Vương Phi Bá Đạo

Chương 17: Chương 17




Trời sang thu. Rất mát. Dương Ngọc Lan hàng đều ngủ trưa tới chiều tà mới chịu dậy. Mấy ngày nay rất chán, không có cái gì chơi.

Đang nằm trên giường lăn qua lại, Dương Ngọc Lan nảy ra một ý.

”Tiểu Mai. Tiểu Mai đâu? Vào đây” Dương Ngọc Lan bật dậy ngồi khoanh chân trên giường.

”Tiểu thư có việc gì dặn dò?” Tiểu Mai ở ngoài nghe tiếng gọi liền vào ngay.

”Chúng ta ra ngoài du ngoạn vài ngày nhé” Dương Ngọc Lan hứng thú nhìn Tiểu Mai.

”Không được. Cái này không được đâu tiểu thư. Lão gia phu nhân không cho đâu” Tiểu Mai hoảng. Tiểu thư này sao lại có nhiều ý nghĩ vui chơi như vậy chứ?

”Cái đó ngươi không cần lo. Chỉ cần sắp đủ ngân lượng quần áo là được. Không khí mát như này mà không đi du ngoạn. Phí, rất phí a” Dương Ngọc Lan làm bộ mặt tiếc nuối.

Cuối cùng Tiểu Mai ngoan ngoãn đi sắp đồ.

Dương Ngọc Lan đến chỗ Dương Ngọc Chính xin phép ra ngoài. Nài nỉ mãi Dương Ngọc Chính mới đồng ý.

Dương Ngọc Lan về phòng vừa hát vừa nhảy múa.

”Tiểu thư tình hình ra sao rồi? Lão gia có đồng ý không?” Tiểu Mai thấy Dương Ngọc Lan về liền lại gần hỏi chuyện.

”Ta đã ra tay mà lại không thành công sao? Dọn đồ xong chưa? Sáng mai chúng ta bắt đầu hành trình du ngoạn mùa thu. Haha” Dương Ngọc Lan đứng giữ cửa chống nạnh ngửa mặt cười lớn.

Thanh Châu nằm ở phía Bắc. Nên cuộc hành trình sẽ đi xuống phía nam.

Sáng hôm sau hai chủ tớ nhà kia tạm biệt người nhà bắt đầu cuộc hành trình.

”Lão gia. Tại sao đồng ý cho Lan nhi đi? Lan nhi là nữ nhân lại không biết võ công. Cho đi khác hì đẩy Lan nhi vào nguy hiểm” Liễu Kim Dung giãy nảy lên. Không có nàng là tên phu quân đáng ghét sẽ làm điều không phải mà.

”Phu nhân bớt giận. Ta cho đi thì ta phải có tính toán. Ta đã cho 10 người trong đội ngũ bảo vệ phủ đi bảo vệ Lan nhi. Phu nhân yên tâm” Dương Ngọc Chính tuy là tri phủ Thanh Châu nhưng vẫn có chút sợ phu nhân của mình.

Dương Ngọc Lan đưa Âu Diệp đi cùng.

Đầu tiên ba người đi tới Tây Nam.

Tây Nam được mệnh danh là xứ sở hoa đào. Không hiểu sao, hoa đào ở Tây Nam nở quanh năm. Không một mùa nào là không có hoa.

Ba tỷ muội chủ tớ nhà kia trọ lại một khách quán được cho là có tiếng ở Tây Nam.

Vừa đến thì thấy người ta đang thay tên của quán. Từ Thanh Trúc thành Kim Ly.

Hỏi thăm ra: con gái của chủ khách quán vì bệnh mà mất. Vì quá thương hài nhi nên lấy tên của đứa bé đặt cho khách quán.

Họ nói đứa bé Kim Ly này bệnh 2 đến 3 ngày đã mất. Kim Ly kêu đau bụng gọi đại phu đến. Đại phu chuẩn đoán là rối loạn tiêu hóa sau đó kê thuốc. Gần 2 ngày Kim Ly vẫn không khỏi. Cơn đau dữ dội từ giữa bụng chuyển sang bên phải. Đứa bé sốt rất cao. Cơ thể vì không ăn được mà xanh xao. Dù phụ thân của đứa bé tức chủ khách quán này ra giá: Ai chữa khỏi bệnh cho nữ nhi nhà hắn thì hắn sẽ chia đôi gia sản cho người đó. Nhưng vẫn không ai chữa được. Đến trưa ngày thứ 3 Kim Ly từ biệt trần thế.

Trên lầu 2 của Kim Ly khách quán, trong phòng trà có ba vị cô nương đang thưởng trà.

