Vương Phi Bá Đạo

Chương 12: Chương 12: Động Tâm?




Cầu Lạp Dung có một đám hắc y nhân vây quanh nam nhân bạch y, nữ nhân lam y.

”Giết” Tên có vẻ như là cầm đầu hô to.

Cả đám hắc y nhân tay cầm kiếm xông lên. Vũ Phong Thần vừa đánh vừa che chắn cho Dương Ngọc Lan. Dương Ngọc Lan trố mắt nhìn cây quạt kia. Nó là vũ khí đó.

Sau lưng Vũ Phong Thần, Dương Ngọc Lan cảm giác thật an toàn. Nhưng, cho dù an toàn thế nào nàng vẫn quyết không thể cứ để cho nam nhân bảo vệ. Sau đó Dương Ngọc Lan xông ra, nàng dù gì cũng là đai đen karate ở hiện đại, cũng hiểu về kiếm thuật đâu thể cứ chốn sau lưng nam nhân được.

Một đòn rồi tránh, thêm một đòn nữa sau đó ra vẻ sẽ đánh vào mặt, nhân lúc tên kia không phòng thủ phí dưới hạ một cước vào chỗ hiểm. Dương Ngọc Lan thành công hạ một tên hắc y nhân.

Tên hắc y nhân khác chứng kiến cảnh vừa rồi liền giật mình. Nàng ta... nàng ta thuộc môn phái nào? Tại sao lại có cách đánh khác thường như vậy? Hắn chưa gặp bao giờ, chỉ ba chiêu đã hạ được một tên. Liệu khi giao đấu với nàng ta hắn có kịp ngáp trước khi chết không?

Dương Ngọc Lan quệt ngang mũi vẻ tự hào. Dùng ngón tay trỏ ra hiệu lại đây.

Hắc y nhân liền liều mạng xông lên, hừ chỉ là một nữ nhân có chút võ công thôi mà. Hắn không tin mấy năm luyện tập không thắng nổi nữ nhân kia.

Dương Ngọc Lan nhìn thấy sự liều mạng kia liền cầm lấy cây kiếm của tên vừa bị hạ. Tên hắc y nhân vừa liều mạng xông lên chưa kịp ra chiêu dã bị cây kiếm của Dương Ngọc Lan chĩa thẳng vào hầu. Dương Ngọc Lan lại một cước đạp vào chỗ hiểm, hắn liefn lăn lộn trên mặt đất.

”Hừ, các người dám đánh bản cô nương hả? Ta đoạt tư cách bồng con của các ngươi!” Dương Ngọc Lan nhặt thanh kiếm kia lên cười nhếch, nhìn siêu cấp nguy hiểm.

Vũ Phong Thần khóe môi giật giật, nữ nhân kia thật đáng sợ. Nam nhân là để nối dõi tông đường vậy mà nàng ấy cướp mất tư cách đó. Thật dáng sợ mà.

”Cẩn thận đằng sau” Dương Ngọc Lan hô to. Vũ Phong Thần liền né sang một bên, đúng là sơ suất một chút liền có thể mất mạng.

Sau một hồi múa kiếm tung cước đám hắc y nhân nằm dạt dưới đất. Dương Ngọc Lan và Vũ Phong Thần một người cầm kiếm, một người cầm quạt hiên ngang đứng trên cầu Lạp Dung lộng gió, cảnh tượng thật oai hùng.

Vũ Phong Thần quay ra sau nhìn Dương Ngọc Lan “Không bị thươ... Cẩn thận”

Xoẹt...

Một đường kiếm chém ngang lưng Vũ Phong Thần. Hắn gục vào vai Dương Ngọc Lan.

Dương Ngọc Lan một tay hạ người Vũ Phong Thần xuống đất, một tay nắm chắc cây kiếm. Khua khua vài đường trước mặt tên hắc y nhân kia. Lại thừa cơ đạp vào chỗ hiểm, vốn đã bị ăn vài chưởng lăn ra đất rồi nên cơ thể hơi yếu. Lại bị tổn thương cái chỗ đó, hắn nghã xuống đất lăn qua lăn lại vì đau.

