Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 306: Chương 306: Phiên ngoại của Lãnh Như Băng – độc bạch 3




Kịch, cũng có thể tính là đặc sắc, nhưng khi ta nhìn thấy nàng toàn thân đầy máu, nằm ở dưới đất, lòng ta bỗng chốc nhói đau, nộ khí và không nỡ trong lòng ta phút chốc khiến ta không nghĩ nhiều, vạch trần âm mưu của Ưu Lạc Nhạn trước mặt Lãnh Như Tuyết.

Vẻ mặt của Lãnh Như Tuyết rất đặc sắc, nhưng ta đã không có thời gian xem, điều duy nhất trong lòng ta muốn làm chính là, muốn cứu nàng, không thể để nàng có chuyện, nếu không, ta hối hận cũng không kịp.

Ta cũng thật sự làm như vậy, ta trước mặt Lãnh Như Tuyết, ôm vương phi của hắn trong tay rời khỏi.

Ta không biết giờ khắc ấy trong lòng Lãnh Như Tuyết nghĩ gì, nhưng ta lại biết, nếu như không nhanh chóng cứu nàng, nàng sẽ vì mất quá nhiều máu mà chết đi. Ta không thể để nàng chết.

Ta lần nữa đã cứu nàng, nhưng cũng lần nữa mở mắt nhìn nàng rời khỏi, trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết.

Ta nhìn nàng bị Lãnh Như Tuyết đưa đi, trong lòng hối hận khi ấy không nên vạch trần bộ mặt thật của Ưu Lạc Nhạn trước mặt Lãnh Như Tuyết sớm như vậy.

Nếu như hắn không biết chân tướng, phải chăng hắn vẫn còn thương tiếc Ưu Lạc Nhạn? Phải hắn chăng vẫn ghét nàng như trước kia?

Ta không biết, nhưng việc đã đến nước này, không phải ta có thể khống chế được.

Phụ hoàng bí mật triệu kiến nàng, và đưa ra một quyết định ngoài dự đoán, để nàng đến Lăng Phong huyện trị thủy.

Ta không biết được hay không, bởi vì, ta căn bản không tin, một nữ tử yếu đuối nhỏ nhắn như nàng biết trị thủy, còn ta càng không tin, nàng là người định mệnh gì đó, nếu như là vậy, khi còn nhỏ nàng hà tất giả điên ngốc nghếch?

Trong thất vương phủ truyền ra tin tức, nói là Lãnh Như Tuyết từng vì nàng mà chịu một đao của thích khách, sau khi vết thương khỏi, còn đuổi theo đến Lăng Phong huyện.

Trong lòng ta cười lạnh, Lãnh Như Tuyết, quả nhiên bắt đầu chú ý đến nàng rồi sao?

Trong lòng ta tuy chua chua, rất không dễ chịu, nhưng ta lại không như Lãnh Như Tuyết, vứt bỏ tất cả, chạy đến Lăng Phong huyện chỉ vì để gặp nàng.

Ta là thái tử, ta có thứ ta phải có được, cũng có nguyên tắc của ta, tuy ta đối với nàng luôn vô cớ mềm lòng, luôn thường không tự chủ nghĩ đến nàng, nhưng ta sẽ không vì nàng mà bỏ tất cả những gì thuộc về ta.

Tiếp sau đó, ta cả ngày bận bịu chính sự, ta cố ý phái người phát tán tin tức, nói Lãnh Như Tuyết là vương phi xuất sắc nhất Tây Diệm ta, ta muốn công chúa đến hòa thân của Tử Việt quốc làm cho Lãnh Như Tuyết trở tay không kịp.

Kế hoạch của ta đã thành công, công chúa Tử Việt quốc, quả nhiên chọn Lãnh Như Tuyết, và, Lãnh Như Tuyết cũng bất ngờ từ nàng.

Nhưng, điều khiến ta ngờ hoặc là, Lãnh Như Tuyết cư nhiên cự tuyệt thành thân với công chúa Tử Việt quốc, và bị phụ hoàng đánh vào địa lao.

Nhưng mà, điều này đối với ta mà nói, thật sự là một điều đáng mừng.

