Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 236: Chương 236: Tương lai mông lung




Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Tịch mi mày nhíu chặt, khiến cho Ưu Vô Song quên đi cảm giác bi sầu trong lòng, nàng chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tiêu Tịch, trước kia, Tiêu Tịch luôn lãnh đạm, phảng phất như không quan tâm bất cứ thứ gì, thế nên nàng không nhịn được hỏi: “Tiêu Tịch, có phải huynh biết việc gì à?”

Lời vừa nói ra, trong đầu Ưu Vô Song lập tức hiện lên cảnh thành thân của Lãnh Như Tuyết và Liên Đường, tim bỗng nhói lại, sẽ là cảnh đó sao?

Tiêu Tịch chỉ lặng lẽ nhìn Ưu Vô Song, phảng phất như đang xác định gì đó, một lúc sau, mới đáp: “Vô Song, nếu như, nếu như ta nói với nàng, tất cả những việc này đều là hiểu lầm, nàng có trở về không?”

Hiểu lầm? Vậy là ý gì? Vô Song đột nhiên cảm thấy tim mình khẽ đau nhói, là hiểu lầm sao? Không, hắn không tin tưởng nàng, nàng không tức giận vì sự xuất hiện đột ngột của Liên Đường, cũng bất kể âm mưu Liên Đường có âm mưu gì, bởi vì, thứ nàng để tâm không phải là Liên Đường, mà là thái độ của hắn, nếu như hắn thật sự yêu nàng, hà tất không chút tin tưởng nàng?

Giữa người yêu với nhau, vốn dĩ là cần tin tưởng lẫn nhau, nhưng, trong trò chơi do Liên Đường tự biên tự diễn này, hắn đối với nàng, từ đầu đến cuối không chút tin tưởng, ánh mắt hoài nghi kia, khiến nàng đánh mất đi ý nghĩa khi tiếp tục ở lại bên cạnh hắn.

Là một linh hồn xuyên không từ thế kỉ 21, nàng không để tâm những trò của Liên Đường, nhưng sự không tin tưởng của hắn, khiến nàng phút chốc mất đi dũng khí tiếp tục đấu với Liên Đường.

Nàng không yếu đuối, nàng chỉ cảm thấy, tất cả đã mất đi ý nghĩa, bởi vì, những biểu hiện mà hắn lộ ra, đã để nàng thấy được vị trí của Liên Đường trong lòng hắn quan trọng biết dường nào.

Việc này, mới chính là nguyên nhân khi ấy nàng lựa chọn rời khỏi.

Nếu như ngay từ đầu, trong lòng nàng có từng oán qua Liên Đường và Lãnh Như Băng – người vạch ra kế này, nhưng nay nàng đã không còn oán hận họ nữa, nàng chỉ hận hắn, không thể nào tha thứ sự hoài nghi và không tin tưởng của hắn đối với mình.

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song gạt bỏ cơn đau nhói trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười cực kì khó coi với Tiêu Tịch, nói: “Tiêu Tịch, bất kể có phải là hiểu lầm hay không, bây giờ nói những việc này không phải đã muộn rồi sao? Ta từng nói qua, nếu như ta đã lựa chọn rời khỏi, thì sẽ không trở về.”

Biểu tình của Tiêu Tịch hồi phục vẻ đạm nhiên thường ngày, y nhìn Ưu Vô Song, ánh mắt đạm bạc như nước, qua một lúc sau, mới nói: “Vô Song, sau này nàng có dự tính gì? Tiếp tục lưu lại đây sao?”

Nghe thấy lời Tiêu Tịch, Ưu Vô Song khẽ sững sốt, khi ấy nàng và Vân Nhi lưu lại đây, là vì thích hoàn cảnh yên tĩnh nơi này, và gia đình của Lưu đại thúc, nhưng sau khi trải qua việc hôm nay, nơi này sau này e là sẽ mất đi sự yên tĩnh vốn có, nàng có nên tiếp tục lưu lại không?

