Nhìn thấy Jo Kyu Hyun không
thèm che giấu sát ý, Lee Sung Min lúc này mới biết sợ, cậu sợ
hãi lùi sau một bước, nuốt vội nước bọt, run sợ nói: “Yêu
nghiệt đáng chết, ngươi định làm gì?”
Và lúc này, Eun Jung một mực quỳ run rẩy dưới đất kia lại bò dậy, xông qua ngăn Jo Kyu Hyun
lại, “Bộp” một tiếng, Eun Jung lại lần nữa quỳ dưới đất, âm
thanh run rẩy nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia xin người bớt giận,
thiếu gia không cố ý mạo phạm người, thiếu gia vốn thần trí bất minh mà, xin vương gia tha cho thiếu gia!”
Thần trí bất minh? Nghe xong
lời của Eun Jung, trong lòng cậu mừng thầm, còn may là Eun Jung
nhắc nhở cậu, sao cậu lại không nghĩ ra chứ? Lee Sung Min này
trước kia không phải là đứa ngốc? Nếu đã là ngốc, vậy thì cậu có làm gì cũng không có ai cảm thấy kì lạ, không phải sao?
Quá tốt rồi, tuy rằng cậu
cực kì ghét tên yêu nghiệt kia, nhưng vì tính mạng của mình,
đại trượng phu có tiến có thoái, hôm nay cậu sẽ làm đứa ngốc
một lần.
Vì không dễ dàng gì cậu mới
sống lại, vả lại còn xuyên không nữa, trước khi lập được tí
thành tích nào, cậu tuyêt đối muốn mơ mơ hồ hồ mà chết ở đây,
như vậy không phải sẽ rất mất mặt các tiền bối đã từng xuyên
không?
Trong lúc Lee Sung Min đang bày kế, Jo Kyu Hyun không chút nhẫn nại đá vào người đang quỳ dưới đất cản đường hắn, tức giận nói: “Ngươi cút ngay, nếu còn
dám cản đường bổn vương, bổn vương sẽ lấy mạng của ngươi!”
Eun Jung thảm hét một tiếng,
đôi tay ôm lấy cái mông bị đá một phát, nước mắt ủy khuất
chảy ra, tội nghiệp vô cùng nhìn sang phía Lee Sung Min đang đứng ngẩn ra, ý như muốn nói, thiếu gia, người tự cầu phúc đi, nô
tì đã tận lực rồi!
Nhìn thấy bước chân của Jo
Kyu Hyun ngày càng đến gần, Lee Sung Min không quan tâm đến Eun
Jung đang khóc dưới đất, mâu đen liếc vội xung quanh, bỗng nhiên
miệng cong lên, “Oa” một tiếng, âm thanh chói tai nhất thời làm
tất cả những người còn lại giật mình.
Khi tất cả đã hoàn hồn thì
chỉ thấy Lee Sung Min cứng rắn khi nãy đâu mất, cả người cậu
giờ đây nằm vạ dưới đất, lớn tiếng khóc inh ỏi, cứ như là
đứa trẻ đang nhõng nhẽo, thỉnh thoảng còn lăn qua lăn lại.
Jo Kyu Hyun nhìn thấy người
nam nhân đang nằm vạ dưới đất lăn qua lăn lại, bất giác ngẩn
người, hắn lớn lên trong hoàng cung, cộng thêm hắn là đứa con
được hoàng thượng yêu nhất, có bao giờ thấy người nào nhõng
nhẽo giống trẻ con như vậy?
Dáng vẻ của Lee Sung Min như
chịu phải ủy khuất kinh thiên, quậy khóc không ngừng, hắn phút
chốc ngớ hẳn, thậm chí quên hẳn khi nãy hắn còn muốn giết
cậu.
Lee Sung Min tuy bề ngoài khóc rất thương tâm, nước mắt cũng chảy không ít, nhưng mà, thật ra
trong lòng cậu lại tươi cười như hoa, cậu nheo mắt lại, một bên
tiếp tục diễn kịch, một bên liếc nhìn Jo Kyu Hyun, thấy hắn ngơ ngác đứng một bên, cứ như không biết phải làm gì, trong lòng
thầm mừng, tên yêu nghiệt này đã bị cậu hù đến sợ rồi.