Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 136: Chương 136: Tri vấn




Ưu Vô Song lúc này đang xấu hổ, hồn nhiên không cảm thấy hành động bây giờ của mình như là một đứa tiểu hài tử đang nhõng nhẽo, không hề giống một mệnh quan triều đình?

Nhưng mà, may mắn là sắc trời đã tối, không mấy ai nhìn thấy, đúng lúc này thì Chung Li đột nhiên đi đến, hắn ta có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Tịch, thấy y khí chất bất phàm và lại quen biết Ưu Vô Song, nên cũng không quan tâm, chỉ hành lễ với Ưu Vô Song, nói: “đại nhân, cửa thành đã mở!”

Nghe thấy vậy Ưu Vô Song nhìn về phía cửa thành, quả nhiên cánh cửa thành nặng nề kia đúng như lời Chung Li nói, đang từ từ mở ra.

Một hàng người từ trong cửa thành bước ra nghênh tiếp, một người trung niên thân hình lùn mập đi đến trước mặt Ưu Vô Song hành lễ, ánh mắt láo liếc, nói: “hạ quan không biết đại nhân đến, không kịp nghênh đón đại nhân vào thành, hạ quan đáng chết vạn lần…….”

Ưu Vô Song thấy hắn ta tự xưng là hạ quan, trong lòng liền biết hắn ta chính là tri huyện Lăng Phong huyện, nhưng lại cố ý không hiểu, nói: “ngươi là……..”

Người nam nhân trung niên lộ ra nụ cười cung mị, nói: “hồi đại nhân, hạ quan là tri huyện Lăng Phong huyện, Vệ Toàn*.”

Vì tiền? Quả nhiên là vì tiền mà! Trong lòng Ưu Vô Song thầm không vui, nhìn Vệ Toàn một cái, nói: “được rồi, Vệ đại nhân, bây giờ sắc trời đã tối, chúng ta vào thành rồi hãy nói sau!”

Chú thích: * trong tiếng hoa “Vệ Toàn”卫全, âm đọc gần gần như là “vì tiền” 为钱, nên Ưu Vô Song mới tưởng nhầm.

Vệ toàn vội ứng một tiếng, sau đó dẫn mọi người vào thành.

Huyện thành của Lăng Phong huyện không lớn, mọi người sau khi vào thành, rất nhanh đã tới môt toàn phủ đệ, đây chính là phủ đệ của Vệ Toàn, và cũng chính là nha môn của Lăng Phong huyện.

Quanh con đường tại nha môn, đều là những căn nhà và phủ đệ tương đối hoa lệ, nghĩ lại thì đây chắc là nơi sinh sống của những đại hộ tương đối vó thân phận của Lăng Phong huyện.

Hơn nữa, nơi đây so với những nơi khác khác biệt quá nhiều, khiến Ưu Vô Song thầm thở dài, thời cổ đại này quả nhiên giàu nghèo phân biệt rõ ràng, và cũng trùng khớp với bài thơ: Châu môn tửu thịt thối, lộ hưu đông tử cốt. Tống cô từ thước dị, châu trương nan tái thuật. (Đây là thơ của Đỗ Phủ, thơ cổ ta không rành có gì sai sót thì đừng chê trách)

Lòng Ưu Vô Song dù là bất lực nhưng vẫn không nói được gì, nàng tuy biết tên tham quan Vệ Toàn này vạn phần đáng ghét, nhưng lại không thể không vào nơi ở hắn đã an bài.

Đột nhiên, bên tai nàng truyền tới một tiếng cười kinh nhạo, quay lại nhìn thì nàng phát hiện, thì ra Tiêu Tịch theo nàng đến đây.

Ưu Vô Song nhíu mày, không nói gì, bởi vì lúc này Vệ Toàn đang bước tới, dùng tay chỉ về tòa độc môn độc hộ, nói với Ưu Vô Song bằng thái độ nịnh bợ: “Chung đại nhân nói đại nhân thích yên tĩnh, hạ quan đã cố tình an bài cái vườn nhỏ này, đại nhân thấy thế nào?”

