Hai năm trước Hoa Cơ Liên thắng cuộc thi mỹ nữ.
Âu Diệp hình như bị bán vào thanh lâu hai năm trước.
Chỗ này chắc chắn có khúc mắc.
-”Xong chưa” Vũ Phong Thần nhấp một ngụm trà.
-”Rồi” Dương Ngọc Lan gật đầu. Tưởng đẹp lắm ai ngờ thua cả Âu Diệp nhà nàng.
Vũ Phong Thần đứng dậy rời đi. Dương Ngọc Lan đứng dậy theo. Hoa Cơ Liên
tay nắm chặt trong ống áo, mặt tươi cười tiễn Vũ Phong Thần và Dương
Ngọc Lan.
Trên xe ngựa một khoảng yên lặng. Dương Ngọc Lan vén rèm nhìn ra ngoài,
Vũ Phong Thần nhìn Dương Ngọc Lan. Với hắn nữ nhân này đẹp hơn cả Hoa Cơ Liên, nữ nhân này ưa cái đẹp, nữ nhân này rất nghịch ngợm, nữ nhân này
đem cho hắn cảm giác thoải mái, ở bên nữ nhân này hắn không phải đề
phòng.
-”Thấy sao?” Vũ Phong Thần lạnh lùng. Là hắn muốn phá tan bầu không khí yên lặng kia.
-”Không đẹp bằng người của ta” Dương Ngọc Lan vẫn nhìn ra ngoài, thật sự là kém xa Âu Diệp nhà. Nàng muốn chuộc Âu Diệp cho nàng ấy một cuộc sống tự do thoải mái. Sau đó nàng có thể ngắm mỹ nhân miễn phí nha. Hehe một mũi
tên trúng hai đích.
Vũ Phong Thần không nói nữa. Dương Ngọc Lan
nói không bằng người của nàng thì chính là không bằng. Khi nói nàng ấy
cũng không nói tên, không thể hỏi.
Vừa đến cổng phủ tri phủ Dương Ngọc Lan nhảy phóc xuống giống ninja a~
Ngay sau đó Vũ Phong Thần rời đi.
-”Đi, đi tìm đại ca” Dương Ngọc Lan kéo tay Tiểu Mai vào phủ, hướng phòng Dương Ngọc Tuấn mà đi. Dương
Ngọc Lan là không đủ tiền chuộc Âu Diệp nến giờ tìm Dương Ngọc Tuấn cầu
cứu.
-”Tiểu thư à người tìm đại công tử làm gì?” Tiểu Mai thắc mắc trước nay toàn đại công tử tìm tiểu thư thôi.
-”Chuộc người” Dương Ngọc Lan nói ngắn gọn xúc tích.
Tiểu Mai liền rơi vào vòng nghi vấn. Tiểu thư muốn chuộc người? Chuộc ai? Tại sao lại chuộc? Chuộc làm gì?
-”Ca ca” Vào đến viện của Dương Ngọc Tuấn Dương Ngọc Lan gào lên.
-”Ca ca đây! Ca ca đây!” Dương Ngọc Tuấn chạy ra cười tươi rói. Hiếm khi muội muội đến tìm hắn, lần này ắt hẳn có việc nhờ vả.
-”Ca ca vào phòng nói chuyện, Tiểu Mai ở ngoài” Dương Ngọc Lan kéo Dương Ngọc Tuấn vào phòng.
-”Có chuyện gì mà muội muội tìm ca ca? Có phải muốn ca ca mai mối cho?”
Dương Ngọc Tuấn cười trêu Dương Ngọc Lan. Hắn nhìn thấy muội muội là chỉ muốn trêu.
-”Ca ca chuộc người cho muội. Là Âu Diệp ở thanh lâu
Túy Hồng” Dương Ngọc Lan lay tay ca ca bày ra vẻ mặt đáng yêu. Tên này
mà không đồng ý chắc nàng tẩn chết hắn mất.
-”Muội làm sao biết
Âu Diệp kia” Dương Ngọc Tuấn nghe hai từ Âu Diệp thì giật mình làm sao
mà muội muội hắn lại biết nàng ta? Muội muội chẳng lẽ vào thanh lâu chơi sao? Lại còn đòi chuộc người nữa.
-”Làm sao biết không quan
trọng. Quan trọng là ca có chuộc người cho muội không?” Dương Ngọc Lan
bày mặt nghiêm túc khác hẳn với lúc nãy.
-”Cái này...”
-”Ca yên tâm. Sẽ chuộc với danh Bạch Vũ, không tổn hại đến thanh danh của
Dương gia đâu. Ca mà không chuộc muội chết cho ca xem” Dương Ngọc Lan
lôi tính mạng ra uy hiếp.
