"Vậy sao? !" Chiến Bắc Sính hơi híp mắt lại, bước lại gần mười hai bức họa, ánh mắt trầm ngâm nhìn mấy bức họa.
Thâ thể chợt dừng lại, cũng không tiếp tục xem xét them nữa, đột nhiên lại xoay người nhìn Phong Phiêu Tuyết, thân thể không khỏi lại bước qua bên cạnh một bước, cười nói: "Hôm nay gặp được vậy là tốt rồi, ngày khác Bổn vương sẽ đến đây tỉ mỉ đánh giá, hôm nay là ngày mừng thọ Phong Lão Thái Gia, chúng ta ở chỗ này lâu cũng không tốt!"
Phong Phiêu Tuyết ngốc lăng, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại muốn rời đi, nhưng nhìn bàn tay nhỏ bé của mình bị tay hắn nắm chặt, không cầm được ngượng ngùng cười cười.
Kéo Phong Phiêu Tuyết đi ra ngoài, hình bóng hahi người bọn họ dần dần biến mất, mà sau khi hai người đó rời đi, một đạo bóng đen không tiếng động nhảy vào trong thư phòng.
Khuôn mặt bị che khuất dưới lớp vải đen, đôi mắt lạnh lùng nhìn mười hai bức họa!
Nếu như bây giờ Thư Nhã Phù ở đây, nhất định sẽ phát hiện, nam tử mặc áo đen trước mắt này, chính là người áo đen ban đầu nàng gặp ở Nam gia, cũng là người trói nàng vác đến hoàng cung!
Bên trong mật đạo,
Ba người bọn Nam Cung Thần tiến vào bên trong, rất nhanh thông qua một mật đạo có lối đi hẹp, sau đó hiện ra ở trước mặt bọn họ xác thực là một gian phòng rộng rãi sang sủa.
Nhìn gian phòng bí mật trước măt, Thư Nhã Phù huýt sáo một hơi, mang theo vài phần theo ý vị côn đồ và có chút lưu manh, cười hì hì nhìn Nam Cung Thần: "Ở Nam Phong quốc này thì ra rất thịnh hành mật đạo nha, trong hoàng cung có mật đạo, Nam gia cũng có, hiện tại trong thư phòng Phong Lão Thái gia này không có một mật đạo, mà còn có cả một gian phòng bí mật!"
"Dù sao thì mọi người ai cũng có bí mật riêng, có thể nói Phong gia ở Nam Phong quốc tốc độ xây dựng cơ ngơi lag nhanh nhất, cũng là gia tộc trẻ nhất trong các đại gia tộc ở đây, theo lời người khác nói, Phong gia bây giờ đều do một tay Phong gia Lão Thái Gia dốc toàn bộ sức lực đẻ gầy dựng!"
Nam Cung Thần đối với thái độ côn đồ của Thư Nhã Phù không có bất kỳ phản ứng gì, nhìn người nọ hành động thô lỗ, ngược lại trong mắt hắn là rất đáng yêu và nghịch ngợm, so với các thiên kim tiểu thư làm bộ làm tịch kia lại thuận mắt hơn nhiều.
"Vương Gia, ở đây có gia phả Phong gia!"
Liễu Trì đã bước vào trong sơm hơn một bước nhầm xem xét điều tra, đột nhiên quay đầu lại bẩm báo với Nam Cung Thần.
Đưa tay nhận lấ gia phả Phong gia do Liễu Trì đưa đến, Nam Cung Thần tiện tay lật xem, tốc độ hắn lật xem rất nhanh, thời gian không tới một nén nhang, cũng đã đem cuốn gia phả đó xem xong, thậm chí Nhã Phù đứng ở bên cạnh hắn cũng còn chưa kịp coi được mấy tên, lại thấy nam nhân trước mắt đã lật soạt soạt soạt qua mấy lần.
"Sao lại xem nhanh như vậy, ngươi đọc nhanh như gió sao, đã thấy qua rồi thì không quên được sao?"
