Thất vương phủ.
Đình trong hoa viên.
Lãnh Như Tuyết một thân bạch y, lẳng lặng ngồi trên ghế đá trong đình, tay cầm một hũ rượu bạch ngọc.
Một đôi mâu thâm trầm, lúc này đang nheo mắt nhìn những cánh hoa mai bay lượn giữa không trung, mặc cho gió lạnh thổi bay gấu áo, làm loạn mái tóc.
Một trận bước chân truyền tới, thân ảnh cao to của Lãnh Như Phong từ từ đi vào đình, hắn ta đột nhiên đưa tay đoạt lấy hũ rượu trong tay Lãnh Như Tuyết, khẽ tức giận nói: “Thất hoàng đệ, đệ đã từ nàng ấy, hà tất lại như vậy? Mượn rượu giải sầu, không lẽ có thể khiến nàng ấy trở về bên đệ sao?”
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, hắn chỉ nhìn hắn ta một cái, sau đó chuyển mục quang sang những cánh hoa đang bay lượn đầy trời kia.
Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên lạnh lùng cười lên, tiếng cười vang vọng trong không trung, đầy sự bất lực và đau khổ, trong hoa viên đầy cánh hoa mai bay, khiến người khác có cảm giác quỷ dị.
Tiếp đó, chỉ nghe thấy ‘pang’ một tiếng, tay Lãnh Như Tuyết đánh mạnh xuống bàn đá, hét: “Lục hoàng huynh, nàng ta yêu người nam nhân khác, Lãnh Như Tuyết ta làm sao có thể lưu nàng ta lại? Trong lòng nàng ta căn bản không có ta, không có ta!”
Ánh mắt Lãnh Như Phong thoáng qua tia nhìn phức tạp.
Hắn ta đột nhiên nắm lấy vai Lãnh Như Tuyết, hai mắt nhìn chằm chằm mâu đen mung lung vì say rượu, từ từ mở miệng: “thất hoàng đệ, việc đến nước này, đệ còn muốn gạt huynh đến lúc nào? Khi đệ viết hưu thư cho nàng ấy, đệ đã quyết định rồi, không phải sao?”
Mâu đen say rượu của Lãnh Như Tuyết phút chốc thoáng qua tia thanh tỉnh.
Hắn nhẽ nhàng qua đầu lại, tự cười nhạo bản thân, nói: “Lục hoàng huynh, huynh đang nói gì vậy? Cái gì quyết định? Không lẽ ta say đến hồ đồ, huynh cũng hồ đồ rồi à?”
Lãnh Như Phong ấn chặt vai Lãnh Như Tuyết, ngữ khí phút chốc lạnh hẳn: “Như Tuyết! Vi huynh tuy chỉ lớn hơn đệ có một tuổi nhưng mà huynh đệ chúng ta tiếp xúc với nhau không phải là thời gian ngắn, đệ cho rằng huynh không hiểu tính cách của đệ sao? Dễ dàng chịu thua như vậy thì đệ có còn là thất vương gia Lãnh Như Tuyết?”
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời nói của Lãnh Như Phong, cơ thể khẽ hóa thạch, tuy nhiên trong chốc lát, lộ ra nụ cười chế giễu: “vậy lục hoàng huynh cho rằng thần đệ là người như thế nào? Nếu như lục hoàng huynh hiểu đệ như vậy thì lục hoàng huynh nên biết, Lãnh Như Tuyết ta tuyệt đối không chấp nhận bất cứ người phản bội nào! Lục hoàng huynh cho rằng đệ sẽ lưu một nữ nhân thủy tính dương hoa (= lăng nhăng) làm vương phi của đệ sao?”