-”Muội... Thôi được rồi. Ca chuộc cho muội” Dương Ngọc Tuấn đành phải đồng ý, ai bắt muội của hắn là con cưng của phủ đâu.
”Ca muôn năm, mau đưa ngân lượng cho muội” Dương Ngọc Lan thơm chụt một
phát vào má Dương Ngọc Tuấn rồi chìa tay. Dương Ngọc Tuấn sau khi được
thơm sướng phát điên. Trong trạng thái lâng lâng đi lấy ngân lượng, 200
tờ ngân phiếu. Nhiều thế này Dương Ngọc Lan sau này phải hà tiện để trả
ca ca rồi.
-”Ca yên tâm. Muội sẽ trả đủ cho ca” Dương Ngọc Lan cầm sấp ngân phiếu.
-”Không cần trả đây chỉ là một phần bổng lộc hoàng thượng ban thôi, nhanh đi chuộc người đi” Dương Ngọc Tuấn hào phóng nói.
-”Cảm ơn ca!!!” Dương Ngọc Lan thơm thêm một phát rồi chạy về phòng thay
trang phục. Hai người Dương Ngọc Lan Tiểu Mai đến thanh lâu Túy Hồng.
-”Ai nha~ Chào mừng hai vị lại đến” Tú bà phất phất cái khăn màu hường,
Dương Ngọc Lan lùi lại một bước. Chỉ là khăn tay thôi có cần nặng mùi
nước hoa vậy không? Dương Ngọc Lan ra hiệu cho Tiểu Mai đưa tú bà đi
cùng, tùy tiện bước vào một phòng.
-”Ta chuộc Âu Diệp” Dương Ngọc Lan phe phẩy chiếc quạt ra vẻ hoa hoa công tử.
-”Chuộc Âu Diệp?” Tú bà trợn mắt. Bà là lần đầu nghe người ta nói muốn chuộc Âu Diệp. Người này nhìn qua có vẻ là hoa hoa công tử liệu có đem lại cuộc
sống tốt cho Âu Diệp không? Thôi cho nàng ấy ra khỏi đây là tốt rồi.
-”Đúng 200 tờ ngân phiếu, 50 lượng vàng” Dương Ngọc Lan nói xong. Tiểu Mai
liền đặt tay nải đựng ngân lượng lên bàn. Tiểu Mai thở phào, thoát được
tay nải kia thật vui.
-”Thành giao” Tú bà liền hô lên, rồi chạy
ra ngoài đưa Âu Diệp đến. Âu Diệp nghe nói có người chuộc mình thì vui
sướng, nàng cầm theo tất cả ngân lượng khách cho dự định trả lại cho tú
bà.
-”Âu Diệp đến rồi!” Tú bà cười tươi dẫn Âu Diệp vào “Âu Diệp vị công tử này chuộc ngươi, từ giờ ngươi là người của hắn”
-”Âu Diệp tạ ơn công tử” Dứt lời Âu Diệp quỳ xuống trước mặt Dương Ngọc Lan. Hóa ra là Bạch công tử chuộc nàng, đời nàng nàng nguyện nghe lời Bạch
công tử.
-”Đứng dậy, đứng dậy nào” Dương Ngọc Lan đỡ Âu Diệp đứng dậy. Nữ nhân thật phép tắc. Người như thế này thế kỉ 21 rất hiếm.
-”Nàng còn gì muốn nói với tú bà không?” Dương Ngọc Lan ôm eo Âu Diệp cười nói. Dương Ngọc Lan này cũng diễn quá sâu đi.
Âu Diệp liền lấy ngân phiếu, ngân lượng trong tay áo ra đặt lên bàn. Nàng
cũng tháo luôn mấy cây trâm, tháo nhẫn, tháo khuyên tai đặt lên bàn.
Nàng không muốn giữ những gì liên quan đến nơi mua hoa này. Nàng trả lại hết. “Tú bà! Cảm ơn đã chăm sóc cho ta suốt thời gian qua. Những thứ
này ta trả lại hết. Bà có thể nói cho ta biết ai đã bán ta vào đây
không?”
-”Là người nhà Hoa gia” Tú bà xếp đống trang sức và ngân
lượng vào tay nải, chừa lại một cây trâm. Dương Ngọc Lan cười nhạt, Hoa
giờ không ngờ lại hèn hạ đến thế.
-”Cảm ơn bà. Bà ở lại giữ gìn
sức khỏe. Ta đi đây” Âu Diệp quay người đi ra ngoài. Hoa gia. Được, là
các người có lỗi với ta trước.
-”Chờ đã. Cây trâm này ta cho
ngươi, ngươi không được vứt bỏ nó nghe chưa” Tú bà đặt cây trâm hình
bông hoa và chiếc lá vào tay Âu Diệp. Khi thấy nàng bị Hoa gia bán vào
đây thì đã ngay tức khắc đoán ra lí do. Từ đó bà coi nàng như con mà bảo vệ, khi nàng tiếp khách bà cũng cho người trong tối bảo vệ nàng không
cho ai làm gì nàng. Nay có người muốn chuộc bà tất nhiên đồng ý, mong
nàng có cuộc sống tốt hơn.
