Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 130: Chương 130: Ly kinh




Tuy Lãnh Như Tuyết trăm lần ngăn cản, cả mặt không tình nguyện nhưng Ưu Vô Song vẫn làm như chỉ thị trên thánh chỉ, sáng ngày thứ hai sau khi vào cung diện thánh, đã cùng một đội tinh binh cùng rời khỏi kinh thành, hướng về Lăng Phong huyện.

Khi tiễn biệt, ngoài dự đoán của Ưu Vô Song, ngoài Lãnh Như Tuyết vết thương chưa lành kiên trì theo đến còn có Lãnh Như Phong mấy ngày không gặp, đương nhiên khi biết được nữ nhi mình bị hoàng thượng phong làm tuần phủ, phái đến Lăng Phong huyện trị thủy, Ưu Thành Minh sáng sớm cũng đã chạy vào cung.

Thực ra, khi Ưu Thành Minh vừa mới biết được tin này, trong lòng kinh ngạc cực kì, trong lòng ông ta Ưu Vô Song người nữ nhi này từ nhỏ ngốc nghếch, sau khi thần trí thanh tỉnh lại có tài cán lớn như vầy, cho dù ông ta không hiểu hoàng thương anh minh tại sao lại phái nữ nhi mình đi trị thủy, nhưng ông ta biết hoàng thượng làm vậy chắc chắn có lí do của hoàng thượng.

Nói tuy là nói vậy, nhưng Ưu Vô Song dù sao cũng là nữ nhi của ông ta, thân là thừa tướng, đối với hoàn cảnh ở Lăng Phong huyện thập phần nắm rõ, cho nên, lòng ông ta ngoài việc lo cho an nguy ra còn càng thấp thỏm không yên.

Chỉ có Ưu Vô Song là người hưng phấn hơn cả, nàng dưới sự dặn dò của hoàng đế, và nói vài câu để Ưu Thành Minh yên tâm, sau đó vẫy vẫy tay với Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong, thì đã ngồi lên xe ngựa đợi sẵn ngoài cung.

Ngồi trên xe ngựa Ưu Vô Song lập tức cảm thấy mình như một con chim mới bay khỏi lồng, lòng hưng phấn nhưng lại có một tia thấp thỏm không yên, và càng có sự mơ hồ.

Nhưng mà nhưng thứ này nàng không nghĩ nhiều, bởi vì ánh mắt lạnh lùng, âm trầm không gì sánh bằng của Lãnh Như Tuyết, khiến nàng cảm thấy như bị kim đâm từ sau lưng, cảm giác ấy cứ như bản thân là tiểu thê tử bị trượng phu (=tướng công) nghi ngờ, thập phần khó chịu.

Xe ngựa từ từ tiến về phía trước, dần dần, cuối cùng rời khỏi cửa hoàng cung, đợi khi bóng dáng Lãnh Như Tuyết biến mất, Ưu Vô Song mới thở phào nhẹ nhõm.

Không còn cảm giác kim đâm sau lưng, Ưu Vô Song mới nhẹ nhõm, nàng vén rèm xe ngựa lên, tràn đầy hứng thú nhìn ra ngoài cửa, lần này nàng ra ngoài ngoại trừ việc trị thủy ra, cách nghĩ chính trong lòng nàng là nhân cơ hội du ngoạn vương triều Tây Diệm một chút.

Nghĩ tới đây, nàng bất giác nhớ đến Tiêu Tịch, người nam tử mà nàng chỉ gặp có một lần đã bị thu hút, người nam tử mà có đạm nhã như ưu lan không linh (tinh linh thần tiên).

Nếu như lần này Tiêu Tịch có thể bồi bên cạnh nàng thì tốt biết bao!

Nghĩ tới cảnh cùng Tiêu Tịch du ngoạn, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười ngơ ngác.

“Tiểu thư, người cười gì vậy?”

Tiếng của Vân Nhi truyền lại, ngắt đi mĩ mộng của Ưu Vô Song.

