Lãnh Như Phong chìm vào trầm tư, qua một lúc sau, thần sắc hắn ta trầm trọng ngẩn đầu nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Như Tuyết, đệ xác định phụ hoàng có dụng ý khác? Nay cả hoàng cung cơ hồ đều đã bị hoàng hậu khống chế, phụ hoàng dù có tâm bảo vệ đệ, e là cũng bất lực chăng?”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngập ngừng, lại từ từ nói: “Đệ và ta hai huynh đệ từ nhỏ cùng lớn lên trong cung, đối với con người của hoàng hậu, ta không nói tin rằng trong lòng đệ cũng hiểu rất rõ, bà ta là mẫu phi của đại hoàng huynh, tính tình của đại hoàng huynh hoàn toàn giống hệt bà ta, hơn nữa trước kia, nếu như không phải là do phụ hoàng, hai huynh đệ ta sớm đã chết trong tay bà ta! Thủ đoạn người nữ nhân đó ác độc thế nào, trong lòng đệ tự khắc hiểu rõ, bà ta thân là hoàng hậu bao năm, tay nhuốm máu biết bao nhiêu mạng người? Nay phụ hoàng bệnh nặng, bà ta tuy không kinh suất ra tay với phụ hoàng, nhưng nếu như sự việc dính líu đến việc đăng cơ của đại hoàng huynh, e là bà ta sẽ hạ độc thủ với phụ hoàng!”
Lãnh Như Tuyết trầm mặc không nói gì, lời mà Lãnh Như Phong nói, hắn sao không biết chứ? Kì thực, trong lòng hắn đang lo lắng cũng chính là điều này.
Năm năm trước, hắn bồi Ưu Vô Song đến Quân sơn tìm kho báu, sau khi về cung, phụ hoàng đã thầm có ý thổ lộ muốn lập hắn làm vua, nhưng vì khi ấy hắn không có ý với đế vị, cho nên cũng không để tâm.
Sau đó, lại vì sự xuất hiện của Liên Đường, dẫn đến việc Ưu Vô Song rời khỏi, cho nên hắn càng vô tâm với việc chính sự.
Và việc này, cũng vì thế mà trì trệ lại, trong năm năm, phụ hoàng luôn tìm cơ hội phế ngôi vị thái tử của Lãnh Như Băng, nhưng vì hoàng hậu trăm phần ngăn cản, nên không thành công.
Năm năm trước Lãnh Như Băng đã nhìn ra tâm tư của phụ hoàng, nên mới hao phí tâm tư diệt trừ hắn.
Và Ưu Vô Song vì vào truyền thuyết trăm năm trước nên thân phận đặc biệt, tuy nói nàng đã là người của hắn, nhưng hoàng hậu và Lãnh Như Băng vì vào truyền thuyết ấy, sẽ không để tâm.
Sau khi Ưu Vô Song tìm được kho báu cho Tây Diệm, họ đã hoàn toàn tin vào truyền thuyết ấy, cho nên mục đích của họ là giành lấy Ưu Vô Song từ hắn.
Có được Ưu Vô Song, sẽ có được thiên hạ, điểm này, hoàng hậu và Lãnh Như Băng hoàn toàn tin tưởng.
Tuy nhiên, năm năm trước, khi Ưu Vô Song mất tích, hắn đã tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy, phụ hoàng vì giảm nhẹ áp lực cho hắn, liền cử hắn đến biên cương, và cũng đúng ý hắn, cho nên hắn rời khỏi, đúng lúc tránh được xung đột chính diện với Lãnh Như Băng.
Và năm năm sau, hắn bị phụ hoàng triệu vào cung, lúc này đúng là thời khắc mẫn cảm việc của việc kế tục hoàng vị, cho nên mâu thuẫn giữa hắn và Lãnh Như Băng khó mà tránh khỏi lần nữa, và đã công khai đối lập nhau.
Với thế cục trước mắt, hắn thật sự không có nắm chắc trong việc tranh đoạt hoàng vị với Lãnh Như Băng.
