Lòng Ưu Vô Song cay đắng, nhìn Lãnh Như Tuyết mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, lòng nàng khẽ nhói đau.
Kì thực, sao nàng không muốn cùng hắn cứ như thế mà rời khỏi, rời khỏi cái kinh thành đầy âm mưu và phân tranh này?
Nhưng mà nếu như vì hạnh phúc của bản thân mà dùng tính mạng của trên dưới mấy trăm mạng người trong thất vương phủ mà đổi lấy, vậy thì, nàng không làm được!
Nàng luôn khát vọng, mong muốn mình và Lãnh Như Tuyết có thể như những lão bách tính bình thường, bình lặng sống cùng nhau, không có phân tranh, không có quyền lực và âm mưu, cứ như vậy mà sống bình lặng nhưng lại có mối tình thuần khiết nhất!
Nếu như có thể lựa chọn, nàng cũng không nguyện ý lưu lại đây, cũng không nguyện ý con trai nàng sau này giống như phụ thân, bị cuốn vào dòng phân tranh của triều đình, học biết cách tranh đoạt quyền lợi.
Nhưng mà nàng không còn lựa chọn nào khác, Lãnh Như Tuyết là vương gia, nàng không thể ích kỉ, vì hạnh phúc của mình mà nhìn Lãnh Như Tuyết đi vào con đường hối hận, vạn kiếp bất phục!
Có lẽ, trong thời cổ đại này, trong thời đại tàn nhẫn chuyên chế quân vương này, mấy trăm mạng người trong vương phủ toàn bộ hy sinh không chừa một người, thì trong mắt Lãnh Như Tuyết cũng không là gì, trong mắt những người tranh đoạt quyền lực thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện hết sức bình thường!
Nhưng nàng khác với họ, nàng tuy thể xác là cổ nhân, nhưng linh hồn nàng lại là cảnh sát của thế kỉ 21! Trong mắt nàng, con người là không phân biệt tôn tì, càng không có phân biệt qúy tiện*! (*tôn tì: người có địa vị cao với người thấp hèn; quý tiện: người giàu và người nghèo)
Mạng của nàng và Niệm Nhi không hề quý hơn mạng của những hạ nhân này, nếu như vì bảo vệ nàng và con trai mà hy sinh tính mạng của những người vô tội trong cả vương phủ, nàng không làm được! Nàng cũng không cho phép Lãnh Như Tuyết làm vậy, nếu không cả đời nàng sẽ không tha thứ cho bản thân, sẽ không tha thứ cho Lãnh Như Tuyết. Nếu vậy cả đời nàng sống trong ân hận và áy náy, như thế thì có gì là hạnh phúc?
Cho nên, dù nàng biết hậu quả của không rời khỏi là vào cung, trúng quỷ kế của Lãnh Như Băng, nhưng nàng vẫn không thể rời khỏi, nàng không thể để Lãnh Như Tuyết làm việc khiến nàng hối hận cả đời!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Ưu Vô Song nhìn Lãnh Như Tuyết càng trở nên kiên định, nàng dùng ngữ khí cực kì bình tĩnh nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi nghe ta nói. Chúng ta không thể vì bản thân mà hy sinh những hạ nhân vô tội trong vương phủ, bởi vì chúng ta không có quyền làm như vậy!”
Nói rồi, nàng trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lãnh Như Tuyết, đặt trước ngực, lại nói: “Ngươi biết không, Lãnh Như Băng làm như vậy, là vì diệt trừ ngươi – cái chướng ngại ngăn hắn ta đăng lên hoàng vị, cũng là người vương gia duy nhất có thể đối kháng với hắn ta, nếu như ngươi làm như vậy, chính là trúng kế của hắn ta! Nếu vậy, chi bằng ta đồng ý vào cung…..”
Tuy nhiên, lời của Ưu Vô Song còn chưa dứt, Lãnh Như Tuyết đột nhiên ôm chặt nàng vào lòng: “Không! Song Nhi, ta không thể để nàng vào cung! Ngoài điểm này ra, ta có thể đáp ứng bất cứ việc gì! Nàng biết không? Năm năm rồi, nàng khó khăn lắm mới trở về bên ta, ta làm sao có thể chịu được cảnh nàng rời khỏi ta lần nữa?”
Ưu Vô Song hít một hơi sâu, cực kì kiên định đẩy Lãnh Như Tuyết ra.
Kiên nhẫn khuyên: “Lãnh Như Tuyết, ngươi hãy nghe ta nói trước, kì thực, nếu như có thể lựa chọn, ta tuyệt đối không nguyện ý vào cung! Nhưng mà, không phải chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác sao?”
Lãnh Như Tuyết không nói gì, sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt chứa đầy đau khổ, hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, lòng đầy phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì.
Ưu Vô Song nhìn hắn đã bình tĩnh không ít, liền nói: “Lãnh Như Tuyết, kì thực hãy nghĩ xem, đây sao không phải là cách tốt nhất chứ? Thay vì chúng ta chạy trốn từ nay lưu lạc chân trời góc bể, không bằng bây giờ lấy dũng khí, có lẽ, sự việc không tệ như chúng ta tưởng tượng?”
Nói tới đây, Ưu Vô Song ngập ngừng, lại nói tiếp: “Ngươi biết vì cái truyền thuyết trăm nay kia, Lãnh Như Băng quyết tâm có được ta, nếu đã như vậy, hắn ta tạm thời sẽ không làm hại ta, chí ít, trước khi hắn ta đăng cơ, hắn ta sẽ không làm gì ta! Như vậy, không phải sau này ngươi có nhiều cơ hội cứu ta từ trong cung ra? Hơn nữa, trong cung còn có hoàng thượng, hoàng thượng không phải là một người dễ dàng bị người khác khống chế, ta tin rằng, ông ta làm như vậy, nhất định có mục đích của ông ta, cho nên, ngươi cũng không cần lo lắng cho an nguy của ta!”
Lãnh Như Tuyết trầm mặc không nói gì, chỉ là ánh đôi mâu đen đầy đau khổ và giành xé.
Trong lòng hắn biết rõ việc Ưu Vô Song nói là thật, và cũng là lựa chọn cuối cùng, nhưng muốn hắn mở to mắt nhìn nàng rời khỏi, như vậy, lòng hắn khó mà chấp nhận!
Tuy rằng làm như vậy là vì đại cuộc, nhưng nàng là người nữ nhân hắn yêu nhất, là mẫu thân của con trai hắn, là người hắn muốn dành thời gian cả đời đi yêu, hắn làm sao có thể để nàng vì hắn mà lâm vào nguy hiểm? Hắn làm sao có thể đưa nàng vào trong hoàn cảnh nguy hiểm?
Không sai, Lãnh Như Băng là vì cái truyền thuyết ấy, có lẽ hắn ta sẽ không làm hại nàng, nhưng hắn không quên, trong cung còn có hoàng hậu!
Người nữ nhân độc ác ấy, lòng dạ hẹp hòi, trong mắt không chứa một hạt cát nào! Với sự hiểu biết của hắn về bà ta, bà ta tuyệt đối không cho phép một người nữ nhân sinh qua con trở thành hoàng hậu của đứa con sắp đăng cơ của bà ta!
Nếu như nói bà ta vì cái truyền thuyết ấy mà không giết Ưu Vô Song, nhưng bà ta cũng tuyệt đối không để nàng sống yên!
Hơn thế nữa, Ưu Vô Song đã hạ sinh con trai hắn, còn hoàng hậu, trước nay luôn coi hắn là cái định trong mắt, Ưu Vô Song rơi vào tay bà ta, sao có thể có ngày tháng yên ổn?