngồi ở đây!" Thái hậu nhìn Vũ Trạch, nụ cười bên khóe miệng lập tức dương lên, tràn đầy thương yêu nhìn tiểu tử cùng Nam Cung Thần giống hệt nhau, trực tiếp ngoắc cho Vũ Trạch đến gần phía trước.

"Nhã phù, ngươi cũng tới ngồi bên này, chớ đứng! Nơi này của Ai gia cũng không cần thận trọng như vậy!"

Đem Vũ Trạch ôm vào trong ngực mình, Thái hậu cười híp mắt nhìn Nhã Phù nói.

Trước bởi vì chuyện Nhã Phù chưa cưới đã sinh con, trong lòng Thái hậu vẫn luôn có ngăn cách, nhưng hôm nay, nhìn đứa trẻ như hoa như ngọc, lại cùng cháu trai mình thương yêu nhất giống nhau như đúc, Vũ Trạch, đáy lòng cuối cùng với chút ít ngăn cách cũng đã vứt xuống, hôm nay nhìn Nhã Phù cảm thấy ra sao cũng thấy thuận mắt!

Thái hậu cũng sai người chuẩn bị xong bữa ăn sáng, không ngừng đem các loại món ăn gắp đến trong chén Vũ Trạch, Thái hậu ăn rất ít, phần lớn thời gian đều nhìn hai người bọn họ, đáy mắt đầy nụ cười thương yêu cưng chiều.

"Thái hậu, ngài cũng không phải gắp thức ăn cho nó, chính ngài cũng còn chưa ăn!" Nhã Phù khẽ cười, dịu dàng nói.

Nhìn Thái hậu, thật ra thì lúc này Nhã Phù cảm giác bà và bà nội mình có chút tương tự, dù sao cũng đều là người lớn tuổi, mà Thái hậu là người già ở trong hậu cung cả đời đấu tranh này, bây giờ đứa bé ở bên người càng thêm khó khăn, phần lớn thời gian hầu ở bên cạnh đều là những nha hoàn thái giám này.

"Nhã Phù, ngươi cũng vậy, nếu biết đứa nhỏ này là của Vương Gia, tại sao không nói ra sớm chút? Còn rời nhà bảy năm, bảy năm này một người ở bên ngoài, lại có thai, nếu có chuyện gì xảy ra như thế nào!"

Thái hậu nhìn Nhã Phù, không có nhiều son dầy phấn nhưng vẫn xinh đẹp, nụ cười trên mặt, hai mắt trong suốt, trên người một cỗ khí chất lạnh nhạt, đông đảo nữ nhân trong cung này không có.

Hôm nay đáy lòng không có ngăn cách, nhìn Nhã Phù, cũng cảm thấy mặc kệ từ phương diện kia xem ra, đều là bỏ qua, nghĩ tới Nhã Phù mang theo đứa bé một mình bên ngoài sinh sống bảy năm, Thái hậu cũng khó tránh khỏi sinh ra mấy phần thương tiếc.

"Thái hậu, ngài cũng đã biết, trước kia đầu óc Nhã Phù không rõ lắm, có một số việc không minh bạch, cộng thêm tuổi lại nhỏ, khó tránh khỏi để người mượn cớ! Ban đầu rời đi cũng là có rất nhiều nguyên nhân." Cảm nhận được thương tiếc trong giọng nói của Thái hậu, Nhã Phù đem chiếc đũa trên tay để xuống, nhẹ giọng hồi đáp.

"Cái đứa nhỏ này!" Thái hậu khẽ thở dài một hơi.

"Không ngờ hôm nay Thái hậu dậy sớm, thần thiếp còn lo lắng đến sớm quấy rầy Thái hậu ngài nghỉ ngơi chứ!"

Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh, ngay sau đó hoàng hậu nương nương cũng đi vào, bên cạnh còn có mấy phi tần khác đi theo, nhớ đến sáng sớm các phi tử trong cung đến thỉnh an hoàng hậu, vừa đúng lại cùng nhau tới nơi Thái hậu!

"Tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc Kim An!"

Mọi người hành lễ xong ngồi xuống, hoàng hậu nương nương nhìn Nhã Phù cùng Vũ Trạch ngồi cùng Thái hậu dùng cơm, mỉm cười nói: "Tề vương phi hôm nay thật sớm, Bổn cung cũng không nghĩ đến ở nơi này của mẫu hậu, có thể nhìn thấy các ngươi."

"Là ai gia cho người mời Tề vương phi cùng tiểu thế tử vào cung, ai gia một mình dùng bữa, cũng không có người đến cùng." Thái hậu nói, nói đến phần sau còn có chút oán giận.

Nhã Phù ngồi ở một bên cũng không có ý tứ nói nhiều, chỉ là ánh mắt nhàn nhạt từ trên người hoàng hậu lại chuyển đến trên người mấy phi tần khác.

Một người trong đó đã từng thấy là Huệ Chiêu Nghi, còn có mặt hai nữ nhân khác, nhìn phẩm cấp vậy cũng không tính là thấp, mấy người tướng mạo đều hơn người, mà hoàng hậu đoan trang tao nhã, không hổ là nhất quốc chi mẫu.

"Thái hậu, chúng thần thiếp sao có thể tùy ý ở nơi này của ngài này dùng bữa được!" Một người trong đó Nhã Phù chưa từng thấy qua, môi hồng răng trắng, thân thể vừa phải đầy đặn, cười khẽ một tiếng mở miệng nói.

Ánh mắt Nhã Phù nhìn sang, đáy mắt nhàn nhạt, nhưng có mấy phần nghi hoặc, dù sao cũng là người nàng không biết.

"Tề vương phi ít vào cung, nên cũng nhận không ra mấy vị muội muội, vị này là Nhã Hiền phi, vị này là Minh Đức phi, vị này là Huệ Chiêu Nghi!" Hoàng hậu hình như thấy được trong mắt Nhã Phù có nghi hoặc, mỉm cười mở miệng thay nàng giải quyết vấn đề.

"Tham kiến Hiền phi nương nương, Đức Phi nương nương, Huệ Chiêu Nghi!"

"Được rồi, tất cả mọi người trò chuyện, không cần được những lễ nghi này!" Thái hậu nhìn hành động cử chỉ Nhã Phù tự nhiên thanh thản, cũng không có bất kỳ thận trọng, nhìn càng thêm thích, phất tay cười nói.

Mấy người tùy ý nói chuyện, nhưng trong ánh mắt chung quy lại phải không tự chủ rơi xuống trên người của Vũ Trạch!

Nhìn thật sự rất giống Tề vương, không ngờ Thư Nhã Phù này bảy năm trước mang thai đứa bé lại là của Tề vương!

"Mấy vị nương nương vạn phúc!" Nhận thấy được tầm mắt mấy người bọn họ, Thư Vũ Trạch cũng không e lệ, trực tiếp cười đáng yêu ưu nhã bước ra một bước, theo quy củ hướng mấy người khẽ chào một cái!

"Ha ha ha, ngươi xem đứa bé này, cái gì cũng biết!" Động tác của Vũ Trạch, khiến đám người Thái hậu đều cười lên.

Trong cung Thái hậu hiện lên cảnh sắc an lành, nhưng trong ngự thư phòng, thế nhưng lúc này mặt hoàng thượng lại âm trầm.

"Hoàng thượng, Tề vương phi cùng tiểu thế tử sáng sớm liền vào cung, là ý chỉ của Thái hậu, mà hoàng hậu nương nương sau khi thỉnh an, cũng cùng mấy vị nương nương khác đi đến cung Thái hậu!" Viên Thì Minh cúi đầu cung kính bẩm báo.

"Uyển Quý Phi đi đến cung Thái hậu rồi hả?" Hoàng thượng mặt âm trầm, cúi đầu nhìn tấu chương trên tay, hỏi.

