Màn đêm, đã buông xuống.
Tại một tiểu trấn nhỏ, mặt trời đã xuống núi, dòng người trên đường cũng đã không còn, những tiệm bán nhỏ bên đường cũng đã thu dọn đóng cửa.
Tuy nơi này cách kinh thành không xa, nhưng, ngoài một số thương buôn hay qua lại thì hầu hết đầu là những thường dân bá tánh, cho nên, sau khi trời về đêm, người trong khách điếm cơ hồ đều đã nghỉ ngơi.
Cả một khách điếm, chìm vào tĩnh lặng.
Lầu hai, trong một gian phòng đơn giản, một ánh đèn vàng nhạt soi sáng cả gian phòng vốn dĩ tối om.
Ưu Vô Song ngồi nhìn Lãnh Như Phong đối diện nàng, nhìn bộ dạng phong trần của hắn ta, lòng không khỏi cảm thấy áy náy, trên đường rời khỏi kinh thành, nàng đều tựa như đang nằm mơ, và nay khi tỉnh lại, lại cảm thấy bản thân quá ngang bướng.
Khi ấy nàng chỉ muốn chạy trốn thật xa, không hề suy nghĩ gì nhiều, nay bình tĩnh lại nghĩ thì chỉ cảm thấy hành động của mình chỉ làm liên lụy Lãnh Như Phong.
Nay nàng đã rời khỏi thất vương phủ, nàng hà tất tiếp tục liên lụy Lãnh Như Phong? Không biết việc Lãnh Như Phong đưa nàng rời khỏi có ai biết chưa, nếu như truyền đến tai lão hoàng đế hồ ly đó, Lãnh Như Phong sau này nhất định khó sống yên.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song khẽ thở dài, áy náy nhìn Lãnh Như Phong nói: “Lãnh Như Phong, ngươi vẫn là quay về kinh thành đi, không cần lo lắng cho ta.”
Lãnh Như Phong mỉm cười nhìn Ưu Vô Song, ngữ khí hết sức kiên định: “Vô Song, nếu như đã quyết định đưa nàng rời khỏi, ta sẽ không trở về, trừ phi nàng đã thật sự không cần ta, ta mới rời khỏi nàng!”
“Ngươi……..” trong lòng Ưu Vô Song rất cảm kích Lãnh Như Phong, nếu như không phải hắn ta, nàng muốn rời khỏi thất vương phủ còn khó hơn lên trời, nhưng trong lòng nàng có cách nghĩ của nàng, Lãnh Như Phong một mực bảo vệ nàng, còn nàng, lại không gì để báo đáp lại, nàng không thể vì việc của mình mà liên lụy hắn ta.
Nhưng mà, nàng bây giờ không biết nên khuyên Lãnh Như Phong như thế nào.
Nay, nàng đã rời khỏi thất vương phủ được mấy canh giờ rồi, không biết là Lãnh Như Tuyết có phát hiện nàng rời khỏi không?
Nghĩ tới đây, lòng Ưu Vô Song bỗng dâng lên nỗi cay đắng, hắn nhất định không để tâm, hơn nữa, với tính cách của Liên Đường, ả cũng tuyệt đối bám lấy Lãnh Như Tuyết, không để hắn rời khỏi ả nửa bước. Đợi khi hắn phát hiện nàng rời khỏi, có lẽ đã là ngày mai rồi.
Ưu Vô Song hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè nén nỗi cay đắng trong lòng xuống, nàng còn nghĩ về hắn làm gì? Trong lòng hắn căn bản không có nàng, nàng hà tất lại vì một nam nhân trong lòng không có nàng mà thương tâm?
Nay nàng đã rời khỏi hắn, rời khỏi kinh thành, nàng nên an bài thật tốt cuộc sống mai sau của mình mới phải chứ?
Nhìn bộ dạng thất thần của Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Phong bất giác nhói đau, hắn ta đứng dậy, đi đến bên cạnh Ưu Vô Song, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Vô Song, nếu như nàng hối hận, muốn quay trở về thì vẫn còn kịp đấy.”