Nhưng mà xảy ra việc như vậy, nàng bây giờ quay lưng bỏ đi, cũng có chút có lỗi với gia đình Lưu đại thúc, tuy rằng sự việc không phải do nàng mà ra, nhưng những tên vô lại ấy suy cho cùng cũng vì thấy sắc dậy ý, mới xảy ra cảnh xung đột như khi nãy.

Hơn nữa lần nay may có Tiêu Tịch vô tình đi ngang, mới không gặp đại họa, nhưng Tiêu Tịch đâu thể mãi mãi ở lại đây?

Vả lại, ngân phiếu tùy thân nàng mang theo không thể dùng, cho Lưu đại thúc mười lượng, số ngân lượng còn lại cũng không còn nhiều, nàng và Vân Nhi hai nữ tử tay yếu chân mềm, sau này phải làm sao?

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác lộ ra nét mặt khó coi. Nàng do dự một lúc, mới đáp: “ta cũng không biết, bây giờ Lưu đại thúc và Lưu đại má đều bị thương, ta không thể rời khỏi, còn nữa, ta rất lo những người ấy……..sẽ đến nữa.”

Tiêu Tịch tựa có suy nghĩ của mình gật gật đầu, đang định nói gì, đột nhiên truyền lại tiếng của Vân Nhi: “Tiểu thư.”

Ưu Vô Song và Tiêu Tịch nghe thấy tiếng gọi cùng quay đầu lại, chỉ thấy Vân Nhi đứng ngoài cửa lớn trong vườn, đang gọi về phía họ.

Ưu Vô Song và Tiêu Tịch cùng liếc nhìn nhau, sau đó đi về phía Vân Nhi: “Vân Nhi, sao vậy?”

Vân Nhi liếc nhìn Tiêu Tịch, sau đó mới nói với Ưu Vô Song: “tiểu thư, Lưu đại thúc mời người và Tiêu công tử vào trong nhà, nói là có lời muốn nói với hai người.”

Ưu Vô Song gật gật đầu, rồi cùng Tiêu Tịch bước vào trong vườn.

Vào trong nhà, chỉ thấy Lưu đại thúc đang ngồi bên giường của Lưu đại má, còn Lưu Hiên đang đứng một bên, thấy Ưu Vô Song đi vào, Lưu đại thúc cười nói: “Vô Song cô nương, hôm nay cô nương và vị công tử này hãy rời khỏi đây đi.”

Nghe thấy lời của Lưu đại thúc, Ưu Vô Song sững sốt, qua một lúc, nàng mới nghẹn ngào nói: “Lưu đại thúc, người đang đuổi Vô Song đi sao?”

Lưu đại thúc là một người thôn dã hiền lành, nay đột nhiên bị Ưu Vô Song hỏi như vầy, bất giác lắp bắp nói: “Vô Song cô nương…..không phải, đại thúc không phải đuổi cô nương đi……chỉ là……chỉ là……….”

Thấy bộ dạng lắp bắp của Lưu đại thúc, Lưu đại má nằm sau lưng ông ta không nhịn được đàng ngắt lời, lớn tiếng nói: “Vô Song, không phải đại thúc muốn đuổi con đi, mà là con không thể tiếp tục ở lại đây! Đây đều là họa do Hiên Nhi gây ra, nay những tên vô lại ấy đã nhìn thấy con, không có được con họ chắc chắn sẽ không từ bỏ.”

Nói tới đây, Lưu đại má ngập ngừng, thuận một hơi khí, lại dùng ánh mắt có lỗi nhìn Ưu Vô Song nói: “là Lưu đại má Lưu đại thúc vô dụng, không thể giữ con lại nơi này, trong lòng con đừng oán đại má, đại má cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa, đại má nhìn ra được, vị Tiêu công tử này có thể chăm sóc con, có Tiêu công tử cùng con xuống núi, những tên vô lại kia cũng không dám làm gì con.”

Ưu Vô Song nhìn gò má rám đen của Lưu đại má, lòng thầm nhói lại, dù sao đi nữa quen biết cũng đã một thời gian, đối với Lưu đại má xem nàng như nữ nhi của mình mà yêu thương này, trong lòng nàng cũng có vài phần không nỡ, nhưng mà nàng biết, nàng và gia đình Lưu đại má, phân li cũng là việc khó tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.