Mệt quá.
Ưu Vô Song phảng phất như đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, toàn thân nàng nhẹ bay, ở một nơi toàn là khói sương trắng, cái gì cũng không nhìn thấy, xung quanh đều là màu trắng, nàng không ngừng thử đi ra khỏi đó, nhưng bất kể nàng đi thế nào, cũng không thể đi ra khỏi đám mây trắng ấy.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bỗng nặng, đám mây trắng ấy biến mất, theo sau đó là cơ thể không còn nhẹ như bay nữa, mà trở nên nặng nề.
Cả người nàng phút chốc đau như bị kim đâm phải, khiến Ưu Vô Song không nhịn được rên lên thành tiếng.
Cái rên này, khiến nàng phút chốc sững sờ, bởi vì, nàng nghe được tiếng của mình.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân hỗn loạn, bên tai truyền đến âm thanh lo lắng của Vân Nhi: “Tiểu thư? Tiểu thư người tỉnh rồi à?”
Ưu Vô Song từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt nhỏ lo lắng của Vân Nhi. nhìn thấy Vân Nhi, trong lòng nàng mới nhẹ nhõm, nàng đã trở về rồi, đúng không?
Vân Nhi nhìn Ưu Vô Song lẳng lặng nhìn mình, không dám xác thực nhỏ tiếng gọi lần nữa: “tiểu thư?”
Ưu Vô Song đang định nói gì, nhưng mới mở miệng, lại phát hiện cổ họng mình đang nóng như lửat, vừa khô vừa rát, cư nhiên nói không ra lời, nàng chỉ có thể khẽ gật đầu, đang định gọi Vân Nhi đổ cho nàng ly nước, nhưng Vân Nhi vẻ mặt vui mừng quay người chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng Vân Nhi, Ưu Vô Song bất giác lộ ra nụ cười khổ, nàng từ từ lắc đầu, ánh mắt rơi vào trướng màn quen thuộc trên mái giường.
Nàng quay lại rồi, nàng cuối cùng cũng quay lại rồi, nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh, trong lòng Ưu Vô Song ngoài cảm giác vui mừng, một cảm giác mất đi cũng từ từ dâng lên trong thâm tâm.
Nàng còn nhớ nước mắt trên mặt mẹ, và nỗi không nỡ trong mắt mẹ, Ưu Vô Song hít một hơi thật sâu, dùng tiếng nói cơ hồ nhỏ không nghe thấy lẩm bẩm: “ba mẹ con xin lỗi, con gái bất hiếu, nếu như có kiếp sau con gái nhất định sẽ ở bên cạnh hai người tận hiếu.”
Một trận bước chân hỗn loạn truyền đến, Ưu Vô Song còn chưa nhìn rõ người đến, đã rơi vào một vòng tay ấm áp, bên tai truyền đến tiếng nói khản đặc của Lãnh Như Tuyết: “Song Nhi nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi……..”
Ngửi hơi thở quen thuộc ấy, trên mặt Ưu Vô Song lộ ra nụ cười, nàng từ từ ngẩn đầu, nhìn tuấn nhan quen thuộc trước mắt: “Lãnh Như Tuyết, ta quay lại rồi……”
Hai tay Lãnh Như Tuyết ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của nàng, áp sát nàng vào cơ thể cao to của mình, hắn đã kích động đến mức không nói nên lời, mâu đen thâm trầm đầy vui mừng, tay hắn, khẽ run rẩy, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt hơi trắng bệch của Ưu Vô Song, một lần rồi lại một lần, phảng phất như đang xác định sự tồn tại của nàng.
Trên mặt Ưu Vô Song mang nụ cười, hai tay nàng khẽ ôm lấy hắn, đầu nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, tham luyến hơi thở thuộc về hắn.
Cứ như vậy lặng lẽ ôm nhau qua một lúc lâu, Lãnh Như Tuyết mới từ từ in lên trán Ưu Vô Song một nụ hôn, sau đó mới thả lỏng nàng ra, vẫn ôm lấy eo Ưu Vô Song, khàn giọng nói: “Song Nhi, nàng đã hôn mê hơn năm tháng rồi, ta còn tưởng nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa…”
Hơn năm tháng? Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết bất giác sững sốt, nàng ở thế kỉ 21 mới có bốn ngày, sao ở đây đã hơn năm tháng?
Đột nhiên, nàng nhớ lại bức tranh cổ mà mẹ nàng đưa nàng xem ở thế kỉ 21, trong lòng bất giác kích động, nàng vội đẩy Lãnh Như Tuyết ra, nói: “Lãnh Như Tuyết, mau đưa ta gương, đưa ta gương, mau.”
Đối diện với hành động đột ngột của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết bất giác sững sốt, nhưng mà hắn không nói gì, lẳng lặng đi đến bàn trang điểm, lấy một chiếc gương đồng, đưa cho Ưu Vô Song, sau đó có chút ngờ hoặc nhìn nàng.
Tay Ưu Vô Song khẽ run rẩy, đón lấy gương đồng, sau đó hít một hơi thật sâu, mới nhìn vào trong gương, sau khi nàng nhìn rõ dung mạo trong gương, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Đây là dung mạo thuộc về Ưu Vô Song kia, nàng trở lại rồi, vẫn như lần trước, là linh hồn trở lại, cơ thể không hề xuyên qua.
Nhìn dung mạo nghiên thành trong gương, Ưu Vô Song không biết mình nên cảm thấy nên vui hay nên bi ai, thất vọng là không thể tránh, nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Trong giờ khắc này, trong lòng ngoài sự thất vọng nhạt nhòa kia, nàng càng cảm kích ông trời nhiều hơn, bởi vì, nếu như cơ thể nàng xuyên qua, nàng thật sự không dám đảm bảo, Lãnh Như Tuyết sẽ nhận ra nàng, vì dù sao, xuyên không, bất kể là ở đâu, đều là một việc khó tin.
Ngoài bản thân nàng từng trải nghiệm qua những việc này, người chưa từng trải qua đều sẽ không tin những việc này là thật!
Nhưng điều này đã không còn quan trọng, điều quan trọng là, nàng đã trở lại, nàng lần nữa trở lại nơi có hắn và con trai, nàng sẽ không rời khỏi, nàng muốn mãi mãi ở lại nơi này, bên cạnh hắn và con trai, bởi vì, cả đời này, họ là người nàng yêu nhất.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song nở nụ cười hạnh phúc, nàng tiện tay bỏ chiếc gương trong tay xuống, lần nữa sà cơ thể nhỏ bé vào vòng tay ấm áp của Lãnh Như Tuyết, chủ động dâng lên nụ hôn, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mát rượi của hắn, nhẹ nhàng nói: “Lãnh Như Tuyết, ta yêu chàng”
Cơ thể co lớn của Lãnh Như Tuyết vì hành động đột ngột của nàng mà khẽ sững sờ trong giây lát, nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn thoáng qua tia mừng rỡ, sau đó ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn lên bờ môi mê người kia.