Từ sau khi ở Thanh Sơn trấn trở về kinh thành, nhìn gương mặt Như Tuyết ngày càng tiều tụy, ta mới phát hiện, thì ra, đệ ấy lún sâu hơn ta, dù cho nàng đã mất tích, nhưng ta và Như Tuyết vẫn không bỏ cuộc, cơ hồ phái người tìm khắp cả Tây Diệm.
Nhưng, bất kể phái bao nhiêu người đi tìm, nàng vẫn như viên đá chìm vào đại dương, một chút tin tức cũng không có.
Như Tuyết đã thay đổi, đệ ấy trở nên trầm mặc hơn trước, đau thương vẫn xoay chuyển trong đôi mâu đen thâm trầm của đệ ấy, ta biết, lòng đệ ấy, đã theo nàng mà đi, đời này kiếp này, ngoài nàng ra, đã không còn ai có thể chạm vào trái tim của đệ ấy.
Còn ta, lại có gì khác? Nhưng, ta suy cho cùng vẫn không khó chịu như đệ ấy, bởi vì, nàng từ đầu đến cuối đều không thuộc về ta, tình yêu của ta đối với nàng, dù cho có thêm sâu, lòng có thêm đâu, cũng không thể tuyên tiết ra như Như Tuyết.
Chiến sự ở biên cương căng thẳng, Như Tuyết xin ý chỉ phụ hoàng, đích thân xuất trận đánh địch, ta vì không yên tâm đệ ấy, cũng theo đệ ấy đi.
Và khi bọn ta đi, không ngờ tới, chuyến đi này một đi, là năm năm.
Trong năm năm này, ta ở cùng đệ ấy, trên chiến trường không biết trải qua bao nhiều trận chiến sinh tử, nhưng đến cuối cùng, bọn ta đều bình yên vô sự mà sống sót.
Trong năm năm này, chiến sự ở biên cương cuối cùng cũng tuyên đoạn kết, và kết thúc chiến trận là đại bại của Tử Việt quốc. Và biên cương, cuối cùng cũng hồi phục yên bình.
Nhưng mà Như Tuyết vẫn không nguyện ý trở về kinh thành, ta biết, ở kinh thành, có vết thương mà đệ ấy không nguyện ý chạm đến, nhưng chiến sự đã bình định, ta và đệ ấy cuối cùng vẫn phải trở về kinh thành.
Một tờ thánh chỉ của phụ hoàng, khiến ta và đệ ấy, không thể không trở về kinh thành, rời khỏi cái nơi đã rời khỏi năm năm.
Tất cả mọi thứ, đều không có gì thay đổi, kinh thành ở Tây Diệm, vẫn phồn hoa vô cùng.
Mạc Nhã, là nữ tử của dị tộc ở biên vương, phụ thân của nàng ta, là thủ lĩnh một bộ lạc ở biên cương, trong một trận chiến, đã cứu ta và Như Tuyết.
Nàng ta thích Như Tuyết, nhưng lại đính thân với ta, nhưng nàng ta hiển nhiên không có hứng thú với ta, mà ngược lại cả ngày bám lấy Như Tuyết.
Còn ta, lại nhẹ nhõm, ta không yêu nàng ta, ta và nàng ta đích thân, chẳng qua là vì không để Như Tuyết khó xử.
Đây là điều ta nợ Như Tuyết, bởi vì, nếu như năm ấy ta không đưa nàng rời khỏi thất vương phủ, thì sẽ không rơi vào âm mưu của đại hoàng huynh, còn Như Tuyết cũng sẽ không mất đi nàng.
Tuy nhiên, bọn ta ai cũng không ngờ, cách biệt năm năm, khi bọn ta trở về kinh thành, Như Tuyết lại lần nữa gặp được nàng. Hơn nữa, nàng còn có một đứa con.
Đó là con của Như Tuyết, có thể thấy, nàng nuôi dưỡng đứa bé rất tốt.
Lần nữa gặp được nàng, ta phát hiện, lòng ta cư nhiên rất bình lặng, nhìn nụ cười mỉm trên mặt nàng, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy như có gì đó, phút chốc hiểu ra, như có một cảm giác trút được gánh nặng.
