Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 141: Chương 141: Hai nam một nữ cùng trị thủy




Mấy ngày sau đó, tâm trạng Ưu Vô Song cực kì thất vọng, nàng vẫn chưa thoát khỏi đả kích của Tiêu Tịch, nhưng mà may là việc trị thủy tương đối bận cho nên nàng cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ lung tung.

Còn Tiêu Tịch tuy sống cùng vườn với nàng nhưng y sáng đi tối mới về, y và Ưu Vô Song không mấy gặp nhau.

Có lẽ vì song phương đều muốn trốn tránh, cho nên ngày tháng trôi qua tương đối bình lặng.

Nháy mắt cái Ưu Vô Song đến Lăng Phong huyện đã được một tháng, trong một tháng này, việc trị thủy đã được bố trí tương đối, hơn nữa, đã bắt đầu thực hiện, cho nên Ưu Vô Song mấy ngày này không có việc gì làm.

Bây giờ nàng cũng không muốn đi tra việc Vệ Toàn tham ô, bởi vì phương án trị thủy mới bắt đầu, nàng không thể vì việc của Vệ Toàn mà kéo dài việc trị thủy, dù sao sau khi giải quyết nạn thủy mới xử lí tên tham quan Vệ Toàn cũng không muộn.

Mấy ngày này, bên ngoài lại có tuyết rơi, tuy là không lớn nhưng lại lạnh muốn chết, cho nên, Ưu Vô Song rãnh rỗi không có gì làm, lúc này đang chui rúc ở chiếc ghế thái sư đối diện với lò lửa, gật gù ngủ say.

Đột nhiên một trận bước chân nhẹ nhàng truyền tới, Ưu Vô Song tưởng là Vân Nhi, nên cũng không quan tâm, vẫn nhắm mắt, lười biếng nói: “Vân Nhi, ta muốn nghỉ ngơi chút, ngươi đừng làm phiền ta.”

Đột nhiên, Ưu Vô Song cảm thấy bản thân bị người khác ôm dậy, nàng mở nhanh mắt ra, lại kinh ngạc đến ngẩn người, bởi vì nàng nhìn thấy một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, lúc này đang cả mặt vui mừng nhìn nàng, còn nàng đang bị hắn ôm vào lòng.

Đột ngột nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, không biết tại sao, trong lòng Ưu Vô Song thoáng qua tia kinh hoàng, nhưng mà nàng rất nhanh đã lớn tiếng tri vấn: “ngươi…..ngươi sao lại ở đây?”

Lãnh Như Tuyết vẫn ôm Ưu Vô Song, hắn nghe thấy lời của Ưu Vô Song, bất giác có chút không vui nói: “sao vậy? Sao ta lại không thể ở đây? Vương phi, không lẽ ngươi nhìn thấy bổn vương thì không vui?”

Ưu Vô Song nghiêng mặt đi nơi khác, nói: “có gì không vui? Vui khi ngươi tới cãi nhau với ta sao? Ngươi còn chưa trả lời ta sao ngươi lại ở đây?”

Lãnh Như Tuyết ôm Ưu Vô Song tới bên giường, nhẹ nhàng buông xuống, sau đó lật người đè nàng dưới người, cười nói: “phụ hoàng biết bổn vương nhớ nhung vương phi, cho nên hạ chỉ cho bổn vương đến đây, nhưng mà vương phi hình như không mấy thích nhìn thấy bổn vương, thật khiến người ta thất vọng quá!”

Nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song trước tiên khẽ giật mình, nhưng mà nàng rất nhanh đã phản ứng lại, ra sức đẩy Lãnh Như Tuyết ra, nói: “ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra!”

Lãnh Như Tuyết nào có dễ dàng buông nàng ra như vậy, dù cho Ưu Vô Song có cố gắng thế nào nhưng cơ thể hắn cứ như tảng núi, không chút xê dịch, hắn dùng tay ấn lấy tay Ưu Vô Song, hôn nhẹ một cái trên mặt nàng, cười tà mị một cái, sau đó áp sát bên tai Ưu Vô Song dùng âm thanh cực kì gợi tình nói: “vương phi, ngươi đang dụ dỗ ta sao?”

