“Bốp!” không còn khống chế được cơn giận, Jo Kyu Hyun đột nhiên đánh đổ một cây mai cách đó không xa, sau đó tức giận nói với quản sự ma ma: “Tìm nam nhân ấy ra đây cho bổn vương!”
Đôi tay hắn nắm chặt lại với nhau, gân xanh bạo phát, trong lòng cực kì phẫn nộ, nếu như không phải đích thân nghe thấy thô sứ a hoàn kia nói ra Sung Min, hắn cơ hồ không dám tin, vị thiếu nam trên xích đu kia chính là tên điên mặt đồ bẩn xấu xí như ác ma—Lee Sung Min.
Thì ra, bản thân bị nam nhân giả điên giả dại ấy đùa giỡn mà không hề hay biết!
Hay một Lee Sung Min kia, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho cậu! Lúc này Jo Kyu Hyun cơ hồ không biết phải làm sao hình dung cơn nộ hỏa trong lòng hắn, nếu như Lee Sung Min lúc này đứng trước mặt hắn, hắn nhất định không khống chế nổi bản thân, một chưởng đánh chết cậu!
Quản sự ma ma bị dọa đến gần như bò không dậy nổi, ngày tháng mụ làm việc trong vương phủ không phải là ít, nhưng mà, đây là lần đầu tiên mụ thấy vương gia nổi trận lôi đình như vậy, vả lại, còn vì một thô sứ a hoàn.
Nhưng, sợ hãi vẫn là sợ hãi, vẫn là lồm cồm bò dậy, vội vàng đem người đi tìm Lee Sung Min.
Nhưng khuôn viên của thất vương phủ cực kì rộng lớn, trong khuôn viên còn trồng đầy Liên Đường cao hơn nửa người, nhân thủ không đủ, muốn tìm một người có dễ đâu chứ?
Cho nên, dù rằng quản sự ma ma đem theo nhiều thô sứ a hoàn cùng tìm kiếm, nhưng nhất thời tam khắc ( tức trong thời gian ngắn) vẫn không tìm thấy hình bóng của Lee Sung Min.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc mặt Jo Kyu Hyun đã biến thành xanh ngắt, đôi mắt phun ra lửa nhìn chằm chằm mảng Liên Đường rậm rập, không động đậy.
Quản sự ma ma tìm bao lâu rồi nhưng vẫn không thấy hình bóng của Lee Sung Min, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ khuôn mặt béo tròn của mụ.
Qua hồi lâu, vẫn không tìm thấy, mụ chỉ còn cách lững thững bước đến trước mặt Jo Kyu Hyun, run rẩy nói: “Bẩm báo vương gia, Lee Sung Min có lẽ đã không còn ở khuôn viên nữa.”
Jo Kyu Hyun lúc này tựa một con sư tử tràn đầy bạo nộ, Lee Sung Min cố tình che giấu đi dung mạo của mình và từng lần từng lần một thách thức hắn, điều đó đã khiến hắn kích nộ, mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Giờ đây nghe thấy quản sự ma ma bảo không tìm thấy người, hắn bất giác phẫn nộ hét: “Bổn vương chính mắt nhìn thấy cậu ta chạy vào trong mảng Liên Đường này, không lẽ, bổn vương hoa mắt rồi? Hôm nay nếu các ngươi tìm không thấy tên điên ấy thì chuẩn bị rơi đầu đi!”
Lời của Jo Kyu Hyun vừa dứt, quản sự ma ma và những thô sứ a hoàn kia bất giác bị dọa đến sắc mặt không còn chút máu, toàn bộ nằm dài dưới dất, lớn tiếng xin tha.
khi nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, Lee Joon cũng kinh ngạc, hắn ta theo Jo Kyu Hyun không phải là ngày một ngày hai, nhưng thấy Jo Kyu Hyun nổi trận lôi đình như vầy, quả là lần đầu tiên, lần trước Jo Kyu Hyun biết Lee Yoo Ra lên nhầm kiệu hoa, trở thành thái tử phi hắn cũng không hề phẫn nộ như vậy.
Nghĩ tới đây, Lee Joon trong lòng bỗng lo âu thay cho Lee Sung Min, tuy rằng Lee Joon rất phục Lee Sung Min việc giả điên giả dại chọc giận vương gia, nhưng, vương gia không phải là người dễ động đến, bây giờ hắn phẫn nộ như vậy, nếu như Lee Sung Min bị hắn tìm được, thì dù là con trai của Lee thừa tướng, e rằng cũng khó bảo toàn tánh mạng!