“Ngươi câm miệng!” dung mạo vốn dĩ thanh tú của Liên Đường lúc này vì phẫn nộ mà co rúm lại, hai mắt ả oán hận nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, thét lên: “Ngươi nói bậy, người Tuyết Nhi thật sự yêu là ta! Trước nay chưa từng thay đổi, Tuyết Nhi căn bản không yêu người nữ nhân kia!”
Đối diện với biểu hiện mất bình tĩnh của Liên Đường, Lãnh Như Phong biểu tình bình tĩnh, hắn ta chỉ giễu cợt nhìn dung mạo nhăn nhó của Liên Đường, lãnh đạm nói: “Vậy sao? Nếu như ngươi thật sự xác định người Như Tuyết yêu là ngươi, vậy ngươi hà tất tốn nhiều tâm tư vẽ ra kế hoạch này? Liên Đường, ngươi cho rằng âm mưu của ngươi và đại hoàng huynh, bổn vương không thể nào tra ra sao?”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Liên Đường bất ngờ không nổi giận, mà chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy thì đã sao? Ta không hề đáp ứng Lãnh Như Băng làm chuyện gì, ta chỉ muốn trở về bên cạnh Tuyết Nhi, hắn ta đáp ứng ta, nếu như ta đuổi người nữ nhân ấy đi, hắn ta sẽ giúp ta cầu xin hoàng thượng, để hoàng thượng ban hôn cho ta và Tuyết Nhi!”
Lãnh Như Phong cười nhẹ một tiếng, khinh nhạo nói: “Ban hôn? Liên Đường, xem ra, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn mê muội không tỉnh, năm ấy phụ hoàng không đồng ý chuyện ngươi ở cùng Như Tuyết, ngươi cho rằng bây giờ phụ hoàng sẽ đồng ý để một khí phụ trở thành con dâu của người sao? Ngươi quá xem thường phụ hoàng rồi!”
Hoàng đế là người như thế nào, Liên Đường tự khắc rõ hơn Lãnh Như Phong! Cho nên, ả đối với lời nói của Lãnh Như Băng, căn bản là không để tâm, bởi vì, ả chưa từng nghĩ qua hoàng đế sẽ ban hôn cho ả và Lãnh Như Tuyết, mục đích thật sự của ả cũng không phải là việc này, ả chỉ cần lưu lại thất vương phủ, lưu lại bên cạnh Lãnh Như Tuyết, bất kể hoàng đế có ban hôn hay không, ả cũng muốn thành người nữ nhân của Lãnh Như Tuyết!
Cho nên, ả lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, nói: “Lãnh Như Phong, ngươi muốn thế nào? Ngươi đừng quên, đây là vương phủ của Tuyết Nhi, không phải lục vương phủ của ngươi!”
Lãnh Như Phong sắc mặt không biểu cảm nói: “Liên Đường, bổn vương niệm tình trước kia, bổn vương đã chuẩn bị một viện lạc ngoài kinh thành cho ngươi, nếu như ngươi muốn tiếp tục những ngày tháng an diệc, thì hãy ngoan ngoãn đến đó cho bổn vương, nếu không, ngươi đừng trách bổn vương không khách khí!”
Liên Đường hai tay siết chặt với nhau, móng tay nhọn đâm sâu vào thịt, ả đột nhiên phát ra tiếng cười lanh lảnh, hét: “Lãnh Như Phong, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi đừng hòng chia cắt ta và Tuyết Nhi!”
Đối với biểu hiện của Liên Đường Lãnh Như Phong không hề cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì, theo sự hiểu biết của hắn ta đối với Liên Đường, hắn ta biết rõ ả là một nữ nhân vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, do đó, ả khó khăn lắm mới vào được thất vương phủ, lại làm sao có thể dễ dàng rời khỏi như vậy?
Khóe môi Lãnh Như Phong cong lên nụ cười tàn nhẫn, hắn ta lạnh lùng nhìn Liên Đường, lạnh lùng nói: “Liên Đường, ngươi sẽ hối hận!”
Dứt lời, Lãnh Như Phong không thèm quan tâm Liên Đường, quay người lớn bước rời khỏi.
Hắn ta đã hết lời khuyên bảo, Liên Đường vẫn mê muội không tỉnh, vậy thì, hắn ta đã không cần phải nhiều lời với ả!
Kì thực, đối với Liên Đường, hắn ta tuy chán ghét tâm cơ thâm trầm của ả, nhưng dù sao đi nữa, ả và hắn ta còn có Lãnh Như Tuyết, cùng lớn lên trong cung, ít nhiều có chút tình cảm khi còn nhỏ, cho nên, hắn ta mới khuyên ả rời khỏi, để tránh cho ả khỏi rơi vào kết cục thê lương!
Nhưng nay Liên Đường mê muội không tỉnh, hoang tưởng trở thành chính phi của Lãnh Như Tuyết, căn bản không nghe lọt tai lời khuyên của hắn ta, vậy thì, chờ đợi ả, nhất định không phải là một kết cục tốt!
Phụ hoàng đã biết việc Vô Song vì Liên Đường mà rời khỏi vương phủ, mất đi tung tích, hơn nữa, Ưu thừa tướng cũng đã biết nữ nhi mình không rõ tung tích, bất kể là phụ hoàng hay Ưu Thành Minh, họ đều không dễ dàng bỏ qua cho Liên Đường!
Liên Đường tưởng rằng ả có đại hoàng huynh chống lưng, thì có thể tiếp tục ở lại thất vương phủ, ả thật sự quá ngây thơ rồi!