-”Vâng, bà nhớ giữ gìn sức khỏe, cho
ta gửi lời chào tới các tỷ muội” Âu Diệp nắm chắc cây trâm. Tú bà năm
tháng qua rất tốt với nàng. Rất cảm tạ bà.
Đến cửa hàng tơ lụa Dương Ngọc Lan rẽ vào.
Trong căn phòng lầu hai.
Dương Ngọc Lan gỡ tóc, cởi bỏ trang phục nam nhân. Tiểu Mai cũng vậy. Âu Diệp một phen choáng váng. Thì ra là nữ nhân trả trách sao lại giống nữ nhân như vậy. Nữ nhân xưng danh Bạch Vũ kia thật xinh đẹp, lại rất đáng yêu chỉ muốn lao vào cắn. Còn xưng danh Tôn Hàm là một tiểu mỹ nhân
nha, đáng yêu cực kì. Vậy là Âu Diệp nàng bị lừa sao?
-”Chào Âu
tiểu thư, ta là Dương Ngọc Lan đây là Tiểu Mai. Không cần ngây người vậy đâu” Dương Ngọc Lan cười tươi vẫy tay trước mặt Âu Diệp. Tiểu Mai xuống lầu.
-”Dương... chẳng lẽ là nữ nhi nhà tri phủ?” Âu Diệp sực tỉnh. Lần này nàng gặp may rồi!
-”Ân. Nàng năm nay bao nhiêu?” Dương Ngọc Lan cầm tóc Âu Diệp nghịch.
-”Thưa 17” Âu Diệp trả lời. Ngày trước nghe nói Dương tiểu thư rất nghịch nên
bị đưa đi du học. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, bây giờ vẫn rất nghịch.
-”Kém ta 1 a. Gọi ta là tỷ nghe chưa” Dương Ngọc Lan không ngờ nha. Mới mười bảy mà đã cầm kỳ thi họa. Hình như 'Dương Ngọc
Lan' kia cũng cầm kì thi họa. Nàng thì chả biết cái đếch gì là cầm kỳ.
Hic cái thời này tại sao bắt nữ nhân học nhiều thứ như vậy?
-”Vâng tỷ tỷ” Âu Diệp cười, nàng có tỷ tỷ rồi. Dương Ngọc Lan hài lòng đưa tay xoa đầu Âu Diệp.
-”Đi, tỷ đưa muội về Âu gia” Dương Ngọc Lan kéo tay Âu Diệp. Nàng đã cho
người đi tìm hiểu lai lịch Âu Diệp rồi. Nàng là đại tiểu thư Âu gia. Âu
gia rất giàu có làm việc rất uy tín, trên Nguyệt quốc này ở các thành
lớn đều có cửa hàng của Âu gia.
-”Không cần đâu. Âu gia sẽ không
chấp nhận cho muội hồi phủ đâu, năm trước muội nhờ tú bà cho người đi
thăm dò nếu muội về họ có chấp nhận không? Kết quả họ nói Âu gia sẽ
không chấp nhận người ở thanh lâu cho dù là muội” Âu Diệp cười nhạt, họ
không chấp nhận nàng, nàng không cần về. Nàng sẽ đi theo Dương Ngọc Lan.
-”Họ không nhận muội thì ta nhận muội. Đây là cửa hàng của ta được phụ thân
tặng bây giờ ta giao cho muội quản lí. Coi như ta thuê muội được không”
Dương Ngọc Lan biết là Âu Diệp sẽ không nhận nên đành nói là thuê. Khi
du học về phụ thân cho nàng một cửa hàng tơ lụa một tửu lâu.
-”Muội làm không công, coi như muội trả nợ tỷ. Từ nay xin chiếu cố” Âu Diệp cầm tay Dương Ngọc Lan.
Sau đó Dương Ngọc Lan lôi hết cách tính toán nhân chia cộng trừ ra dạy Âu Diệp.
Âu Diệp học rất nhanh. Khi Âu Diệp biết cách tính cơ bản thì bị Dương
Ngọc Lan kéo xuống quầy để thực hành. Cửa hàng rất đông khách mà Âu Diệp làm rất tốt.
-”Ta mua năm thanh vải này” Một nữ nhân đặt năm thanh vải lên quầy.
-”Diệp muội”- Dương Ngọc Lan gọi.
Đang lấy ngân lượng nữ nhân kia nghe tiếng nói rất quen nàng ngẩng đầu lên. Đó là Dương Ngọc Lan sao? Là thân thể của nàng sao?