Ưu Vô Song khẽ lắc đầu, nhỏ tiếng đáp: “Ta không quay trở về, Lãnh Như Phong, cảm ơn ngươi!”
Lãnh Như Phong không nói gì, tay của hắn ta nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen óng nhu thuận của Ưu Vô Song, cảm giác nhu thuận ấy khiến tim hắn ta nhảy lệch một nhịp, qua một hồi lâu, mới dịu dàng nói: “Vô Song, nàng mãi mãi không cần cảm ơn ta, bất cứ việc gì ta làm vì nàng đều là do ta cam tâm tình nguyện.”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song khẽ sửng sốt, nàng không hề ngốc, nàng nghe ra được ý của Lãnh Như Phong, chỉ là, sự thật này khiến nàng có chút ngạc nhiên.
Từ trước đến nay, Lãnh Như Phong luôn chăm sóc nàng tựa như một người ca ca, còn nàng trước nay cũng chưa từng nghĩ Lãnh Như Phong sẽ thích nàng.
Từ trước tới nay, đối diện với sự quan tâm của Lãnh Như Phong, nàng luôn cho rằng Lãnh Như Phong vì Lãnh Như Tuyết mới quan tâm nàng, nàng từ trước đến nay chưa hề nghĩ qua Lãnh Như Phong sẽ thích nàng, bởi vì, hắn chưa từng thổ lộ trước mặt nàng.
Là nàng chậm tiêu, hay là Lãnh Như Phong cố ý che giấu?
Nhìn sự ôn nhu của Lãnh Như Phong, sống mũi Ưu Vô Song bỗng cay cay, có người vì nàng thầm cho ra tất cả, nàng lại không hề hay biết, còn người nàng luôn cho là yêu mình sâu đậm nhất lại vô tình với nàng như vậy.
Nghĩ tới sự không tin tưởng và hoài nghi của Lãnh Như Tuyết, nước mắt Ưu Vô Song bất giác một lần nữa trào ra.
Nhìn Ưu Vô Song thầm rơi lệ, Lãnh Như Phong biết, nàng lại nhớ về Lãnh Như Tuyết, lòng hắn ta lại nhói đau.
Hắn ta không đố kị vị trí của đệ đệ trong tim nàng, hắn ta cũng biết, có lẽ, cả đời này, hắn ta cũng không thể thay thế vị trí của đệ đệ trong lòng nàng. Hắn ta chỉ cần có thể thầm đứng bên cạnh bảo vệ nàng là đã đủ rồi!
Chỉ là, mỗi khi nhìn thấy nàng vì đệ đệ mà thương tâm rơi lệ, hắn ta vẫn không nhịn được vì nàng mà đau lòng.
Hắn ta đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mặt trên mặt Ưu Vô Song, đang định nói gì, đột nhiên, chính trong lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, một thiếu niên xông vào, nói với Lãnh Như Phong: “lục gia, thái tử đang đưa người tiến về hướng này!
Lãnh Như Phong sắc mặt đại biến, hắn ta nói với thiếu niên kia: “Lạc Tranh, ngươi mau đi chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức rời khỏi, họ còn bao lâu nữa sẽ đến?”
Người thiếu niên gọi là Lạc Tranh đáp: “Khoảng nửa canh giờ họ sẽ đuổi đến, thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngựa ngay, trước khi họ đến chúng ta sẽ rời khỏi.”
Nói rồi, Lạc Tranh rất nhanh đã quay người rời đi.
Ưu Vô Song có chút nghi hoặc nhìn Lãnh Như Phong: “Lãnh Như Phong, đây là việc gì? Thái tử sao lại đến vào lúc này?”
Kiếm mi của Lãnh Như Phong nhíu chặt, nói với Ưu Vô Song: “Vô Song, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, lát nữa trên đường đi ta sẽ kể với nàng.”
Dứt lời, Lãnh Như Phong quay snag nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, mau thu dọn đồ, chúng ta lập tức rời khỏi đây!”