Ta đột nhiên phát hiện, có lẽ, tình cảm của ta đối với nàng, vốn không sâu đậm như ta tưởng, và ta còn canh cánh không quên việc khi ấy nhiều năm như vậy, chẳng qua là vì trong lòng ta cảm thấy có lỗi với Như Tuyết mà thôi, có lẽ, khi ấy ta và nàng gặp nhau, chính là một sai lầm.
Nay, nàng trở về bên cạnh Như Tuyết, lòng ta cũng có thể từ bỏ.
Có lẽ, là do sự xuất hiện của nàng, Mạc Nhã luôn chua ngoa bộc trực không còn bám lấy Như Tuyết nữa, mà ngược lại thường đến than oán với ta, đấu khẩu, cơ hồ trở thành việc mỗi ngày ta và Mạc Nhã cần phải làm.
Dần dần, ta phát hiện, kì thực, Mạc Nhã tuy có lúc không nói lí lẽ, cũng rất chua ngoa, nhưng nàng ta vẫn rất khả ái, tâm tư nàng ta đơn thuần, không có tâm cơ gì, người nữ tử như vậy, có lẽ thật sự thích hợp trở thành vương phi của ta.
Trong lòng ta, cũng dần dần chấp nhận Mạc Nhã. Mạc Nhã cũng phảng phất dần dần quên đi Như Tuyết, thậm chí còn chủ động đều ra, muốn dọn đến phủ của ta ở.
Ta đã dần dần quên nàng, ta không còn thường xuyên nghĩ đến nàng, còn Mạc Nhã, ta tuy không thể nói là yêu nàng ta, nhưng nàng ta suy cho cùng vẫn hớp với ta nhất.
Có lẽ, kết cục này, là tốt nhất, không phải sao?
Ta cuối cùng cũng từ bỏ mối tình không thuộc về ta, không còn vì việc năm năm trước mà cảm thấy áy náy.
Dưới kế hoạch của phụ hoàng, đại hoàng huynh bị phế đi ngôi vị thái tử, phối đi nơi cách kinh thành xa nhất, còn Như Tuyết, cuối cùng cũng trở thành thái tử, nàng, cuối cùng trở về bên cạnh Như Tuyết, tìm được hạnh phúc thuộc về nàng.
Còn ta, sai khi Như Tuyết được lập làm thái tử, cũng thành thân với Mạc Nhã, chỉ là, ngày tháng của ta không hạnh phúc như Như Tuyết, đó là vì, Mạc Nhã cực kì ghen tuông, trước ngày đại hôn với ta, cư nhiên tự ra chủ trương, đưa hết các mĩ nhân trong phủ của ta từng người từng người một ra khỏi phủ.
Nhìn những mĩ nhân ấy đi xa, lòng ta đang rỉ máu, vạn phần không nỡ, nhữngi mĩ nhân ôn nhu đó ta không còn có thể chạm vào được nữa, từ nay trong phủ của ta chỉ có một vương phi hung dữ, nàng ta, chính là Mạc Nhã.
Nhưng có một điểm, khiến lòng ta cảm thấy có chút cân bằng, đó là Như Tuyết đáng thương, kết cục của đệ ấy cũng như ta, sau khi đệ ấy đăng cơ, cư nhiên không thể có tam cung lục viện, sau khi biết được tin này, lòng ta cuối cùng cũng cảm thấy cân bằng.
Nhìn nụ cười tươi của Mạc Nhã, ta đột nhiên cảm thấy, kì thực, cả đời này bồi cạnh người nữ nhân nhìn có vẻ hung dữ, nhưng thật chất đơn thuần như giấy này cũng không tệ, nhưng vậy, cũng là một loại hạnh phúc, đúng không?
Còn Như Tuyết, e là trong lòng đệ ấy cũng có cách nghĩ như ta chăng? Đệ ấy yêu nàng, cho nên, mọi việc mới chìu nàng, và bảo bọc nàng cả đời, là điều đệ ấy muốn làm nhất.
Giống như ta, hôm nay sau khi gió mưa qua đi, ta cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của ta — – Mạc Nhã, vương phi của ta.