Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 310: Chương 310: Phiên ngoại của Lãnh Như Phong – gặp nhau vốn dĩ là sai lầm 2




Trong lòng ta cảm thấy buồn cười, bất giác chăm chú nhìn nàng, và lại phát hiện, nàng cư nhiên đẹp kinh người, ở chỗ của Như Tuyết từ lúc nào có một a hoàn mĩ mạo như vậy? Tại sao ta trước nay chưa từng gặp qua?

Nàng biết thân phận của ta, nhưng vẫn dám vô lễ với ta, trong giây phút đó, tim ta, bất giác có hứng thú với người nữ tử này, ta đột nhiên rất muốn đem nàng về phủ đệ của mình.

Nhưng, khi ta nói ra điều ta nghĩ, nàng lại không chút khách khí cự tuyệt ta, nàng cự tuyệt ta, lần đầu tiên, có một nữ tử cự tuyệt yêu cầu của ta một cách dứt khoác như vậy.

Sự cự tuyệt của nàng, khiến trong lòng ta có chút bất mãn, ta không nhịn được hỏi nàng, nhưng câu trả lời của nàng thật hùng hồn biết bao, nàng nói, nàng không muốn làm thị nhân của ta, vậy nàng muốn làm gì? Không lẽ một a hoàn nho nhỏ như nàng, còn muốn làm vương phi của ta sao?

Lòng ta thầm chế giễu nàng tham lam và vô tri, đang định giễu cợt nàng mấy câu, nhưng ta còn chưa kịp nói gì, nàng đã xông ra ngoài.

Tuy nhiên trong lúc ta buồn bực vô cùng, nàng lại đột nhiên từ bên ngoài xông vào.

Nhìn thấy nàng đi rồi quay lại, trong lòng ta bỗng nhiên có tia vui mừng, không lẽ nàng thay đổi chủ ý rồi?

Nhưng mà, lời nói và hành động to gan của nàng khiến ta kinh ngạc, nàng cư nhiên muốn ta cởi y phục.

Tiểu nữ nhân này, không lẽ nàng vội vàng đến vậy sao? Nàng có biết, nếu như vậy, ta sẽ không nhịn được.

Nhưng điểm này ta không ngại, nếu như người nữ tử này tự nguyện, ta lại hà tất quá thương hương tiếc ngọc? Ta không ngại thân mật với nàng ở trong thất vương phủ của Như Tuyết, suy cho cùng bây giờ ta đang có hứng thú với nàng.

Ta không chút để tâm cởi y phục ra, dang rộng đôi tay về phía nàng.

Tuy nhiên, sự thật chứng minh, Lãnh Như Phong ta thông minh một đời, lần này lại làm một việc ngu ngốc nhất.

Người tiểu nữ nhân đó cư nhiên lượm lấy áo bào của ta từ dưới đất lên với tốc độ nhanh chóng, quấn lấy cơ thể nhỏ đó, còn không bỏ lỡ cơ hội cười nhạo ta một phen, cư nhiên cứ như thế mà chuồn đi trước mắt ta.

Đợi ta hồi thần lại, nàng đã biến mất trong đêm đen, trong lòng ta cơ hồ tức đến muốn giết người, người nữ nhân này ở đâu chạy ra vậy? Nàng ngốc thật hay ngốc giả vậy?

Một a hoàn nho nhỏ như nàng cư nhiên dám trêu đùa ta như vậy, không lẽ, nàng không sợ vương gia ta tìm nàng báo thù?

Ta tức đến cả đêm không ngủ, hơn nữa, ta không thể nguôi giận, ta muốn tìm Như Tuyết, đem a đầu không biết trời cao đất dày kia về phủ, để xem nàng còn dám huênh hoang trước mặt ta nữa không?

Sau một ngày buồn bực, ta cuối cùng không chịu được đích thân đi tìm Như Tuyết, sau khi ta mở miệng hỏi Như Tuyết lễ vật của ta, câu trả lời của Như Tuyết lại khiến ta ngờ hoặc không thôi, đệ ấy nói đệ ấy không tặng mĩ nhân gì cho ta, vậy thì nàng là ai? Không lẽ nàng thật sự chỉ là một a hoàn bình thường?

Không, ta không tin, nàng nếu như là a hoàn, nàng lấy đâu ra gan to như vậy?