Sắc mặt Lãnh Như Phong khẽ thay đổi, hắn ta đột nhiên lắc mạnh Lãnh Như Tuyết, tức giận quát: “Như Tuyết! Bây giờ đệ đang nói lời thật lòng với huynh sao? Nếu như nàng ấy thật sự là một nữ nhân thủy tính dương hoa, đệ hà tất vì nàng ấy mà trở thành bộ dạng này? Đệ hãy nhìn lại mình đi, nhìn xem đệ trở thành bộ dạng gì! Lãnh Như Tuyết cao ngạo phong độ kia bây giờ ở đâu rồi hả?”
Ánh mắt Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia đau khổ, hắn đột nhiên từ từ nhắm mắt lại, trầm mặc không nói gì.
Tuy nhiên Lãnh Như Phong không có ý định bỏ qua cho hắn, ngừng lại rồi lại cắn răng nói: “Như Tuyết, đệ có gì giấu huynh phải không? Tuy huynh vô dụng nhưng vẫn luôn đứng về phía đệ, bất kệ đệ phát sinh việc gì, đưa ra bất kì quyết định nào, huynh sẽ luôn giúp đệ.”
Tuấn nhan của Lãnh Như Tuyết khẽ co giật, hắn đột nhiên mở to mắt, đẩy Lãnh Như Phong ra, khích nói: “giúp ta? Địa vị bây giờ của ta trong lòng phụ hoàng còn cao hơn huynh không biết bao nhiêu, còn nữa, ta lập tức sẽ phải thành hôn cùng công chúa Tử Việt quốc, sau này đại vị trong lòng phụ hoàng có thể nói là cực kì quan trọng, huynh lấy gì giúp ta? Ta lại có gì cần huynh giúp? Lãnh Như Phong, huynh đừng quá xem trọng bản thân!”
“Đệ!” Lãnh Như Phong tức đến xanh cả mặt, nói không ra lời.
Qua một hồi lâu, hắn ta mới từ từ buông lỏng đôi tay nắm chặt, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Lãnh Như Tuyết, đệ nghị ta không biết trong lòng đệ thật sự đang nghĩ gì sao? Đệ vì cứu nàng ấy thà rằng bản thân bị trọng thương, một nữ nhân được đệ xem trọng hơn tính mạng của mình, đệ có thể dễ dàng buông tay vậy sao? Nếu như những việc này đệ có thể gạt được phụ hoàng và đại hoàng huynh, muốn gạt ta thì căn bản là không thể nào!”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngập ngừng, nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, khi đệ quyết định viết bức hưu thư đó thì trong lòng đệ đã quyết định, đệ từ nàng ấy chẳng qua chỉ vì bảo vệ nàng ấy thôi! Còn đệ, căn bản không muốn cưới Uyển Tử.”
Cơ thể Lãnh Như Tuyết khẽ hóa thạch, túy ý trong mâu đen thoáng biến mất, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, trầm giọng nói: “Tiếp tục nói đi!”
Lãnh Như Phong lẳng lặng nhìn hắn, từ từ nói tiếp: “Biết là tính quan trọng của lần liên hôn này giữa Tây Diệm và tử Việt quốc, nếu như đệ cự tuyệt thành thân cùng Uyển Tử thì Tử Việt quốc tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhất định vì sự nhục nhã của Uyển Tử mà đòi lại công đạo, kết quả tệ nhất là hai nước giao tranh.”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong dừng lại, hắn ngập ngừng rồi nói: “Nhưng mà nếu như nàng ấy thân là vương phi của dệ, tuyệt đối không thoát khỏi liên can, e là tới lúc đó, Tử Việt quốc vì bị cự tuyệt hôn sự mà đổ trách nhiệm lên người nàng ấy. Cách xử lí việc của phụ hoàng, nếu như nàng ấy mà khiến cho hai nước giao tranh, phụi hoàng nhất định không do dự giao nàng ấy cho Tử Việt quốc để làm bình nộ khí của Uyển Tử. Cho nên, đệ vì không muốn liên lụy nàng ấy và bảo vệ nàng ấy, nên mới cho nàng ấy hưu thư, từ nàng ấy! Như vậy đến lúc truy cứu, cũng không liên quan đến nàng ấy, đúng không?”