Trong khi Âu Diệp chấm nước mắt vì cái chết của Kim Ly sau khi nghe Tiểu Mai kể, thì Dương Ngọc Lan ngồi xoa cằm suy ngẫm điều gì đó.

Dương Ngọc Lan nhấp ngụm trà “Bệnh của Kim Ly là đau ruột thừa. Thật trách tại sao ở cổ đại lại phát triển lâu như vậy? Để cho bao nhân mạng mất đi” nàng thở dài.

”Tỷ tỷ à? Ruột thừa là cái gì?” Âu Diệp đưa đôi mắt tò mò về phía Dương Ngọc Lan.

”Khái quát là trong cơ thể mỗi con người đều có một đoạn ruột thừa. Vì lí do nào đó đến một thời gian nó sẽ sưng nên và gây đau. Nếu không chữa trị kịp thời sẽ dẫn đến vỡ ruột thừa. Sai khi vỡ để lâu sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Có người từ khi còn nhỏ đã bị đau ruột thừa, nhưng có người cho đến lúc từ trần vẫn không bị” Dương Ngọc Lan giải thích.

Âu Diệp và Tiểu Mai chăm chú lắng nghe.

Thấy trà hết Tiểu Mai liền đứng dậy đi lấy thêm.

”Làm sao mà tỷ biết tới cái đó?” Âu Diệp thắc mắc. Vị tỷ tỷ này biết thật nhiều thứ!

”Là ở thế kỷ 21. Công nghệ khoa học rất phát triển. Vì vậy con người biết đến tất cả các nội quan trong cơ thể người. Cũng có cách để xử lý các bệnh trong các nội quan” Dương Ngọc Lan gắp hạt đậu phộng rang lên ăn.

Âu Diệp cũng phần nào hiểu ra. Nàng thật muốn đến cái thế kỷ 21 kia nha!

Ở Tây Nam ba ngày. Gần như nơi nào đẹp Tỷ muội nhà họ Dương kia đều đặt chân tới.

Từ biệt Tây Nam ba người sang Đông Nam.

Đông Nam là quê của Tiểu Mai.

Tiểu Mai đưa hai người kia đến nhà mình. Gia đình Tiểu Mai đón tiếp rất chân thành. Mấy ngày ở Đông Nam vui không kém ở Tây Nam.

”Trung tâm phía Nam à? Muội có một thúc thúc ở đó, có lẽ nên đến chơi nhỉ? Nhưng chỉ sợ…” Âu Diệp ngắt ngang câu nói. Nàng sợ vì trước nàng đã ở lầu xanh nên thúc thúc không nhận.

Dương Ngọc Lan nói cứ đến thử xem sao.

À, thúc thúc Âu Diệp là Âu Từ, hắn vẫn nhận người cháu gái này. Nhưng phu nhân của hắn là Khanh Mỹ Ninh một mực không chịu nhận Âu Diệp. Khi Âu Từ đưa Âu Diệp vào sảnh chính, bà ta giận dữ bỏ đi tối ấy cũng không ra dùng bữa.

Bữa tối ấy tất cả thành viên trong gia đình đều có mặt chỉ thiếu Khanh Mỹ Ninh. Nhị phu nhân, tam phu nhân và nhi tử của hai màng ấy rất thân thiện không hề cón kì thị Âu Diệp. Chỉ có đại công tử và nhị tiểu thư là hằn học, suốt bữa ăn chỉ có nói xéo Âu Diệp, hai vị này chắc là theo phe mẫu thân họ rồi.

Âu Diệp kể trước kia nàng sống ở đây từ năm mười tuổi đến năm mười bốn tuổi.

Tất nhiên nàng đã gắn bó với nơi này, trở về căn phòng cũ không tránh khỏi rơi lệ.

”Nhị vi tiểu thư của muội, nắng đến đỉnh đầu rồi, mời hai vị dậy cho” Tiểu Mai bê thau nước thứ hai vào thì đến giường vén rèm lên.

Dương Ngọc Lan, Âu Diệp mắt nhắm mắt mở ngồi và bàn để rửa mặt.

Tiểu Mai chải tóc cho từng người.

Xong xuôi ba tỷ muội ra sảnh chính. Nhị tiểu thư là Âu Mỹ Nhi đang chơi đùa với mấy bông hoa. Đại công tử là Âu Dạ đang đọc sách. Mấy người còn lại vẫn chưa thấy đâu.

”Không cần ngó nghiêng, mọi người đã dùng xong điểm tâm và đã về phòng, chỉ có người ở lầu kia thường dậy muộn nên quen thói, không được dùng điểm tâm. Muốn ăn thì tự làm nhé!” Âu Mỹ Nhi nói xéo, cười nhếch một cái.

