Nàng thật sự rất bực bội bởi lẽ tuy nói là được nghỉ ngơi nhưng muốn đi đâu cũng phải xin phép ma ma trong cung , đi một bước cũng phải nớp lo sợ, sợ rằng gặp chủ tử trong hậu cung này.
Lúc đầu nàng cũng rất thắc mắc : nói là hoàng thượng rất yêu hoàng hậu không yêu chiều thiếp thất nào cả , nhưng trong cung vẫn có các chiêu nghi, phi tần.
Thế nhưng sau một hồi giải thích của người hầu bọt bay tứ tung thì nàng hiểu được như sau: Tuy hoàng thượng rất yêu thương hoàng hậu nhưng để yên lòng các quan trong triều nên hàng năm vẫn sẽ có tuyển phi cho hoàng thượng.
Sự yêu chiều của hoàng thượng với hoàng hậu là điều ai cũng thấy rõ nhưng các quan trong triều vẫn chưa buông bỏ hi vọng bởi vẫn còn việc tuyển phi.
Thật là hết cách với những người này.
Nàng cảm thấy thật tức cười yêu nhau mà đến với nhau cũng phải che đậy như thế.
Tức cười cho cái xã hội phong kiến này.
Nhìn sự chăm sóc lẫn nhau của đế vương nàng bỗng chốc cảm thấy ước mong, mong nàng cũng có một kết thúc đẹp như thế. Tuy rằng gian nan nhưng có người yêu thương mình thật lòng .
Bỗng nhiên nàng cảm thấy mình thay đổi về tư tưởng ở cái cổ đại này .
từ việc không chấp nhận chung chồng với người khác nàng ít nhất đã thay đổi.....
Nhưng nếu việc đó xảy ra trên người nàng thì liệu nàng có thể bình tĩnh thản nhiên như thế không???
Nàng chưa biết được nhưng nàng vẫn ôm một hy vọng được trở về , thoát khỏi nơi nữ nhân chỉ là tầng lớp cuối cùng của xã hội này
- Tiểu thư hình như chúng ta ở trong cung Tịnh các.
- Cung Tịnh các đáng sợ đến thế sao?
- Dạ nô tỳ nghe nói trước đây có người từng treo cổ trong này, hồi nãy nô tỳ đi ngang qua nghe nói là ả Hà Tú Trinh cầu xin hoàng hậu sắp xếp chỗ cho tiểu thư ở đây, quả nhiên là đáng ghét mà.
- Ta biết là ngươi tức cho ta nhưng ngươi cũng phải trông cái miệng cho kĩ vào, tuy là thấy ghét thay ta nhưng người ta là chủ tử , ngươi chỉ là người hầu, lỡ có ai bắt gặp ta cũng chẳng thể cứu ngươi.
Tuy nàng không thích tính nhiều chuyện của Thúy nhi nhưng nàng ấy thật lòng thật dạ lo cho nàng nên nàng cũng chẳng mong nàng ấy bị trách phạt.
- Dạ tiểu thư nô tỳ đã biết.
Nàng thật sự rất thích tiểu thư như bây giờ , còn lúc trước tiểu thư rất trầm tĩnh chỉ lo cho cửa hàng Tuyết gia nên nhiều lúc cáu gắt , không khí trong phủ chẳng vui vẻ gì.
Còn bây giờ thì thật tốt, tiểu thư lúc nào cũng vuive3, luôn đối xử tốt với người hầu bọn họ, nàng thất sự cầu mong tiểu thư sẽ cứ luôn như vậy.
- Đường đến cung Tịnh các còn bao xa nữa?
- Dạ còn phải đi qua Hòa Quý điện nơi Hinh Nhi tiểu thư chất nữ của thái hậu ở và Sắc Cầm điện nơi đích nữ thừa tướng ở nữa ạ.
- Được rồi ta đi nhanh đi.
... ...... ...... ...... ....
Sau một hồi đi qua năm đình các , sáu cầu nhỏ nàng cũng đi nàng qua Hòa Quý điện.
- Tiểu thư người xem nếu nô tỳ không nhầm đó là Tiểu Hoa người hầu thân cận của Hinh Nhi tiểu thư, nhưng sao nàng lại ở chỗ này???
- Suỵt ngươi chớ lên tiếng xem xem ả muốn làm gì.
... ...... ........
- Ngươi nói đây là Mộng hương.
- Phải đây là Mộng hương , Tiểu Hoa nhưng nàng lấy Mộng hương này chẳng lẽ nàng muốn...
- Phong!!! Ngươi dẹp ngay ý dâm tà đó đi đây là dùng để đối phó với Tuyết Lung Linh ả đã mê hoặc vương gia khiến tiểu thư đau lòng.
- Tiểu Hoa à Tiểu Hoa nàng tương ta sẽtin lí do nàng nói sao?? Nàng hận chủ tử mình hơn ai hết mà nay lại đau lòng cho ả sao???
- Phải ta hận Hinh Nhi con ả đã bao lần tra tấn ta bằng đòn roi cá sấu, khiến thân ta không có chỗ nào lành lặn, nhưng ả họ Tuyết kia lại khiến cho gia đình ta tan nát khiến ta không cách nào chuộc thân.
- À có phải gia đình nàng cũng chuyên bán đồ gốm sứ??
- Phải , và ngay lúc đó khi gia đình ta sắp đủ tiền để chuộc thân cho ta thì ả họ Tuyết kia lại khiến cho cửa hàng gia đình ta không thể nào buôn bán , khiến giấc mơ chuộc thân của ta càng trở nên xa vời.
- Phong ta hận ả chàng có biết hay không?? Nhưng mà giờ đây chỉ cần một tí Mộng hương này ta sẽ trả được thù.
- Được ta sẽ giúp nàng nếu nàng cần ta nhưng ả Hinh Nhi kia có biết việc này??
- Ả chính là người kêu ta làm nữa ấy chứ.
- Thôi ta đi đây nàng biết cách liên lạc với ta rồi chứ???
- Ta biết rồi