"Văn Diệp, cám ơn!"
Thư Nhã Phù quay đầu nhìn sau lưng, Văn Diệp đang êm ái đang lau mái tóc dài của mình, hướng về phía hắn cười cười, đưa tay mình đem vải bông
chà xát mái tóc.
Văn Diệp cũng tự nhiên buông lỏng tay ra, cưng
chìu nhìn cô gái trước mắt,không bao lâu nữa có lẽ hắn phải trở về, mà
mấy năm qua vẫn có nàng theo bên cạnh, bây giờ nghĩ đến sắp rời đi, đáy
lòng không nỡ.
"Nhã Phù, hôm nay muội chạy khỏi đám cưới của Tề
vương,về sau có tính toán gì không?" Do dự hồi lâu, Văn Việp vẫn quyết
định mở miệng hỏi ra. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com.
"Ừ. . . . . . Hầu
phủ nhất định là không thể trở về, Tề Vương phủ cũng không thể đi, xem
ra thành Khai Dương rất nguy hiểm, ta ở lại chỗ này sợ rằng rất dễ dàng
sẽ bị Nam Cung Thần phát hiện, cho nên ta muốn qua, chờ buổi đấu giá lần này vừa kết thúc, ta liền chuẩn bị rời đi thành Khai Dương, nếu trước
kia ta có thể rời đi bảy năm, hiện tại tạm thời rời đi một đoạn thời
gian cũng chưa hẳn không thể." Đối với Văn Diệp, Nhã Phù hoàn toàn tin
tưởng, hai người qua nhiều năm như vậy cùng hợp tác ăn ý, để cho không
khí giữa hai người luôn là ấm áp thoải mái.
Và cùng Văn Diệp ở
chung một chỗ nàng cảm thấy cũng rất vui vẻ, có loại cảm giác được che
chở ở trong lòng bàn tay, cái loại ấm áp giống như ở bên cạnh một người
anh trai vậy.
Nghĩ tới khi lần đầu tiên nhìn thấy y, trên tay
mình ôm Vũ Trạch mới ra đời không tới ba tháng, bây giờ nghĩ lại, hai
người quen biết đã nhiều năm như vậy.
"Này Nhã Phù, cùng ta về
nhà đi! Ta sẽ chăm sóc tốt cho muội!" Văn Diệp lúc nói lời này rất
nghiêm túc, trong mắt dịu dàng vẫn mang theo thần sắc cưng chìu, còn có
một chút nhu tình cùng yêu say đắm chưa bao giờ phát hiện.
Nhã
Phù đối với y cảm giác là như thế nào, nhiều năm tiếp xúc cùng chung
đụng như vậy, y tự hỏi cũng là đối với nàng hiểu rất rõ, cũng biết nàng
cho tới nay chỉ đối đãi với y như với một người anh trai, căn bản chưa
có từng nghĩ tới chuyện tình cảm, hơn nữa qua nhiều năm như vậy nhìn
cuộc sống của nàng, một người mang theo đứa bé, chưa bao giờ nhắc tới
phụ thân của đứa bé, cũng chưa từng có lộ ra thần sắc nhớ nhung gì.
Nhưng là chính y lại biết, trước mắt cái cô gái đã sớm làm mẹ này ở đáy long mình đã sớm mọc rễ.
Vì nàng, y lựa chọn che dấu tình cảm của mình, nỗ lực đặt mình ở một cái
vị trí người bảo hộ, dùng tâm tứ đi đối đãi nàng như em gái, tuy rằng là như thế, nhưng mỗi một lần gặp mặt mỗi một lần chung đụng, tự nhiên vẫn nhịn không được trầm luân trong lòng, đến hôm nay không thể tự kềm chế
nông nỗi.
"Về nhà?" Thư Nhã Phù chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Văn
Diệp, cho tới nay cùng Văn Diệp ở chung, nàng chưa bao giờ hỏi thân phận của hắn, mà cái tên Văn Diệp này nàng cũng luôn cho rằng chỉ là tên giả của hắn, hàng năm cũng chỉ có một đoạn thời gian ngắn, hắn sẽ rời khỏi
về nhà một chuyến.
"Văn Diệp, thế nào hôm nay đột nhiên nhắc tới chuyện này?" Khẽ cau mày, Nhã Phù lần nữa cúi đầu lau tóc của mình.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, Văn Diệp không thể nào chỉ là một thương nhân
bình thường, trong nhà nhất định sẽ không đơn giản như vậy, mà tùy tiện
mang theo một nữ nhân về nhà, lại còn mang theo một phụ nữ có con với
người đàn ông khác, tất sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái, mà
nàng, cũng không muốn mang đến cho hắn bất cứ phiền toái gì.
"Hai ngày nữa ta phải về nhà, sợ rằng lần này cần thời gian rất lâu cũng sẽ
không trở lại." Trầm mặc hồi lâu, Văn Diệp mới chậm rãi mở miệng.
"Văn diệp thúc thúc, thúc phải đi? Rất lâu sẽ không trở lại sao?" Vũ Trạch ở bên cạnh nghe Văn Diệp nói, đáy lòng nhất thời không yên, trước khứ
mặc dù biết thúc ấy sẽ rời đi, nhưng dù sao vẫn biết ngày về, nhưng mà
lần này,di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m, thúc lại nói là thời gian rất lâu sẽ
không trở về, cái thời gian này là dài hơn? Một năm, ba năm, mười năm. . . . . . Cũng hoặc là cả đời?
