Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 123: Chương 123: Giường chia ngươi một nửa




Cho đến khi Lãnh Như Tuyết uống hết toàn bộ thuốc trong chén, Ưu Vô Song mới đem cái chén không đặt trở lại bàn, sau đó đứng dậy, nói: “được rồi phải không? Bây giờ ngươi đã uống thuốc xong, ta có thể đi rồi chứ?”

Ai ngờ đâu, Lãnh Như Tuyết đột nhiên nắm tay gấu áo nàng, nói: “không được!”

Ưu Vô Song nhất thời tức giận dâng trào, quay đầu lại giận dữ hét: “tại sao? Thuốc không phải ngươi đã uống rồi? Ngươi còn muốn gì nữa? Nếu ngươi cho rằng ngươi cứu bổn tiểu thư mà muốn bổn tiểu thư lấy thân đền đáp vậy thì bổn tiểu thư rất vui lòng nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ!”

Lãnh Như Tuyết lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, đột nhiên nở nụ cười tà mị, nói: “Ưu Vô Song, nữ nhân này! Trong đầu ngươi chứa cái gì vậy? Ngươi cảm thấy bộ dạng này của bổn vương mà muốn ngươi lấy thân đền đáp sao? Tiếc là bổn vương còn chưa sống đủ, không muốn sớm như vậy mà chết trên người của nữ nhân!’

Những lời nói của Lãnh Như Tuyết cực kì lộ liễu, nhưng mà Ưu Vô Song không chút để tâm.

Chỉ cần Lãnh Như Tuyết không có ý nghĩ hạ lưu với nàng là được, bởi vì thân phận nàng bây giờ là vương phi của Lãnh Như Tuyết nhưng mà nàng vốn không hề thích hắn.

Nàng tuy là nhân loại tân tiến của thế kỉ 21 nhưng trong cốt cách vẫn là một nữ nhân rất bảo thủ.

Khi nàng còn ở thế kỉ 21, nàng thậm chí còn chưa chính thức quen bạn trai, trong quan niệm của nàng, cơ thể nàng chỉ thuộc về người nam nhân nàng yêu và yêu nàng.

Cho nên, nàng đối với lần đầu tiên rất xem trọng, gần đây thái độ của Lãnh Như Tuyết thay đổi rất nhiều, nàng không thể không hoài nghi hắn đang giở âm mưu gì.

Người nam nhân này tuy bị thương nhưng nàng vẫn nhớ, hắn ta chỉ với một chiêu đã có thể đánh gục mấy tên sát thủ.

Hắn là một cao thủ biết võ công, nếu như vạn nhất hắn bá đạo đối với nàng vậy thì chắc nàng phải khóc chết mất?

Nàng tuy lo lắng nhưng khi nghe thấy Lãnh Như Tuyết nói không có ý nghĩ gì đối với nàng, cộng thêm kì thực hắn bị thương không nhẹ, nên nàng mới yên tâm.

Nhưng mà vẻ mặt vẫn giận dữ nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “vậy ngươi muốn làm gì? Nếu như ngươi muốn người hầu hạ, ta có thể đi gọi mấy nữ nhân kia lại đây giúp ngươi, ta tin là họ sẽ rất vui!”

Lãnh Như Tuyết vô nại nhìn Ưu Vô Song, nói: “Ưu Vô Song, nữ nhân ngươi sao mà tuyệt tình vậy? Ngươi phải biết bổn vương vì cứu ngươi mới bị thương, hơn nữa, bổn vương ghét nhất những nữ nhân khóc lóc om sòm, ngươi gọi họ đến đây không phải là muốn hành hạ bổn vương sao? Bổn vương mặc kệ, ngươi là vương phi của bổn vương, bổn vương vì cứu ngươi mà bị thương cho nên đêm nay bổn vương muốn ngươi hầu hạ bổn vương!”

Ưu Vô Song cơ hồ bị Lãnh Như Tuyết chọc cho tức muốn ói máu.