Ưu Vô Song hồi thần, nhìn Vân Nhi, rất nhanh có chút hư tâm quay đầu đi, nói: “Ta đâu có cười? Vân Nhi, ngươi đi ngủ đi.”

Vân Nhi nào có ngủ được? Biểu tình nàng ta có chút hưng phấn áp sát gần Ưu Vô Song, nói: “Tiểu thư, nô tì ngủ không được, nô tì lần đầu tiên đi xa khỏi cửa, bên ngoài kinh thần kinh thành có rất nhiều rất vui, không biết có phải là thật không?”

Vân Nhi từ khi còn rất nhỏ đã bị bán vào phủ thừa tướng, nàng ta một mực theo cạnh hầu hạ Ưu Vô Song, sau đó cùng bồi Ưu Vô Song gả vào thất vương phủ, ngoài những việc này nàng ta chưa từng ra khỏi cửa.

Hơn nữa, đại hộ gia đối với hạ nhân nô tì trong nhà rất nghiêm khắc, đặc biệt thất vương phủ là nơi của vương gia, tự nhiên là nghiêm hơn so với các đại hộ khác.

Và trước đây, bản thân Ưu Vô Song còn không thể tự do ra vào thất vương phủ, càng không cần nói tới Vân Nhi a hoàn này.

Cho nên, lần này có thể bồi Ưu Vô Song đến Lăng Phong huyện mới hưng phấn như vậy.

Ưu Vô Song bản thân sao không như vậy? Dù nàng là nữ tử tự lập của thế kỉ 21, nhưng mà sau khi xuyên không tới đây, một mực bị những quan niệm phong kiến trói buộc, bây giờ khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, nhưng lại không phải tự do thật sự mà chỉ là hoàng đế phái nàng đi trị thủy.

Nhưng dù có như vậy, sự hưng phấn trong lòng nàng vẫn không hề giảm, nàng nhìn bên ngoài cảnh sắc không ngừng bay qua, nàng thậm chí còn có cao hứng muốn hát lên một bài, nhưng tiếc là bây giờ thân phận nàng là tuần phủ đại nhân do hoàng đế đích thân ngự phong, không thể tùy tiện như vậy.

Ngồi trong xe ngựa, nhìn cảnh sắc bên ngoài cứ lượn qua, tuy rằng bây giờ xe ngựa mới rời khỏi kinh thành nhưng vẫn trong phạm vi nội kinh, cảnh sắc vẫn không có gì mới lạ nhưng Ưu Vô Song lại cảm thấy nhìn mãi không chán, cảm giác buồn bực bị nhốt trong thất vương phủ hoàn toàn bị quét sạch.

Nhưng mà bây giờ ra khòi kinh thành nàng vẫn chưa thấy hình bóng của Tiêu Tịch, e là lần ra đi này sẽ không găp được y.

Nghĩ tới đây, lòng Ưu Vô Song bất giác có chút thất vọng.

Nàng thích ở cùng Tiêu Tịch, tuy họ chỉ mới gặp có một lần, nhưng khí chất lãnh đạm, không linh của y thu hút nàng, y rất hiểu ý người khác, ở cùng với y, nàng không cần cẩn trọng, y cho nàng một cảm giác an toàn.

Trong đầu Ưu Vô Song bỗng nghĩ tới Lãnh Như Tuyết, tên ngang tàng ấy, nàng đọt nhiên cảm thấy Lãnh Như Tuyết và Tiêu Tịch cứ như hai người hoàn toàn trái ngược nhau, hễ nghĩ tới nụ cười xấu xa và còn tính khí âm thanh bất định của hắn, lòng Ưu Vô Song cứ như bị mèo cào phải, rất ngứa ngấy.

Nghĩ vậy, Ưu Vô Song đột nhiên giật mình, nàng sao lại nhớ đến tên nam nhân đáng ghét kia? Khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của hắn, nàng bây giờ lại nhớ tới hắn, đúng là một tên âm hồn bất tán mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.