Đêm khuya.
Một bóng người trên lưng mang theo một tay nải lớn, đang lén lén lút lút chuồn từ Vô Trần điện ra, sau đó chớp cái đi vào mị lâm.
Lúc này đã đêm khuya thanh tịnh, xung quanh đều là một mảng đen thui, hạ nhân trong phủ giờ này đều đã nghỉ ngơi.
Trừ một số đèn đường cần thiết, toàn bộ xung quanh đều đen ngòm, không trung thỉnh thoảng truyền lại từng cơn gió lạnh, âm thanh quỷ dị đó vang lên trong đêm tối, nghe cứ như tiếng quỷ khóc sói hú, khiến người ta sởn gai ốc.
Bóng người nho nhỏ đang rất gian nan đi trong mai lâm, bởi vì mấy ngày nay khí trời ấm áp, lớp tuyết dày đã bắt đầu tan, mặt đất đặc biết trơn, cậu cẩn thận đi từng bước, sợ hễ không cẩn thận sẽ trượt té.
Tuy nhiên, đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới mà, đang lúc cậu vừa mói ra khỏi mai lâm, đến một nơi vắng vẻ thì đột nhiên chân không biết vướng phải cái gì, nghiêng người, nhất thời mất thăng bằng, chỉ nghe ‘pang’ một tiếng, tay nải trong vai cậu rớt xuống đất, cả người cậu cũng ngã nhào xuống.
Người lén lén lút lút này không phải ai khác chính là Lee Sung Min, chỉ thấy cậu đưa tay xoa xoa cái mông bị ngã xuống đất, suýt chút nữa chảy cả nước mắt.
Sau khi qua buổi suy nghĩ kĩ càng khi chiều, cậu quyết định bất chấp tất cả rời khỏi Thất vương phủ, dù không có được hưu thư, cậu cũng phải rời khỏi, bởi vì, thái độ thay đổi đột ngột của Jo Kyu Hyun khiến cậu sợ cho nên cậu không thể không trốn.
Do đó, sau khi suy nghĩ kĩ, cậu quyết định, chạy trốn.
Đương nhiên, trước khi cậu quyết định như vậy, đã có dự tính, đó chính là, cậu hôm nay hồ mượn hổ uy, lấy danh nghĩa vương phi sai người bắt con chó đáng hận kia nhốt lại.
Bởi vì việc hôm đó bị chó dí, cậu vẫn còn không vui, cậu không muốn nửa đêm lại lần nữa bị con chó đó dí chạy khắp phủ.
Lee Sung Min nhịn đau, bò từ dưới đất dậy, sau đó lôi tay nải lớn lên, tiếp tục từng bước từng bước tiến về phía trước.
Tuy nhiên, vận khí của cậu chắc là không tốt, cậu mới cách cái cẩu động (cái lỗ hỏng ở tường chui ra được bên ngoài) không xa, đang định buông tay nải xuống thì đột nhiên không biết từ đâu chui ra hai người bịt mặt, chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, một thanh đao sáng chói đã đặt lên cổ cậu.
Lee Sung Min nhìn hai người hắc—y—nhân, sau đó lại liếc thanh đao sáng lạng trên cổ mình, tay nải trên vai ‘độp’ một tiếng, rớt xuống đất.
Cậu lúc này cơ hồ khóc không ra nước mắt, khó khăn lắm mới đi đến đây, bò ra khỏi cái cẩu động trước mắt thì có thể rời khỏi đây rồi, sao mà cậu xui xẻo thế này chứ?
Hai hắc y nhân đó đang nhìn cậu chằm chằm, một trong số hai người hắc y nhân người đặt thanh đao lên cổ cậu nói: “Nói, tẩm phòng của vương phi ở đâu?”
Lee Sung Min nghe thấy lời này, mồ hôi lạnh soạt một tiếng chảy xuống, cậu không phải là đứa ngốc, cậu nhìn cái là biết hai người đêm khuya đột nhập vào Thất vương phủ không phải là người tốt gì, nếu không nhầm thì chính là sát thủ cũng không chừng, lúc này nghe thấy hai người hắc y nhân hỏi vậy, Lee Sung Min càng đoán được, hai người này là đến tìm cậu, hơn nữa, nhìn bộ dạng của họ, không chừng là cố tình đến giết cậu.
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác dọa đến cơ thể khẽ run rẩy, nhưng mà, cậu rất nhanh đã bình tĩnh lại, dùng tay chỉ về phía mai lâm, nuốt nước bọt, nói: “Hai vị đại ca, tẩm phòng của vương phi hướng kia, thanh đao trên tay cẩn thận một chút, đừng có làm hại người vô tội như ta.”
Lúc này, Lee Sung Min hận là hai người hắc y nhân kia không rời khỏi đây, cậu mới có thể rời khỏi.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của người hắc y nhân, cơ hồ khiến Lee Sung Min tức giận phun trào, chỉ thấy người mang thanh đao kẹp ở cổ cậu quát: “Tiểu tử, ngươi dẫn bọn ta đi.”
Bởi vì Lee Sung Min trong lúc chuẩn bị chạy trốn, cố ý thay hắc phục còn bịt mặt, cho nên hai người hắc y nhân không biết cậu là ai, do đó mới gọi cậu là tiểu tử.
Lee Sung Min khi nghe thấy lời của hắc y nhân, tức đến mức lôi cả nhà tên hắc y nhân này ra “hỏi thăm”, nhưng mà nhìn lại thanh đao trên cổ, trên mặt không thể không nở nụ cười khổ, nài nỉ nói: “Hai vị đại ca, tiểu nhân không biết võ công, các người tự đi được rồi? Tẩm phòng của vương phi ở hướng kia, rất dễ tìm, tiểu nhân lấy tư cách đảm bảo…….”
Tuy thế, người hắc y nhân đó không đợi Lee Sung Min nói hết, thanh đao trong tay lại áp sát cổ cậu, quát: “Ít lời thôi, mau dẫn đường, nếu không, ta giết ngươi!”
Lee Sung Min chỉ cảm thấy cổ khẽ đau, hiển nhiên cổ đã bị thanh đao sắc bén ấy rạch chảy máu, cậu sợ đến không dám nói gì, nhanh chóng làm theo lời người hắc y nhân, không tình nguyện đi trở về.
Tuy nhiên, họ còn chưa đi được bao xa, đột nhiên truyền lại một tiếng cười nhẹ kinh nhạo.
Tiếng cười đó, kì thực không lớn, nhưng mà, trong đêm khuya thanh tịnh, lại nghe rất rõ, hai người hắc y nhân nghe được âm thanh, nhất thời sắc mặt đại biến, tên hắc y nhân kẹp lấy Lee Sung Min vội buông cậu ra, quát nhỏ: “Ai? Ra đây!”
Tuy nhiên, không ai trả lời, chung quanh lần nữa rơi vào tĩnh lặng, chỉ thấy không trung thỉnh thoảng truyền lại tiếng gió, phát ra âm thanh thê lương.
Và tiếng cười khi nãy, phảng phất như chưa hề xuất hiện, không khí chung quanh trở nên cực kì quỷ dị..