Hy vọng duy nhất của hắn, chính là tâm tư của phụ hoàng đúng như hắn đoán, nhưng mà hoàng hậu là người độc ác, nếu như bị bà ta biết được kế hoạch của phụ hoàng, vậy thì bà ta có thể thật sự ra tay với phụ hoàng!
Hơn nữa, còn có một điểm, hắn cần phải rất cẩn thận là sự an toàn của Ưu Vô Song và con trai!
Hắn tin rằng với thế lực của Lãnh Như Băng bây giờ, hắn ta nhất định đã biết Ưu Vô Song nay đã được hắn đón về vương phủ, nếu như hắn ta đã biết, vậy thì tiếp theo nhất định sẽ có hành động, đây mới chính là điều khiến hắn lo lắng nhất!
Nhưng mà với thế cục trước mắt, hắn ngoài yên lặng chờ đợi thì đã không còn lựa chọn nào khác, tiến triển của sự việc đã không cho phép hắn được lựa chọn nữa!
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết khẽ thở dài, nói: “Lục hoàng huynh, điều huynh nói, đệ đều biết, nhưng mà chúng ta bây giờ ngoài chờ đợi ra, thì đã không còn cách nào khác, trước mắt phụ hoàng vẫn an toàn, bởi vì, nhìn bề ngoài hoàng hậu khống chế cả hoàng cung, nhưng nếu như phụ hoàng như suy đoán của chúng ta thì phụ hoàng đã sớm an bài tất cả ổn thỏa, cho nên huynh không cần lo lắng! Điều đệ lo lắng bây giờ là không biết bao giờ họ mới ra tay với Song Nhi!”
Lãnh Như Phong nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, sắc mặt khẽ trầm xuống.
Trầm mặc một lúc, hắn ta mới từ từ nói: “Hoàng hậu trước nay đều là người có không được thì hủy, nay bà ta có ý đối với Vô Song, nếu như Vô Song không đồng ý, vậy thì bà ta tuyệt đối sẽ không để Vô Song sống! Bởi vì, đối với bà ta, Vô Song không đồng ý với bà ta, thì chính là kẻ địch của bà ta, bà ta tuyệt đối không giữ kẻ địch lại đối đầu với bà ta!”
Lãnh Như Tuyết gật gật đầu, đang định nói gì thì đột nhiên cửa thư phòng bị đẩy ra, quản gia Trương ma ma vội vàng đi vào, hạ thấp giọng nói với Lãnh Như Tuyết: “Vương gia, trong cung cho người đưa thánh chỉ đến, nói là bảo vương phi dẫn tiểu vương gia vào cung diện thánh!”
Trương ma ma là lão nô trong thất vương phủ, năm năm trước, sau khi Lãnh Như Tuyết đuổi quản gia Lí ma ma ra khỏi phủ, Trương ma ma đã thay thế vị trí của Lí ma ma, trở thành quản gia ma ma của vương phủ.
Con người bà ta chính trực, một lòng trung thành với Lãnh Như Tuyết, cho nên trong năm năm Lãnh Như Tuyết không ở vương phủ, mọi việc trong phủ đều do bà ta lo liệu, hơn nữa, bà ta đối với Ưu Vô Song, người vương phi này cực kì tôn kính.
Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong nghe thấy lời của Trương ma ma, sắc mặt đều thay đổi, Lãnh Như Tuyết càng mất khống chế đứng nhanh từ ghế dậy, thất thanh nói: “Cái gì?”
Trương ma ma thấy Lãnh Như Tuyết khẩn trương như vậy, nhất thời không dám chậm trễ, vội vàng lập lại một lần nữa, rồi hỏi: “Vương gia, có cần lão nô đuổi người ấy về không?”
Đối diện với đề nghị của Trương ma ma, Lãnh Như Tuyết không biết nên cười hay nên khóc, người trong cung, thánh chỉ do hoàng thượng hạ, đâu phải là một quản gia nho nhỏ trong vương phủ có thể đuổi đi?