Nhưng bất kể nàng có phải là a hoàn hay không, nàng, ta lấy chắc rồi! nếu như là một a hoàn, Như Tuyết chắc sẽ không cự tuyệt ta chứ?

Nghĩ tới đây, ta một khắc cũng không chậm trễ nói với Như Tuyết ý của ta.

Và phản ứng của Như Tuyết, lại ngoài dự liệu của ta, lời của ta vừa mới nói ra, sắc mặt đệ ấy phút chốc đã biến sắc, đây rốt cuộc là việc gì? Không lẽ a hoàn đó còn có lai lịch gì khác sao?

Ta không cam tâm như vậy mà thôi, lần nữa đề ra nghi hoặc trong lòng mình với Như Tuyết, nhưng Như Tuyết lại trầm mặt, bảo ta đừng nhắc nữa.

Tình cảm huynh đệ bọn ta trước nay rất tốt, trước kia, chỉ cần ta ưng ý bất cứ a hoàn nào trong phủ, Như Tuyết đều không chút do dự tặng cho ta, nhưng nay phản ứng của Như Tuyết, kì thật khiến ta cảm thấy kì lạ.

Trong lòng ta hiếu kì, ta muốn biết, a hoàn đó rốt cuộc là ai, cho nên, đề ra yêu cầu muốn gặp nàng một lần với Như Tuyết.

Như Tuyết cư nhiên ngoài dự liệu cự tuyệt ta, ta không từ bỏ, đang muốn hỏi rõ ràng, và đúng vào lúc này, đại hoàng huynh đã đến, bởi vì đại hoàng huynh đột ngột đến đây, không khí bắt đầu trở nên nặng nề, chính trong lúc Như Tuyết và đại hoàng huynh đang đấu đá với nhau, lúc này, nàng lại xuất hiện.

Sự xuất hiện của nàng đột ngột và thảm bại biết bao, nàng cư nhiên trước mặt ta và Như Tuyết, sà vào lòng đại hoàng huynh, và điều khiến ta kinh ngạc là, người trước nay luôn không quan tâm nữ sắc như đại hoàng huynh, cư nhiên không đẩy nàng ra.

Vẻ mặt của nàng cực kì buồn cười, hành động của nàng càng kinh thế hãi tục, nếu như không phải cảm thấy nàng ở trong vòng tay của đại hoàng huynh rất gai mắt, ra cơ hồ đã thất thanh mà cười.

Và điều khiến ta cảm thấy kì lạ là, sau khi nàng xuất hiện, Như Tuyết trở nên cực kì nóng nảy, sắc mặt đệ ấy tái xanh, nhìn cơ hồ như muốn giết người.

Và biểu hiện tiếp theo của Như Tuyết, càng khiến ta ngẩn người, đệ ấy gọi lại người đang chuồn đi là nàng, phẫn nộ tri vấn nàng, vẻ mặt ấy, phảng phất như người phu quân ghen tuông bắt được thê tử mình vụn tình với người khác.

Đây là việc gì? Không lẽ Như Tuyết với người a hoàn này thật sự có việc không thể nói với người khác? Không lẽ đệ ấy thích a đầu này?

Trong lòng ta đang ngờ hoặc không hiểu, và đại hoàng huynh cũng thay ta hỏi ra ngờ hoặc trong lòng ta.

Câu trả lời của Như Tuyết khiến tim ta phút chốc rơi xuống đáy vực, nàng chính là Ưu Vô Song từ nhỏ ngốc nghếch trong lời đồn đại đó, bây giờ là thất vương phi của Như Tuyết!

Nhìn bộ dạng của nàng, có chỗ nào giống ngu ngốc? Nàng không những không ngốc, hơn nữa cực kì thông minh mới đúng, đối diện với nộ khí của Như Tuyết mà mặt không biến sắc, trên đời này có mấy người nữ tử dám to gan như vậy?

Ta đè nén cơn đau trong lòng, bất chợt liếc nhìn đại hoàng huynh, cái liếc nhìn bất chợt này, khiến ta giật nảy mình, đó chính là, đại hoàng huynh dường như cũng có hứng thú với nàng, thậm chí, không chỉ một chút hứng thú, bởi vì, ta nhìn thấy trong mắt hắn dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.