Ưu Vô Song ngẩn đầu nhìn, chỉ thấy cái vườn này tuy xây trong phủ nhưng lại độc môn độc hộ, hơn nữa trong vườn còn có không ít hoa cỏ, còn có núi giả thác nước. Tuy không so bằng của kinh thành, nhưng lại là nơi tốt nhất ở đây.

Cho nên Ưu Vô Song hài lòng, gật gật đầu nói với Vệ Toàn: “Vệ đại nhân khách khí rồi.”

Vệ Toàn thấy Ưu Vô Song không có gì không vừa lòng, trong lòng vui mừng, vội nói: “đại nhân, hạ quan đã cho người chuẩn bị rượu thịt để tẩy trần cho đại nhân, không biết ……..”

Ưu Vô Song đi đường cả ngày đích thực đã mệt mỏi, chi nên tiệc tẩy trần nàng thực sự không muốn đi, cho nên liền nói: “Vệ đại nhân, bây giờ sắc trời đã tối, không cần làm phiền người khác, như vậy đi, ngươi phân phó hạ nhân đưa thức ăn đến là được, còn những việc khác thì ngày mai hãy nói, Vệ đại nhân cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Vệ Toàn nghe thấy lời của Ưu Vô Song trước tiên là khẽ sửng sốt, sau đó rất nhanh đã cười tươi nói: “vâng, tất cả do đại nhân làm chủ. Đại nhân hôm nay đi đường cũng mệt rồi, vậy đại nhân hãy nghỉ ngơi sớm! Hạ quan sai người đi chuẩn bị thức ăn đến.”

Dứt lời, Vệ Toàn quay người lui xuống.

Đợi khi Vệ Toàn đi khỏi, Ưu Vô Song mới nhìn Chung Li, nói: “Chung hộ vệ, ngươi cũng mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng ta đến đê xem thử!”

Chung Li nhìn Tiêu Tịch, định nói gì nhưng lại nuốt hết lại vào bụng, gật đầu rồi quay người rời khỏi.

Ưu Vô Song bởi vì việc khi nãy mà đối với Tiêu Tịch có chút giận, cho nên nàng cũng không thèm quan tâm y, mà chỉ tự mình quay người đi vào nhà.

Trong vườn này Vệ Toàn đã phái hai a hoàn mỹ mạo hầu hạ, Ưu Vô Song nghĩ cũng không nghĩ đã phân phó Vân Nhi bảo hai a hoàn ấy rời khỏi.

Rồi mới đối mặt với Tiêu Tịch hỏi: “Huynh sớm đã biết thân phận của ta phải không? Tiêu công tử?”

Đối diện với lời tri vấn của Ưu Vô Song, biểu tình của Lãnh Như Tuyết không hề thay đổi, vẫn mỉm cười nói: “thiên kim của Ưu thừa tướng, vương phi của thất vương gia, trong kinh thành ai mà không biết?”

“Vậy sao?” trong lòng Ưu Vô Song cười lạnh, như nàng biết thì Ưu Vô Song trước kia tuy là nữ nhi của thừa tướng nhưng bởi vì từ nhỏ điên dại, cho nên nàng ta căn bản không hề ra khỏi phủ thừa tướng, còn đêm hôm thành thân với Lãnh Như Tuyết thì nàng đã xuyên không tới đây, nàng mới ra cửa đã gặp Tiêu Tịch, căn bản không hề một mình ra ngoải dạo phố qua, lí do Tiêu Tịch nói căn bản không được thành lập.

Nhưng mà Ưu Vô Song không lật tẩy lời nói dối của y, nàng hỏi lần nữa: “vậy Tiêu công tử lại làm thế nào biết ta sẽ lại Lăng Phong huyện? Không lẽ, Tiêu công tử đến đây nên mới tình cờ gặp ta? Hay là, bức thư hàm tại phân trạm là huynh cố ý bảo người giao cho ta? Huynh rốt cuộc tại sao phải làm như vậy?”

Lúc này, Tiêu Tịch không hề trả lời câu hỏi của Ưu Vô Song, mà ánh mắt chỉ lẳng lặng nhìn dạ sắc ngoài cửa sổ, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.