Mặt Ưu Vô Song nóng rát, nàng không đợi Tiêu Tịch nói xong, lớn tiếng nói: “Không có không có, đương nhiên là không có, ai muốn cùng tên đáng ghét này cái đó…….”
Tuy nhiên, nghe thấy lời của Ưu Vô Song, sắc mặt Lãnh Như Tuyết trở nên cực kì khó coi, hắn không đợi Ưu Vô Song nói hết, đột nhiên kéo nàng vào lòng hắn, ôm chặt lấy nàng, lạnh lùng nói: “Nữ nhân này, nàng nói đủ chưa? Ngoài bổn vương ra, không lẽ, nàng còn muốn nam nhân khác giải độc cho nàng sao?”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết lạnh lùng nhìn Tiêu Tịch.
Kì thực, Ưu Vô Song chưa hề nghĩ qua vấn này, nàng tuy không nguyện ý để Lãnh Như Tuyết giải độc cho nàng, nhưng cũng chưa từng nghĩ qua cùng nam nhân khác lên giường, nhưng lời của Lãnh Như Tuyết thật sự khích nàng, nàng tức đến hẩn hận đẩy Lãnh Như Tuyết ra, nộ thanh nói: “Vậy thì đã sao? Ta thà cùng nam nhân, cũng không cần ngươi…….”
Tuy nhiên Lãnh Như Tuyết không đợi nàng nói hết, đã ngăn nàng lại, phảng phất cứ như trừng phạt nàng nói không lựa lời, còn cắn mạnh môi nàng, khiến nàng nhịn không được đau hô lên thành tiếng.
Còn Tiêu Tịch, cứ như không thấy cảnh trước mắt, ánh mắt y nhìn minh nguyệt giữa không trung, biểu tình lãnh đạm, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện mâu đen trong vắt, mang theo ánh thống khổ và đắng cay.
Lãnh Như Tuyết vốn dĩ vì lời nói của nàng mà cố ý trừng phạt nàng, nhưng mà khi hôn lên đôi môi mềm ngọt của nàng, nhịn không được tăng sâu nụ hôn, thậm chí quên cả Tiêu Tịch còn ở bên cạnh.
Còn Ưu Vô Song, vốn dĩ nên rất ghét Lãnh Như Tuyết, nàng nên ra sức đẩy Ưu Vô Song ra, nhưng lại bất giác chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Một lúc sau, Lãnh Như Tuyết mới miễn cưỡng khống chế bản thân, buông Ưu Vô Song ra, áp sát tai nàng, khàn giọng nói: “Nữ nhân này, nàng đừng quên! Nàng chỉ có thể thuộc về ta!”
Ưu Vô Song giờ mới nhớ ra, Tiêu Tịch còn ở đây.
Hễ nghĩ đến Tiêu Tịch thấy nàng và Lãnh Như Tuyết hôn nhau nồng nhiệt, nàng đã cảm thấy xấu hổ vô cùng, sao nàng có thể, sao có thể trước mặt Tiêu Tịch, cùng tên nam nhân đáng ghét Lãnh Như Tuyết cái đó chứ?
Trong trường hợp như vậy, dù Ưu Vô Song có mặt dày đến đâu, lúc này cũng phải cúi đầu e thẹn, một câu cũng không nói nên.
Còn Lãnh Như Tuyết tâm trạng cực tốt, hắn đắc ý nhìn Tiêu Tịch, sau đó trong cặp mắt âm nhiên của Tiêu Tịch, một lần nữa ôm Ưu Vô Song vào lòng, nói: “Nữ nhân ngốc! Nàng còn sửng sốt gì? Còn không mau đi, đợi thời gian qua đi thì phải đợi tháng sau, bổn vương không muốn tại nơi hoang dã này giải độc cho nàng!”
“Ngươi!” Ưu Vô Song đẩy mạnh Lãnh Như Tuyết ra, nộ thanh quát: “Tên đáng ghét, ngươi cút ngay cho ta.”
Hồi âm lại Ưu Vô Song là cánh tay một lần nữa dang ra ôm chặt nàng, và còn tiếng cười đắc ý.
Một dòng người tiếp tục đi trong thâm sơn, đại khái qua hơn nửa canh giờ, Tiêu Tịch cuối cùng cũng dừng lại trên một vách núi trống trơn.
Ưu Vô Song có chút ngờ hoặc nhìn vách núi ngọn cỏ không mọc, trọc lóc tựa gương kia, không nhịn được hỏi: “Tiêu Tịch, có phải chúng ta đến nơi rồi không?”
Tiêu Tịch gật đầu đáp: “Phải, chúng ta đến nơi rồi.”
Ưu Vô Song nhíu mày, quan sát xung quanh, chỉ thấy nơi nàng đứng ba phía đều là vách núi trọc lóc như gương, cảnh sắc xung quanh lướt một cái là nhìn rõ, nhìn thế nào cũng không giống như nơi cất giấu bảo tàng.
Nhịn không được hỏi Tiêu Tịch thêm lần nữa: “Tiêu Tịch, huynh có lầm không đó? Nơi quái quỷ này làm sao có thể giấu gì chứ?”
Tiêu Tịch nhìn mặt trăng trên trời, qua một hồi lâu, mới chỉ vào vách núi chính diện nói: “Thứ các người muốn, ở trong đó, thời khắc sắp đến rồi, hai người mau qua đó đi.”
Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết cùng nhìn nhau, sau đó đi đến trước vách núi, thần sắc ngờ hoặc nhìn Tiêu Tịch.
Tiêu Tịch không quan tâm ánh mắt của hai người, mà chỉ lấy từ trong người ra một cây ngân châm sáng chói, lớn bước đi đến bên Ưu Vô Song, sau đó nắm lấy tay nàng, đâm vào ngón tay.
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy khẽ đau, nàng còn chưa kịp hô lên, thì kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào, vách núi trọc lóc kia đã xuất hiện minh nguyệt tựa như trên trời, còn Tiêu Tịch nắm lấy ngón tay bị đâm chảy máu của nàng, nhỏ giọt máu tươi vào chính giữa minh nguyệt.
Theo sau hành động của Tiêu Tịch, vách núi bắt đầu biến hóa dưới ánh mắt kinh ngạc của Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết, chỉ nghe thấy một âm thanh thâm trầm vang lên, vách núi trọc lóc bỗng nứt ra một đường trước mặt Ưu Vô Song.
Tuy nhiên Ưu Vô Song còn chưa kịp tán thưởng cơ quan kì diệu này thì đã nghe thấy một âm thanh trầm lạnh vang lên: “ngươi quả nhiên là người định mệnh, xem ra, chủ thượng không dự liệu sai.”
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Tiêu Tịch khẽ thay đổi, y đột nhiên đẩy mạnh Ưu Vô Song vào lòng Lãnh Như Tuyết, vội vã nói: “Thất vương gia, người mau đưa Ưu Vô Song vào trong! Mau!”
Dứt lời, Tiêu Tịch quay người lại, ngăn sau lưng họ.
Còn Ưu Vô Song chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, sau đó đã bị Lãnh Như Tuyết ôm chặt, chui vào khe nứt.
Tuy nhiên sau khi nàng vào trong khe nứt, một tiếng run thầm vang dậy, tiếp sau đó, lại một âm thanh trầm vang lên, nàng ngoài trước mắt một mảng đen thui, không còn nghe thấy bất kì âm thanh gì.