Ngày tháng vui vẻ qua rất nhanh, nay Ưu Vô Song chỉ cảm thấy bản thân mỗi ngày như đều sống trên tầng mây cao. Bởi vì, Lãnh Như Tuyết đã đưa những thị nhân chướng mắt và một số a hoàn có ý đồ ra khỏi phủ, hơn nữa, cũng bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của họ.
Hôn sự của nàng và Lãnh Như Tuyết, cứ như vậy được định xuống, không những được định xuống, lão hồ ly hoàng đế kia không biết tại sao lần này đặc biết hảo tâm, còn hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ.
Nhất thời, trong kinh thành, thậm chí cả Tây Diệm, đều biết thất vương gia không lâu sau sẽ cưới phi, vả lại, vương phi này còn là người hắn từng từ, đại tiểu thư của thừa tướng phủ, Ưu Vô Song.
Còn Ưu Vô Song cũng trong một đêm, trở thanh kì nữ trong miệng mọi người trong kinh thành.
Đó là vì, nữ tử bị từ lại gả, đây là một việc không gì sánh bằng trong thòi đại phong kiến cổ đại, càng không cần nói, người nam nhân này chính là người từng từ nàng.
Nhưng mà, đối với lời đồn đại của mình ở bên ngoài, Ưu Vô Song hoàn toàn không được biết, nàng bây giờ ngày ngày đều vui vẻ, ngoài bám lấy Lãnh Như Tuyết ra, càng nhiều thời gian theo Vân Nhi học thêu thùa nữ hồng, nàng muốn trước lúc hài tử mình được sinh ra, có thể đích thân may một chiếc áo mới cho hài tử.
Và Ưu Vô Song mỗi ngày trầm luân trong hạnh phúc lại không biết, một cơn phong ba trước nay chưa từng có đang dần dần ập đến.
Tại Vô Trần điện.
Vân Nhi chịu thua ngồi trên ghế, nhìn Ưu Vô Song đang vụng về thêu thùa: “Tiểu thư, những việc này để thêu nương trong phủ làm không phải là được rồi sao? Người từ nhỏ chưa đụng đến những việc này, lần này thật sự là tự chuốc khổ vào thân!”
Ưu Vô Song không thèm quan tâm nàng ta, mà chỉ chú đến mũi kim trên tay, qua một lúc sau, mới đắc ý giớ chiếc khăn đã thêu xong nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi xem, ta bây giờ có phải thêu đẹp hơn chiếc lần trước không? Ngươi xem, lần này ta không thêu sai a!”
Vân Nhi bất lực nhìn những miếng vải bị ném khắp nơi dưới đất, và mảnh vải thêu loạn xạ, không nhịn được nói: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự không hiểu, người học những công việc này làm gì? Vương gia thương người như vậy. Căn bản sẽ không để người làm những việc này, hơn nữa người nhìn người thêu nè……”
Nói tới đây, dưới ánh mắt hung dữ của Ưu Vô Song, Vân Nhi biết điều ngậm miệng lại.
Nhưng mà, nàng ta thật sự không hiểu tiểu thư nhà mình đang nghĩ gì, đang yên đang lành, học may vá, nếu như nàng khéo tay thì không nói gì, nhưng tiểu thư nhà nàng căn bản không có khiếu may vá, đều lãng phí mấy khúc vải, mà còn chưa học được chút gì, ngay cả xâu chỉ, đều mò đến cả canh giờ, thật sự không biết nàng đang cố gắng cái gì!
Ưu Vô Song thu lại ánh mắt hung dữ, có chút thảm bại nhìn mảnh vải không giống chiếc khăn trong tay mình, bất giác nhất thời tức giận, nàng ném chiếc khăn trong tay, cả người bất lực nằm dài trên ghế (PP: ghế thời xưa là ghế dài có nệm như giường) có chút bực bội nói: “Vân Nhi, công việc này sao mà khó thế!”
Vân Nhi liếc nàng một cái, sau đó thu dọn mớ lộn xộn trong phòng, không hài nói: “Giờ người mới biết sao! Những việc này, đều cần có khéo tay và tỉ mỉ, không phải ai ai cũng có thể học.”
Dứt lời, trong lòng Vân Nhi thầm thêm một câu: hai thứ này, trùng hợp là người đều không có!
Lòng Ưu Vô Song thất vọng đến cực điểm, nàng tuy đối với những thứ này không có khiếu, nhưng sao nha đầu này lại nói khó nghe vậy chứ?
Kì thực, nàng chỉ muốn đích thân làm chút việc cho hài tử mình mà thôi, bởi vì, bây giờ Lãnh Như Tuyết căn bản không cho nàng ra khỏi cửa, mấy ngày này nàng ở trong phủ thật sự là rất nhàm chán.
Nàng chưa nói việc mình mang thai cho Lãnh Như Tuyết biết, bởi vì, nàng muốn cho hắn một ngạc nhiên.
Chính trong lúc Ưu Vô Song cảm thấy buồn chán, đột nhiên một tỳ nữ đi đến: “Vương phi, thái tử phi đến bái phỏng.”
Nghe thấy lời của tỳ nữ đó, Ưu Vô Song khẽ sửng sốt, Ưu Lạc Nhạn đến thất vương phủ? Ả ta đến làm gì? Người nữ nhân đáng ghét này lại có chủ ý xấu gì?
Ưu Vô Song trầm tư hồi lâu, nhìn thấy tỳ nữ ấy vẫn đang đợi nàn trả lời, tùy miệng nói: “Ngươi lui ra trước đi, lát nữa ta sẽ đi.”
Đợi tỳ nữ ấy lui xuống, Vân Nhi cũng dưng công việc thu dọn, lo lắng nhìn Ưu Vô Song: “Tiểu thư,….”
Ưu Vô Song tự khắc biết Vân Nhi đang lo lắng gì, nhưng mà nàng không chút để tâm, huơ tay tỏ ý không có gì đâu với Vân Nhi: “Ngươi yên tâm, đây là thất vương phủ, cho dù ả ta có là thái tử phi, cũng không thể làm gì ta, hơn nữa, ngươi cho rằng tiểu thư nhà người dễ ức hiếp thế sao?”
Dứt lời, khéo môi Ưu Vô Song cong lên nụ cười lạnh lùng, Ưu Lạc Nhạn này, từ lúc bắt đầu đã luôn đối đầu với nàng, hôm nay, đến đây, ắt là nghe được tin đại hôn của nàng và Lãnh Như Tuyết, không nhịn được, cho nên mới đến, không lẽ, ả ta còn chưa từ bỏ Lãnh Như Tuyết?
Nhìn bộ dạng kiên định của Ưu Vô Song, lòng Vân Nhi khẽ an tâm, nàng ta chu đáo khoác thêm áo choàng cho nàng, sau đó nói: “Tiểu thư, nhị tiểu thư đến đây e là không có ý tốt, người phải cẩn thận!”
Vân Nhi biết rõ con người Ưu Lạc Nhạn, tuy nàng ta biết, sau khi tiểu thư hồi phục thần trí không dễ để người khác ức hiếp, nhưng nàng ta vẫn không an tâm.
Ưu Vô Song vỗ nhẹ vai Vân Nhi, nói: “Ngươi yên tâm, ở đây, ả ta không dám làm gì ta đâu, dù sao nơi này cũng không phải là phủ thái tử, ả ta có kiêu căng thế nào, cũng không dám ngang tàng ở đây! Hơn nữa……”
Nói tới đây, Ưu Vô Song cười lạnh lùng, tiếp tục nói: “Ả ta còn phải lo cho thân phận thái tử phi của ả nữa!”