"Uyển Quý Phi nói là hôm nay thân thể khó chịu, cùng hoàng hậu bên kia nói một tiếng, sáng sớm cũng không có đi chào hỏi!"

"Người phái đi điều tra có tin tức hay không, mấy năm qua Thư Nhã Phù ở địa phương nào? Trẫm phải biết đứa bé kia là xảy ra chuyện gì?!" Gương mặt lạnh lùng, hoàng thượng đem tấu chương trên tay vứt sang một bên, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Viên tổng quản nói.

"Hoàng thượng, không có tin tức!" Viên tổng quản thận trọng đáp trả, đáy lòng hiểu lo lắng của hoàng thượng.

Hoàng thượng ngại nhất một chuyện, chính là tiên hoàng đem Ám các phải là thế lực hoàng thượng nắm trong tay, tất cả đều giao đến trong tay Tề vương Nam Cung Thần, sau đó, hoàng thượng đã cảm thấy quyền lợi của mình bị chính đứa con trai này uy hiếp rồi.

Từ đó phòng bị đối với đứa con trai này!

Nếu như không phải là Nam Cung Thần không thể đi được, sợ rằng hoàng thượng sẽ càng thêm coi là cái đinh trong mắt, cũng chính bởi vì Nam Cung thần không thể đi được là sự thực, cho nên hoàng thượng mới có thể vẫn phóng túng tồn tại của hắn, nhưng đồng thời, lại sẽ không cho phép mẹ đẻ Nam Cung Thần. . . . . . Cũng chính là Uyển Quý Phi sinh hạ dù là một đứa bé.

Cho nên uyển Quý Phi cũng không biết, từ khi bắt đầu, tất cả hương nhang cùng với y phục nàng sử dụng, đều bị hoàng thượng cho người đặc biệt an bài, không chỉ là bởi vì được sủng ái nhất, đồng thời cũng bởi vì muốn cho nàng vĩnh viễn không có thai được!

Chỉ cần Uyển Quý Phi có một đứa con là Nam Cung Thần, có Uyển Quý Phi ở trong cung, như vậy Nam Cung Thần còn là để cho hắn sử dụng!

Nhưng nếu như. . . . . . Uyển Quý Phi có đứa con khác, nếu Nam Cung Thần giúp đỡ đứa bé kia cướp lấy hoàng quyền, đây là chuyện hoàng thượng tuyệt đối không cho phép xảy ra!

Có thể nói tất cả đều ở trong lòng bàn tay của hắn, nhưng Thư Nhã Phù xuất hiện, cùng với Thư Vũ Trạch xuất hiện, cũng đánh loạn sự an bài!

Nam Cung Thần lại có con! Còn là một đứa con trai!

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép hoàng quyền của mình bị uy hiếp! Không cho phép có người dùng thế lực Ám các vốn nên thuộc về hắn đi đối phó hắn!

Không thể không nói, hoàng thượng là một người ích kỷ, trước kia khi còn là một hoàng tử, từng bước từng bước đi tới cái vị trí Chí Tôn này, ngồi trên ghế cao nhiều năm như vậy, ngược lại muốn có được nhiều hơn, mà Ám các trên tay Nam Cung Thần, đối với hắn mà nói là một đả kích trí mệnh, mặc dù người kia là con trai của mình.

Đột nhiên, con ngươi hoàng thượng co rút nhanh, hình như là nghĩ tới điều gì, từ trong xếp tấu chương thật cao lấy ra một quyển, mở tấu chương ra, ánh mắt nhanh chóng xem qua, sau đó không mở miệng, chỉ ngồi trầm tư hồi lâu.

Đang ở bên kia cẩn thận phụng dưỡng, Viên tổng quản chuẩn bị cho người thay nước trà, trên tay hoàng thượng "Pằng" một tiếng đem tấu chương đậy lại, trên mặt có mấy phần nặng nề còn có suy nghĩ sâu xa.

"Viên Thì Minh, cho người gọi Tề vương phi tới!" Hoàng thượng trầm ngâm chốc lát, sau đó còn mở miệng hạ lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.