Thư Nhã Phù không hề để ý nhiều, vừa rồi cũng chỉ là tiến tới tò mò ngắm mấy lần thôi, nói thật ra, đến Phong gia tìm cái gì, rốt cuộc là muốn tìm cái quái gì, thật lòng nàng cũng không rõ lắm, thời điểm Nam Cung Thần hỏi tới vấn đề này, nàng luôn không giải thích được, chỉ nói là có liên quan sâu xa, mật thiết với Phong gia, hơn nữa hiện tại hắn cũng chỉ là hoài nghi thôi.
Nàng là biết Phong gia cùng mấy gia tộc trong Hội Trưởng Lão có thể nói là có quan hệ vô cùng mật thiết, ít nhất so với hoàng thất mà nói, quan hệ với mấy gia tộc trong Hội trưởng lại lại thân mật hơn rất nhiều.
Nếu không cần mình hao tâm tổn sức, Nhã Phù cũng không lại gần để nhìn nữa, trực tiếp chạy đến giá sách bên cạnh, tiện tay lật xem nội dung bên trong một chút, sau đó lại nhàm chán chạy đến cái rương đồ bên cạnh chơi, sôi trào nhưng không cũng vui mừng, chỉ là nàng cũng không thấy hứng thú liền trả nó lại vị trí ban đầu, không để cho người ta thấy dâu vết có người đụng vào.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phong gia này quả nhiên có mưu đồ!"
"Pằng" một tiếng, đôi tay Nam Cung Thần đem sách trên tay khép lại, nụ cười bên khóe miệng lại giương lên càng rõ ràng, nhẹ nhàng phong nhã, lười biếng mà tà mị, bộ dáng kia động tác kia nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Chọc cho Thư Nhã Phù còn đứng bên cạnh cái rương đang cảm thấy vô cùng nhàm chán, xoay đầu lại chỉ thấy hai mắt sáng lên, đáy mắt hiện lên hai chữ mê săc thật to nhìn chằm chằm Nam Cung Thần!
"Nước miếng đang chảy xuống kìa!"
Nam Cung Thần mím môi cười rực rỡ, sóng mắt nhẹ nhàng quét qua, tràn đầy cưng chìu mở miệng nói.
"Làm sao có thể! Ta làm sao có thể chảy nước miếng, vịt quay ở ngay trước mắt ta, ta cũng không chảy nước miếng, huống chi nới này lại không có thức ăn ngon, chảy nước miếng là chuyện Bạch Cầu mới có thể làm!"
Thu lại ánh mắt, Thư Nhã Phù theo bản năng đưa tay lau lau khóe miệng của mình một cái, nữa ngẩng đầu nhìn thấy đáy mắt cái tên Vương Gia kia rất ranh mãnh đang cười mình, mới biết mình lại một lần bị hắn trêu ghẹo, không vui lẩm bẩm phản bác.
Liễu Trì bên cạnh thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng cuối cùng bị vương phi trừng mắt, ho khan hai tiếng đem tiếng cười đã đến khóe lại đưa ngược vào trong, chỉ là vẫn bị người nào đó trừng mắt như cũ.
"Rốt cuộc không ngoài dự liệu của ngươi, ta Tề vương gia, đừng có mà thừa nước đục thả câu, ngươi đã nói tìm được đồ là có thể biết."
Không để ý tới ánh mắt ranh mãnh của Liễu Trì, Thư Nhã Phù một bước chạy đến bên cạnh Nam Cung Thần , đưa tay từ giựt lấy gia phả Phong gia trên tay hắn, tiện tay lật lật vài tờ, cũng không có nhìn ra có vấn đề gì, đều là người Phong gia, lại một người họ Phong, không có gì kỳ lạ .
"Có lẽ nàng cũng không biết, chúng ta đến đây chỉ cần tìm được một người có tên trong đó là đủ rồi!"