Nàng cố nhịn nộ khí trong lòng, hét lên: “Lãnh Như Tuyết, tối hôm qua ta đã hầu hạ ngươi cả đêm rồi, ngươi có còn để ngươi khác sống không hả?”

Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, khuôn mặt Lãnh Như Tuyết lộ vẻ vui mừng, nói: “Hôm qua ngươi hầu hạ bổn vương cả đêm? Ưu Vô Song, ngươi lo lắng cho bổn vương sao? Thì ra ngươi lo lắng cho bổn vương!”

Ưu Vô Song thật sự không cách nào nói cho Lãnh Như Tuyết hiểu, nàng dùng toàn bộ khí lực, nhằm Lãnh Như Tuyết mà hét: “Đúng vậy, ta rất lo cho ngươi, lo ngươi chết rồi mà chưa cho ta hưu thư! Ta không muốn bị ngươi liên lụy cả đời đâu!”

Lãnh Như Tuyết căn bản không để tâm đến Ưu Vô Song, hắn tự biên tự diễn nói: “Bất kể thế nào, ngươi vẫn là quan tâm bổn vương! Được rồi, xem trên phần ngươi quan tâm bổn vương, đêm nay bổn vương hào phóng chút, ngươi không cần ngồi hầu hạ bổn vương, giường này, bổn vương chia ngươi một nửa!”

Trời ạ, ai lại cứu nàng với? Ưu Vô Song hai tay ôm đầu, nàng nhìn sắc trời đã âm dần, nàng cảm thấy mình sắp bị Lãnh Như Tuyết làm cho tức chết, nhưng mà khi nãy nàng hét lớn tiếng như vậy, sao không có một ai vào cứu nàng.

Ưu Vô Song trầm mặc ngồi lại vào chiếc ghế bên giường.

Hôm nay nàng dạo phố cả ngày, hôm qua cả đêm lại không ngủ, bây giờ mệt muốn chết, nàng đã không còn khí lực đấu khẩu cùng Lãnh Như Tuyết nữa.

Nàng rất muốn rời đi, nhưng dù sao đi nữa Lãnh Như Tuyết cũng vì cứu nàng mới bị thương, nàng không nguyện ý sau này Lãnh Như Tuyết nói nàng nợ hắn, cho nên, nàng không thể đi chỉ còn cách ngồi lại vào ghế, cái gì cũng không thể làm.

Lãnh Như Tuyết thấy nàng không đi cũng không làm khó nàng, mà chỉ nhích nhích người, nở nụ cười xấu xa, nói: “Nếu như ngươi mệt rồi thì lên đây ngủ, nằm trên giường dù sao cũng thoải mái hơn ngồi trên ghế nhiều!”

Ưu Vô Song lườm hắn, tức giận nói: “Ngươi đừng mơ! Ta dù có mệt chết cũng không lên giường ! người đừng mong có cơ hôi thừa cơ chiếm tiện nghi!”

Lãnh Như Tuyết lười nhác ngáp một cái, không miễn cưỡng nàng, chỉ lãnh đạm nói: “Tùy ngươi, với thân thể ốm không có lấy hai miếng thịt như ngươi, bổn vương không có hứng thú! Hơn nữa, cơ thể bổn vương đang bị trọng thương, không tiện gần nữ sắc!”

Nghe thấy tên nam nhân đáng ghét nhục mạ thân hình nàng, Ưu Vô Song tức đến mức muốn nhảy dựng lên mà chửi hắn một trận, nhưng nàng sực hiểu ra nam nhân này căn bản là rảnh rỗi cố ý chọc giận nàng, nên cũng chỉ lạnh lùng quay đầu đi, không thèm quan tâm hắn!

Lãnh Như Tuyết không có ý định bỏ qua cho nàng, ngược lại còn dùng ánh mắt gian tà mang chút không hài xem xét Ưu Vô Song, nói: “Thật là, thân hình này của ngươi, căn bản muốn gì không có cái đó, mông phẳng như nam nhân nhìn sao cũng như một cây trúc…….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.