Che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng
yêu của Vũ Trạch hiện lên sự buồn bã, gương mặt không vui, mặc dù có
chút thời điểm Vũ Trạch là đứa trẻ thiên tài, nhưng dù sao cũng mới sáu
tuổi mà thôi, mà Văn Diệp mặc dù không là phụ than ruôt thịt của hắn,
nhưng cho tới nay đối với hắn sủng ái có thêm, giống như người cha thứ
hai của hắn, vậy mà hôm nay cái thúc thúc này bây giờ lại muốn đi.
"Bảo bối ngoan, Văn thúc thúc phải về nhà có chuyện, về sau chúng ta có thể
đi tìm thúc thúc chơi a! Chỉ là tạm thời không thấy được, cũng không
phải là vĩnh viễn." Đáy lòng Thư Nhã Phù cũng có không bỏ, nhưng vẫn ôm
lấy mặt không thích của con trai bảo bối an ủi.
"Thật không đi
cùng ta, bây giờ ở trong thành Khai Dương cũng không an toàn, tùy thời
có thể bị Tề vương phát hiện." Văn Diệp thật sâu nhìn nàng, lại một lần
mở miệng, hắn hiểu được đáy lòng nàng có cố kỵ, nàng cho tới nay đều
không thích dựa vào người khác, cùng những cô gái khác bất đồng, nàng
xem tựa như mềm mại, so với cô gái bình thường cùng kiên cường hơn.
Từ một tay bắt đầu tạo lên Trân Bảo Các, rồi đến sau này buôn bán một số
thứ khác, hắn nhìn nàng từng bước từng bước đi tới, cũng nhìn đáy mắt
nàng kiên nghị.
"Hai ngày nữa hãy đi, ta lưu lại xử lý chuyện
buổi đấu giá, hơn nữa huynh cũng quên rồi, lúc đầu muội ăn mặc như đàn
ông, huynh cũng nhận không ra, người trong thành Khai Dương này muốn
nhận ra muội cũng không dễ dàng, bọn họ cũng không biết muội rõ như
huynh!" Nhã Phù hướng về phía hắn cười cười, trên mặt dẫn theo mấy phần
dí dỏm nói.
Văn Diệp biết nàng hạ quyết tâm, vậy thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, tâm tình không khỏi có chút trở nên kích động.
"Văn Diệp, con mắt của huynh?" Thư Nhã Phù kinh ngạc nhìn Văn Diệp, mới vừa
rồi nàng không phải đã nhìn lầm rồi, thế nào cảm giác con ngươi Văn Diệp hình như vừa biến thành màu đỏ sậm, nhưng hiện tại nhìn lại vẫn là bộ
dạng như cũ.
"Không có việc gì, có thể là đoạn thời gian này
tương đối mệt mỏi, mắt mệt nhọc rồi !" Văn Diệp có chút xấu hổ ngó mặt
đi chỗ khác, chỉ là trên mặt càng nhiều thêm một chút nặng nề.
Xem ra tối nay hắn phải mau rời khỏi rồi !
Văn Diệp sau cũng không còn nói thêm cái gì, khai báo mấy tiếng ngay sau đó hình như có chút vội vã xoay người rời đi.
"Mẹ, mẹ thật không thích Văn Diệp thúc thúc sao? Nếu như mẹ thích thúc ấy,
để cho thúc ấy làm cha con cũng là có thể." Thư Vũ Trạch ngồi ở trên
đùi Nhã Phù, len lén quan sát sắc mặt của nàng, phút cuối cùng dừng một
chút lại bổ túc một câu: “Con đã len lén hỏi Văn Diệp thúc thúc, nhà hắn rất có tiền!"
"Bảo bối, Văn Diệp thúc thúc con là một người tốt, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m mẹ không muốn làm trễ nãi hắn!" Nhã Phù khẽ
thở dài, đối với tâm tư Văn Diệp nàng làm sao lại không biết, nữ nhân là mẫn cảm nhất, trong ánh mắt kia có cái gì, cho dù là ẩn núp sâu nhất,
sống chung lâu ngày cũng dễ dàng bị phát giác.
Không phải là
không thích, chỉ là không có cái loại đó rung động cùng cảm giác, hai
người mặc dù thân mật cũng sẽ không có bất kỳ mặt hồng tim đập, cũng chỉ có cảm giác như là người thân tiếp xúc, một cách tự nhiên.
"Vậy
mẹ. . . . . . mẹ sẽ tìm phụ thân sao?" Thư Vũ Trạch nghĩ tới hôm nay đào hôn, không biết hiện tại ở Tề vương gia có phải hay không đã nổi cơn
thịnh nộ.
"Bảo bối, con rốt cuộc muốn nói điều gì?" Hơi híp mắt
lại, nguy hiểm tươi cười nhìn con trai bảo bối trong ngực, tại sao nàng
cảm thấy trong lời của con có ý gì, chẳng lẽ hắn đã thấy qua Nam Cung
Thần?