”Muội muội ngoan, không nên giao du với loại lấy thân hầu người kia” Âu Dạ gấp quyển sách lại đến gần vỗ nhẹ lưng Âu Mỹ Nhi.

Hai người đó cười vang rồi bỏ đi.

Ha, hai người đó dùng điểm tâm xong không chịu về phòng mà lưu lại đây chỉ để nói xéo Âu Diệp thôi sao? Dương Ngọc Lan cười nhạt, họ thật rảnh.

”Đi, Chúng ta ra ngoài dùng bữa. Họ đã không cho ta cũng chẳng cần” Dương Ngọc Lan vươn vai một cái rồi xoay người bước đi.

Âu Diệp nãy giờ sắc mặt rất bình thường nhưng trong lòng đã sớm trỗi dậy, cái gì mà lấy thân hầu người? Nàng đây không như mấy nữ nhân còn lại trong lầu! Nàng chỉ hát vào 15 hàng tháng thôi, không hầu hạ một ai nhé!

Tiểu Mai yên phận đứng sau nhưng cũng tức giúp Âu Diệp.

Âu Diệp theo trí nhớ dẫn Dương Ngọc Lan và Tiểu Mai đến những nơi đẹp, thú vị ở đất Nam này.

Ba người vào một quầy hàng trang sức.

”A! Chiếc vòng kia đẹp quá!” Âu Diệp chỉ vào chiếc vòng tay màu xanh ngọc.

”Chọn đi ta tặng muội, cả Tiểu Mai cũng chọn đi” Dương Ngọc Lan hào phóng nói.

”Cái này bao nhiêu?” Âu Diệp và một nữ nhân khác cùng chỉ vào cái vòng màu xanh ngọc kia.

”Cái vòng này giá 5 lượng bạc” Chủ quầy lên tiếng.

”Ây nha, nữ nhân lầu cũng biết mua trang sức sao? À mà nữ nhân lầu phải mua trang sức để làm đẹp mới có khách chứ nhỉ? Thôi ta nhường ngươi” Âu Mỹ Nhi quay sang nhìn người đồng thanh hỏi giá với nàng ta, thì ra là xú nữ nhân Âu Diệp.

”Là Mỹ Nhi muội muội sao? Nếu muội đã có ý nhường thì ta cũng không khách sáo!” Đoạn quay sang chủ quầy “Lão lấy cho ta chiếc vòng này, ở đây ta có 10 lượng bạc, cho lão 5 lượng còn lại không cần thối”

Âu Mỹ Nhi nhìn Âu Diệp đeo chiếc vòng vào tay mà luyến tiếc. Chiếc vòng đẹp vậy mà…

”Diệp nhi!” Nam nhân bên cạnh Âu Mỹ Nhi nhìn Âu Diệp một cách dịu dàng.

”Đây chẳng phải là Lý Huyền sao? Đã lâu không gặp! Ngươi vẫn khỏe chứ?” Âu Diệp cười.

Nụ cười ấy vẫn làm Lý Huyền điêu đứng như xưa.

”Khỏe, ta vẫn khỏe. Còn muội? Muội khỏe chứ?” Lý Huyền cười.

Âu Diệp nhìn nụ cười kia thật chướng mắt. Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ nụ cười ấy.

”Không khỏe lắm vì đã lo nghĩ về một số người đã phản bội mình” Âu Diệp cười rất tươi, trong mắt lại hiện tia khinh bỉ.

Lý Huyền và Âu Mỹ Nhi đơ người vài giây.

”Gặp người quen sao?” Dương Ngọc Lan cùng Tiểu Mai đi đến, hai chủ tớ nhà kia đã chọn được một vài món đồ.

”Nha, gặp được muội muội và tình nhân của muội ấy. Thôi chúng ta đi nhường không khí lại cho họ” Âu Diệp cười, có phần chua chát.

Tối ấy, ba người Dương Ngọc Lan, Âu Diệp, Tiểu Mai trong phòng Âu Diệp tân gẫu.

”Ta hỏi muội việc này được chứ Diệp?” Dương Ngọc Lan nhìn Âu Diệp.

”Tỷ cứ hỏi thử xem!” Âu Diệp cười.

”Muội và tình nhân của Âu Mỹ Nhi có quan hệ không? Nếu có thì là quan hệ gì?”

Âu Diệp nghe 'tình nhân của Âu Mỹ Nhi' thì cười lớn: “Tỷ à! Đó là cả một câu chuyện dài, tỷ muốn nghe chứ?”

”Ta sẽ lắng nghe tất cả” Dương Ngọc Lan đã lờ mờ đoán ra quan hệ của họ. Thật tội cho Diệp của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.