Nam Cung Thần đưa tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng linh hoạt lật cuốn gia phả, lật tới một tờ trong đó, ngón tay thon dài chỉ vào tên một người trong đó, gật một cái.
"Phong. . . . . . Hoa Liên Y! Tên này thật kỳ quái!"
Đi theo vị trí Nam Cung Thần chỉ vào, Thư Nhã Phù nhẹ giọng nói ra, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn người bên cạnh, gần như hắn đã đem nàng ôm vào trong ngực, tay vòng qua người nàng chỉ vào tên tuổi sách trên, hiện tại lại càng thêm thuận thế đem cằm trực tiếp tựa vào trên vai của nàng.
"Cái tên này có lẽ nàng cũng không biết, chắc hản người này vô cùng tài năng, nếu không cũng sẽ không được Hoàng đế khai quốc Huyền Nguyệt quốc trọng dụng!" Hài lòng đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đáy mắt Nam Cung Thần mang theo cưng chiều, cũng không nhiều giấu giếm.
"Huyền Nguyệt quốc?"
Đáp án có chút ngoài dự liệu của nàng, để cho nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có phản ứng kịp, tư thế của mình bây giờ, hoàn toàn là bị một nam nhân hồ ly không chút kiêng kỵ sỗ sàng.
"Đúng! Được rồi, chúng ta cũng không thể ở chỗ này lâu được, Bạch Ưng không thấy chúng ta, sẽ lập tức rời đi, bây giờ chúng ta cũng mau rời đi đi!"
Người thông minh ăn được đậu hũ, sẽ tức thời lui về phía sau một chút, lấy lui làm tiến, thông minh như Nam Cung Thần tự nhiên sẽ hiểu cường độ nắm chặt như thế nào cho tốt, hơn nữa hiện tại bây giờ cũng không phải lúc thích hợp, còn có người thứ ba, cho nên không thể tùy ý làm loạn được, nếu không đợi đến khi nữ nhân này có phản ứng lại, có thể sẽ không xong với nàng.
Lần nữa từ vị trí bức tranh cuối cùng trong thư phòng lui ra ngoài, đi ra ngoài đầu tiên làLiễu Trì, cũng trong giây lát ấy thân thể căng thẳng, bày ra tư thế phòng bị .
"Liễu Trì?" Thư Nhã Phù ở phía sau, bị Liễu Trì chặn lại tầm mắt, có chút nghi hoặc mà hỏi.
Đợi đến khi cả ba người đều từ trong mật đạo trở lại trong thư phòng, Thư Nhã Phù mới vừa phản ứng kịp, nhìn người áo đen trước mắt này!
Trước mắt, dưới loại tình huống này, bọn họ đây coi là bị người tóm gọm? Hay là nói tặc gặp được tặc?
Hơi híp mắt lại, nhìn người này có chút nhìn quen mắt a!
"A! Là ngươi!"
"Là ngươi!"
Hai âm thanh đồng thời vang lên, một thanh thúy, một hơi trầm thấp, cũng là Thư Nhã Phù cùng Nam Cung Thần đồng thời mở miệng.
Thư Nhã Phù không nghĩ tới Nam Cung Thần cũng sẽ đồng thời mở miệng, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn lại, nháy nháy cặp mắt: "Ngươi biết hắn? Ngươi có biết hắn là ai không? !"
"Chính ta ở lại nơi này chờ các ngươi!" Âm thanh nam tử áo đen trầm thấp làm cho người ta phân biệt không rõ.
Nam Cung Thần đưa tay thân mật vuốt vuốt tóc Nhã Phù, đôi mắt màu hổ phách trước sau vần không ròi khỏi người của nam tử áo đen, hắn biết võ công của người đàn ông này có bao nhiêu lợi hại, cộng thêm chuyện biết được trước đây, sợ rằng hiện tại võ công của hắn lại tiến thêm một bước.
