Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 7: Chương 7: CẢM GIÁC KÌ LẠ




Giọt nước mắt oan ức từ khóe mắt Lee Sung Min lặng lẽ chảy thành dòng, đôi tay đầy những vằn roi máu ôm chặt lấy ngực, cơ thể bất lực co lại, như thể không có cảm giác trước trận đánh tựa phong vũ kia.

Cậu cắn chặt lấy môi, cho đến khi đôi môi nõn nà xuất hiện những tia máu nho nhỏ, cậu vẫn không một tiếng than vãn.

Ý thức như thể dần dần thoát ly, ngay trong lúc cậu không còn chịu được nữa, đột nhiên một bóng người bay nhanh đến che chắn cho cậu, dùng cơ thể của mình đỡ những đòn roi vô tình, vừa khóc vừa nói:“Thất vương gia, xin người tha cho thiếu gia, nếu người tiếp tục đánh như vậy, thiếu gia sẽ bị người đánh chết mất……”

Ý thức của Lee Sung Min bắt đầu mơ hồ dần, cậu chỉ cảm nhận được có người đang ôm chặt lấy mình, dùng thân thể của chính mình thay cậu đỡ lấy cơn mưa roi, và còn khóc thương tâm đến thế, người này là ai? Sao lại giúp mình?

Nhưng không còn chịu đựng được nữa, màn đen trước mắt xuất hiện, cậu ngất đi trong tiếng khóc thương tâm đó.

Trước khi ngất đi, một âm thanh lãnh khốc vọng bên tai cậu:“Đem tên điên này vứt ra vườn sau cho bổn vương……”

————————————————————

Tiếng khóc thút thít vang bên tai Lee Sung Min, cậu cố gắng mở mắt, trước mắt là các gia dụng rách nát và bức tường cũ kĩ.

Ánh mắt cậu dừng lại ở người bên cạnh, trên người mặc bộ trang phục cũ nát, ngồi tựa vào giường khóc nức nở. Đôi ngài thanh tú tựa viễn sơn nhẹ nhàng nhíu lại, người này là ai? Sao lại ở đây khóc nức nở vậy?

Nghe thấy tiếng khóc bi ai ấy, Lee Sung Min bất chợt nhớ lại tiếng khóc của một nhi nữ trước khi cậu ngất, không lẽ, là cô ta?

Cậu nhìn người nữ hài tử khóc trước giường mình, bất giác trong lòng dâng lên một nỗi tê tái, cậu cựa quậy, định ngồi dậy, ôm người nữ hài tử ấy vào lòng an ủi.

Nhưng, động tác này lại động đến các vết thương trên người, cơn đau điếng khiến cậu không khỏi kêu lên, trong phút chốc đã kinh động đến người đang khóc.

Chỉ thấy nữ hài tử ấy vui mừng ngẩn cao đầu, nhìn Lee Sung Min, gương mặt thanh tú ấy hiển nhiên vẫn còn ngấn lệ, nhưng lại phảng phất tia vui mừng.

Nàng ta vội vàng từ dưới đất đứng dậy, vội vàng nói:“Thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi, đau lắm phải không? Nô tì thổi cho người….. thổi rồi sẽ không đau nữa….”

Dứt lời, nàng ta nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay còn vương vết máu của Lee Sung Min, nhẹ nhàng thổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.