”Nợ máu trả máu” Dứt lời Dương Ngọc Lan tặng tên đó một đường kiếm ngang lưng. Tên đó liều duỗi thẳng người nằm sấp.

Trên lầu của tửu lâu đối diện.

”Vô dụng. Dọn dẹp đi” Dứt lời Lam y nhân tay nắm chặt rời đi.

Nhìn đường kiếm trên lưng tên hắc y nhân Dương Ngọc Lan giật mình buông thanh kiếm trong tay xuống. Nhìn vào hai bàn tay “Ôi chúa ơi con vừa mới chém người, chúa ơi, chúa ơi...” Dương Ngọc Lan chính là không bao giờ nghĩ mình sẽ chém người, liệu nàng có phải ngồi nhà lao không?

”Này...” Vũ Phong Thần ngồi dậy ở một bên nhìn biểu cảm trên mặt Dương Ngọc Lan cũng đoán ra nàng nghĩ cái gì. Hắn cười nhẹ một cái, nhưng mà chúa là cái gì? Nhưng mà vết thương đang mở miệng cứ gọi nàng đưa về đã.

”Ngươi... chưa chết à?” Dương Ngọc Lan quay sang nhìn Vũ Phong Thần ngây thơ hỏi.

Vũ Phong Thần thật muốn đập đầu xuống đất, nàng đang nguyền hắn chết sao?

Dương Ngọc Lan miễn cưỡng đỡ Vũ Phong Thần đứng dậy đi về phủ.

”Có đau không?” Dương Ngọc Lan ân cần hỏi. Cái tên này nặng chết đi được, mới đi được vài bước mà muốn gãy vai.

”Ta không sao” Vũ Phong Thần cười nhẹ, nàng đây là đang quan tâm? Không ngờ lại có ngày hắn được nàng dìu đi. Vết chém kia thật có ích.

Dương Ngọc Lan âm thầm khinh bỉ, đau mà còn làm màu.

-----

Sáng hôm sau mọi người qua cầu Lạp Dung thấy có vết máu đoán rằng đêm qua đã có việc sảy ra. Cuộc sống bây giờ thật nguy hiểm.

Phủ Tri Phủ

Đêm qua Vũ Phong Thần ở lại phủ tri phủ. Mạc Thiên nửa đếm không thấy vương gia về liền đến tìm đến tri phủ hỏi, hóa ra vương gia của hắn bị thương ở lại trong phủ.

”Dậy uống thuốc” Dương Ngọc Lan ngồi ở bàn nói to. Mẫu thân thật là, bắt nàng phải chăm sóc tên này đến khi khỏi tức chết mà. Thấy trên giường có tiếng động nàng cầm bát thuốc lại gần. Vén rèm rồi ngồi xuống giường.

Vũ Phong Thần tuy sắc mặt nhạt đi nhưng vẫn còn rất mỹ nam. Hắn nâng người muốn ngồi dậy liền bị Dương Ngọc Lan ấn xuống “Không được ngồi, đại phu nói hai ba ngày sau mới được ngồi, nào há miệng” nàng đưa thìa thuốc gần miệng hắn.

Vũ Phong Thần ngoan ngoãn uống hết bát thuốc. Tự nhiên thấy giống một phu thê, nương tử bón thuốc cho phu quân. Phát hiện ra ý nghĩ biến thái của mình hắn ho nhẹ một cái. Hại Dương Ngọc Lan tưởng hắn bị là sao suýt thì hô to gội đại phu.

”Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Để đền ân ta sữ chăm sóc ngươi đến khi khỏi” Dương Ngọc Lan đặt bát xuống giường.

Vũ Phong Thần không nói chỉ gật đầu, đôi mắt ánh lên tia vui vẻ.

”Được rồi, nghỉ ngơi đi” Dương Ngọc Lan đứng dậy cầm bát thuốc rời đi.

Trên giường Vũ Phong Thần im lặng ngẫm nghĩ, một hồi sau hắn mỉm cười. Hắn động tâm rồi sao?

Hằng ngày ba bữa Dương Ngọc Lan bưng bê đồ ăn và thuốc cho Vũ Phong Thần. Đến ngày thứ năm khi đi lại được hắn muốn về phủ, Dương Ngọc Lan vui mừng vì không cần hầu hạ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.