Vương Tử Sơ đứng ngẩn ta nhìn nụ cười mỹ nhân của Dương Ngọc Lan. Hắn trước kia đúng là có mắt như mù không thấy mỹ nhân.
”Hắn biết võ công không?” Dương Ngọc Lan ghé tai Tiểu Mai hỏi. Nếu biết võ thì nàng chẳng dám động đâu.
”Hắn là hoa hoa công tử. Chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt không biết một chút
võ công” Tiểu Mai thì thầm. Nàng nhìn nụ cười kia của tiểu thư bỗng thấy rùng mình.
”Ây nha! Vương công tử thật là mỹ nam nha” Dương Ngọc Lan đến gần Vương Tử Sơ giọng lẳng lơ.
Vương Tử Sơ được mỹ nhân khen, lòng vui như được vàng. Miệng cười tươi “Muội quá khen rồi!”
Dương Ngọc Lan cẩn thận bẻ một nhành hoa hồng gai. Rồi lại gần Vương Tử Sơ“Vương công tử nói xem, loài hoa này có phải rất đẹp?”
Vương Tử Sơ không trả lời, hắn sợ mấy thứ nhọn nhọn như gai kia.
Dương Ngọc Lan thấy người trước mặt không nói gì thì cười nhạt. Tay cầm
bông hoa quay quay vài vòng cố ý đập vào tay phải Vương Tử Sơ. Vài giọt
máu tươi ứa ra.
Vương Tử Sơ nhìn xuống tay mình. Hai mắt trợn
tròn, miệng há rộng. Vài giây sau hắn nhảy cẫng lên, tay trái cầm chặt
lấy cổ tay phải “Máu, máu, người...”
Chưa kịp hết câu Dương Ngọc Lan đã lao ra bịt miệng hắn lại, dùng khăn tay lau mấy giọt máu kia đi. Rồi dùng khăn tay ấy buộc lại “Thật xin lỗi Vương công tử là tiểu nữ có tội Vương công tử cứ trách phạt”
”Không sao. Không sao” Vương Tử Sơ cười nhìn tay Dương Ngọc Lan đang buộc khăn được đà cầm luôn “Á!”
Vương Tử Sơ kêu một tiếng, hắn bị Dương Ngọc Lan vặn tay.
”Tiểu nữ rất kỵ người lạ cầm tay. Vương công tử thứ lỗi” Dương Ngọc Lan ra vẻ thục nữ.
”Ta là người lạ? Mấy năm nay muội thay đổi thật nhiều. Đến ta còn không
nhớ” Vương Tử Sơ ánh mắt buồn buồn nhìn chiếc khăn tay màu xanh dương
nhạt.
Dương Ngọc Lan quay về bàn ngồi xuống. Nàng đây chính là
lần đầu gặp hắn. Nhớ, nhớ cái con khỉ. “Tiểu Mai ngắt cho ta bông hoa
màu xanh kia” Nàng hướng Tiểu Mai đang cười tủm tỉm nói.
Tiểu Mai đang định đi hái thì bị Vương Tử Sơ ngăn lại. Hắn đi hái thay Tiểu Mai. Dương Ngọc Lan cười nhạt rồi quay lưng lại.
Hái được bông hoa. Vương Tử Sơ lại gần Dương Ngọc Lan. Đập tay lên vai Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan thục khửu tay về sau, đụng chúng bụng Vương Tử Sơ, nàng dùng lực hơi mạnh. Hắn ngồi xuống ôm bụng.
”Hả? Là Vương công tử sao? Tiểu nữ cứ nghĩ là Tiểu Mai, công tử có sao
không?” Dương Ngọc Lan quay đầu lại hốt hoảng ngồi xuống cạnh Vương Tử
Sơ. Nàng mà dùng hết lực chắc hắn lăn ra đất mất.
”Không sao. Nếu là Tiểu Mai thì nàng ta chắc ngã ra đất
nhỉ?” Vương Tử Sơ cố cười trên bộ mặt nhăn nhó. Nô tỳ kia nếu chịu cú
này chắc lăn ra mất.
”Không. Tiểu Mai sẽ tránh được. Bọn tiểu nữ thường luyện tập phản ứng vậy mà!” Nghe Dương Ngọc Lan nói Vương Tử Sơ
thấy thật hổ thẹn. Đến một nô tỳ hắn cũng không bằng.
Một lúc
sau. Ba người trong hậu viện chơi trò bịt mắt bắt dê. Sau một hồi phân
bua, Vương Tử Sơ là người bị bịt mắt. Dương Ngọc Lan cùng Tiểu Mai chạy
loạn trong hậu viện. Lúc lâu Vương Tử Sơ không bắt được ai mà hắn thấy
mệt lắm rồi.
Dương Ngọc Lan và Tiểu Mai vờn hắn thêm một lúc cho hắn mệt lả người.
Tiểu thư thì đánh ngất người, nô tỳ thì tìm khắn nhét vào miệng người.
Dương Ngọc Lan sai Tiểu Mai xuống bếp lấy than lên vẽ vào mặt Vương Tử Sơ.
Lấy cành hoa hồng cào rách y phục của hắn.
Xong xuôi hai chủ nô khêng người để trước nhà vệ sinh, mấy nhà vệ sinh
bị hai nữ nhân kia mở hết ra. Đương nhiên Vương công tử được hít trọn
mùi hương không gì diễn tả được.
Tổng quát Vương Tử Sơ bây giờ không khác gì một tên ăn mày ở trong ngõ ngoài phố.
Dương Ngọc Lan về sảnh chính thì bị Dương Ngọc Chính mắng. May có Vương bà bà bênh vực.
Dù bị mắng Dương Ngọc Lan chẳng thấy tủi thân hay ấm ức. Nghĩ đến bộ dạng Vương Tử Sơ nàng còn thấy tủi thân? còn thấy ấm ức?
Xế chiều, có tên phụ bếp đi vệ sinh nhìn thấy Vương Tử Sơ thì hét toáng
lên “Ma! Ma! Cứu! Cứu với có ma” Hắn chạy thẳng vào bếp gọi người.
Năm người kéo nhau đi, người cầm chảo, người cầm muỗng, người cầm dao, người cầm cây, người cầm đũa.
Đúng lúc năm người kia đi ta thì Vương Tử Sơ tỉnh dậy, cả năm người vứt đồ chạy lấy người.
Ngửi mùi hương Vương Tử Sơ thấy buồn nôn. Hắn đứng dậy chạy vào trong. Đến
sảnh chính đúng lúc mọi người đang dọn đồ ăn lên. Cả gia nhân trên dưới
bị doạ một phen.
Nằm trên giường Vương Tử Sơ nghĩ: Việc này chắc là do Dương Ngọc Lan bày ra, muội ấy trêu ghẹo hắn chắc chắn là thích hắn rồi!
Phủ Tri Phủ.
Viện của Đại tiểu thư.
Trong phòng Đại tiểu thư.
Có hai chủ nô cười như bị bỏ bùa.