Hơi thở âm ấm phả và đôi tai nhạy cảm của Ưu Vô Song, khiến cả người Ưu Vô Song bất giác khẽ run lên, nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể bản thân nóng rực, thậm chí miệng lưỡi còn khô khan.

Nàng cố gắng nén cơn kích động vô cớ trong lòng, cố gắng giả vờ làm ra khí chất quát: “Lãnh Như Tuyết, tên sắc lang ngươi, ngươi mau thả ta ra.”

Tiếc là âm thanh của nàng lúc này nghe mềm mại như tơ, không có chút khí lực, ngược lại như đang nhõng nhẽo với Lãnh Như Tuyết.

Còn Lãnh Như Tuyết phảng phất như cố ý, hắn vẫn áp sát tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Vương phi, ngươi nói gì?”

Ưu Vô Song tức đến đỏ cả mặt, nhưng lại không làm gì được Lãnh Như Tuyết, trong tình thế cấp bách, nàng vội ngẩn đầu cắn mạnh bờ vai của Lãnh Như Tuyết, nhưng đúng lúc này, Lãnh Như Tuyết ngẩn đầu lên, cho nên nàng không những không cắn được Lãnh Như Tuyết, mà ngược lại chạm vào môi hắn, cứ như bản thân nàng chủ động hôn hắn.

Đúng vào lúc này, cửa tẩm phòng bị đẩy ra, truyền lại âm thanh của Tiêu Tịch: “Vô Song cô nương…….”

Tiếng của Tiêu Tịch nghẹn lại, Ưu Vô Song quay đầu qua nhìn, chỉ thấy Tiêu Tịch lúc này đang đứng trước cửa tẩm phòng, sửng sốt nhìn nàng và Lãnh Như Tuyết, trong phút chốc, ánh mắt Tiêu Tịch thoáng qua tia thất vọng, còn khuôn mặt trắng bệch từ từ biến thành màu đỏ, sau đó bay nhanh rời khỏi.

Bộ mặt thất vọng của Tiêu Tịch nhất thời khiến tim Ưu Vô Song đau nhói, nàng nhất thời quên đi Lãnh Như Tuyết đè trên người nàng, buộc miệng gọi: “Tiêu Tịch……!”

Còn Lãnh Như Tuyết vốn dĩ thấy một nam nhân xa lạ xông vào tẩm phòng Ưu Vô Song, trong lòng đã cực kì không vui, nay lại nghe thấy Ưu Vô Song gọi tên, cơ thể bất giác hóa cứng, sau đó phút chốc buông Ưu Vô Song ra, sắc mặt âm trầm bước xuống giường.

Còn Ưu Vô Song lúc này tràn ngập bộ dạng thất vọng của Tiêu Tịch, nào có quan tâm Tiêu Tịch, chỉ thấy có được tự do, đã nhanh chóng bò dậy, nghĩ cũng không nghĩ đuổi theo Tiêu Tịch.

Tuy nhiên, nàng mới đi được vài bước, đột nhiên bị Lãnh Như Tuyết nắm chặt lấy vai, tiếp đó là âm thanh lạnh lẽo của Lãnh Như Tuyết vang lên bên tai: “Tên đó là ai?”

Lòng Ưu Vô Song vội như lửa đốt, nàng muốn đi tìm Tiêu Tịch giải thích rõ, bởi vì khi nãy nàng có thể nhìn ra, Tiêu Tịch đối với nàng không phải là không có cảm giác.

Và lúc này, bị Lãnh Như Tuyết một tiếng âm lạnh tri vấn, nàng nhất thời như bị tạt một thau nước lạnh từ đầu tới chân, cả người nhất thời thanh tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.