Tuy nhiên, trong lúc ta còn chưa kịp ăn mừng, một tin tức kinh người đã truyền đến, Lãnh Như Tuyết cư nhiên được cứu ra, và người cứu hắn, không phải là ai khác, mà chính là nàng.

Hơn nữa, họ bây giờ đã được phụ hoàng đưa rời khỏi kinh thành đi tìm bảo tàng trăm năm trong truyền thuyết.

Có thể để phụ hoàng không tiếc mạo hiểm rạn nứt với Tử Việt quốc mà làm như vậy, không lẽ, nàng chính là người định mệnh mở ra bảo tàng trăm năm trong truyền thuyết đó?

Trong lòng ta bắt đầu thấp thỏm không yên, bởi vì, ta đã từng trong thư phòng của phụ hoàng xem qua truyền thuyết trăm năm, trong truyền thuyết nói, chỉ cần được người định mệnh tương trợ, vậy thì Tây Diệm sẽ qua được kiếp nạn trăm năm, còn người nữ tử định mệnh sau này sẽ là hoàng hậu tôn quý nhất của Tây Diệm.

Nếu như nàng định sẵn là hoàng hậu, vậy thì, nàng nhất định không thể thành thân với Lãnh Như Tuyết! Không thể trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết.

Họ lúc này đang ở Quân sơn xa xôi, ta không thể làm gì họ, nhưng ta nhớ lại người cung nữ Liên Đường từng có tư tình với Lãnh Như Tuyết, Liên Đường đó đã bị phụ hoàng chỉ hôn, nhưng trong lòng ả vẫn nhớ nhung không nguôi đối với Lãnh Như Tuyết.

Lại một kế hoạch hình thành trong lòng ta, ta lợi dụng tâm thái muốn báo thù của Ưu Lạc Nhạn, để ả ta cố ý tiếp cận Liên Đường, và bắt đầu chuẩn bị tất cả kế hoạch.

Liên Đường quả nhiên còn chưa quên tình cũ với Lãnh Như Tuyết, cộng thêm ả ở nhà chồng sống không được tốt, cho nên, ả rất nhanh đã đồng ý. Chỉ cần ta có thể giúp ả trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết, ả nguyện ý tất cả đều nghe theo lời ta phân phó.

Kế hoạch thuận lợi như vậy, sau khi Lãnh Như Tuyết và nàng tìm bảo tàng trở về, một cái an bài cố ý, hắn cuối cùng gặp lại Liên Đường.

Nói lại càng đáng cười hơn, ngày họ gặp lại nhau, chính là ngày phụ hoàng đem hôn sự của họ chiếu cáo toàn thiên hạ.

Liên Đường quả nhiên không phụ kì vọng của ta, ả rất nhanh đã vào ở trong thất vương phủ, và sự quật cường của nàng cũng nằm trong dự đoán của ta, kiên quyết không chấp nhận sự tồn tại của Liên Đường, cư nhiên không tiếc mượn tay Lãnh Như Phong, chạy khỏi thất vương phủ.

Và điều này, đúng như kế hoạch của ta, chỉ cần nàng rời khỏi thất vương phủ, ta sẽ có thể quang minh chính đại đón nàng về bên cạnh mình, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh ta, những thứ khác đã không còn quang trọng nữa, đúng không?

Nhưng, việc sau đó, lại khiến ta trở tay không kịp, bởi vì sự cố ý ngăn cản của Lãnh Như Phong, nàng cư nhiên ngồi xe ngựa, đêm khuya chạy khỏi, và lúc ta đuổi kịp, chiếc xe ngựa ấy lại ngay dưới ánh mắt của ta, rơi xuống vực núi, tan thành mảnh vụn.

Vào ngày thứ hai ta tìm được tàn cốt của xe ngựa, trong tàn cốt của xe ngựa, chỉ thấy mấy vết đọng của máu, không thấy bóng dáng người đâu.

Nhìn vết máu trong hài cốt xe ngựa, giây phút ấy, lòng ta bỗng đau như cắt, đau không muốn sống.

Ta không từ bỏ, phái người cơ hồ tìm khắp Tây Diệm, nhưng cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng của nàng, cứ như vậy, tiêu tan không thấy tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.