Nếu như nói chỉ có mình cùng Liễu Trì, hắn cũng không cần phải lo lắng nhiều, nhưng bây giờ lại có Nhã Phù ở chỗ này, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ điều gì có thể làm tổn thương nàng.
Nữ nhân của hắn làm sao có thể chịu tổn thương được chứ!
"Ngươi muốn làm cái gì?" Cả người Liễu Trì cảnh giác, ngăn ở trước mặt hai người Nam Cung Thần.
"Chỉ là phải nói cho Tề vương gia, Tề vương gia đã biết thân phận Phong gia, kia đối với Huyền Nguyệt quốc hoặc là Bắc Việt quốc, hai nước chúng ta có thể nói là đồng minh rồi! Phong gia sẽ không sống quá bảy ngày nữa, ta tin rằng những chuyện về sau trong long Vương tự nhiên cũng đã tính toán hết rồi!"
Âm thanh người áo đen trầm thấp, tốc độ nói chuyện rất nhanh, nhưng vẫn làm cho người ta nghe được rõ ràng như cũ.
"Được, Bổn vương đồng ý, không ngờ ngươi lại đi theo Cố Trường Phong, thật đúng là ngoài dự đoán của ta!" Nam Cung Thần đưa tay ý bảo Liễu Trì bên cạnh thối lui, cười khẽ nhìn về phía nam tử trước mắt.
"Theo như nhu cầu thôi!"
Nam tử áo đen lạnh lùng bỏ lại một câu, cuối cùng trước khi đi còn khẽ cau mày một cái có chút nghi hoặc nhìn Thư Nhã Phù, sau đó trong náy mắt cũng đã rời đi.
"Chúng ta cũng đi thôi, Phong gia cũng đã có Cố Trường Phong đối phó rồi, nếu hắn nói Phong gia sống không quá bảy ngày, vậy khẳng định là đã chuẩn bị xong sách lược đối phó Phong gia, bây giờ chúng ta chỉ cần trở về chờ xem náo nhiệt là được!"
Đối với chuyện này, Nam Cung Thần cũng không có để ý nhiều, bản thân chỉ đến dò xét một ít chuyện mà thôi, hiện tại nếu đã biết được, bọn họ cũng không cần thiết tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Bị ôm rời khỏi Phong gia, cuối cùng đợi đến lúc Tề vương gia trở lại dịch quán, Thư Nhã Phù mới vừa phản ứng kịp, còn không đợi Nam Cung Thần đặt mình ngồi xuống, đưa tay níu lấy tay áo Nam Cung Thần: "Cái áo đen nam nhân đó là ai vậy? Lầm trước nếu như không phải là bởi vì hắn, chắc chắn ta sẽ không bị bắt đem vào trong hoàng cung rồi, thiếu chút nữa bị Cố Trường Phong nắm cán rồi, hắn là người của Cố Trường Phong, hắn là gì? TMD hắn (TMD : tiếng chửi tục bên TQ), cư nhiên lần trước người này vác ta giống như vác heo chết vậy, lão nương khẳng định không thể bỏ qua hắn!"
"Ừ, quả thật cùng heo có điểm giống, có chút nặng!"
Nam Cung Thần cười như không cười, trên mặt tràn đầy vẻ tán đồng, đối với người trước mặt khàn khàn nhếch miệng, ngược lại tiểu nữ nhân tờ răng hổ trảo không có một chút e ngại, vô cùng vui lòng lại càng ôm lâu hơn một chút.
"Ngươi mới có chút nặng, thân thể lão nương nhẹ như chim yến, trước sau lồi lõm vóc người, tiêu chuẩn!" Nữ nhân đều kiêng kỵ bị nói mình mập, huống chi là bị so với heo.
"Trước sau lồi lõm? Hả? Nếu không để Bổn vương tới giám định!" Hếch lên tròng mắt cười như không cười, tay lại lay động quét qua trước ngục Nhã Phù.
Thư Nhã Phù: ". . . . . ."