Vương Phi Của Ta Là Nam Nhân

Chương 20: Chương 20




Có Ngôn Phi Ly và Bắc Đường Diệu Nguyệt hộ tống, lộ trình quay về Đức Vân Quan trở nên thuận lợi vô cùng.

Do Bắc Đường Diệu Nguyệt mất nhiều máu, đi được nửa đường thì hôn mê, Đông Phương Hạo Diệp vô cùng hoảng sợ, cũng may có Thu thần y đi theo bên cạnh, đúng lúc trị liệu cho y, cuối cùng cũng không còn gì đáng ngại, tiểu vương gia lúc này mới yên lòng.

Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy sợ khi nghĩ lại nguy cơ vừa rồi.

Thì ra khi nhị vị phụ than nghe được tin của Bắc Đường Diệu Nguyệt, đã đi suốt đêm từ nơi ẩn cư đến đây, Bắc Đường Ngạo dẫn người đi tìm Ngôn Tử Tinh, Ngôn Phi Ly cùng với trưởng tử Bắc Đường Diệu Nhật tìm kiếm tung tích Bắc Đường Diệu Nguyệt và Đông Phương Hạo Diệp.

May là trong tiếng mưa to lúc đêm khuya, hai tiểu hài tử luôn khóc to không ngừng, với nội lực thâm hậu của Ngôn Phi Ly lại có huyết thống tương thâ với Bắc Đường Diệu Nguyệt, trong lòng xuất hiện linh cảm nên mới tìm được.

Nếu đêm đó không tìm được bọn họ … Ngôn Phi Ly thật không dám nghĩ thêm nữa …

Bắc Đường Diệu Nguyệt hôn mê hai ngày mới tỉnh lại, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy khi y mở mắt ra là Đông Phương Hạo Diệp cuộn tròn thành một khối, nằm ghé sát bên giường ngủ gật.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng lay hắn, nhẹ giọng gọi “Hạo Diệp …”

Đông Phương Hạo Diệp mơ mơ màng màng mở mắt, bỗng nhiên tỉnh táo tức thì, lập tức nắm tay Bắc Đường Diệu Nguyệt, kích động nói “Diệu Nguyệt, ngươi tỉnh rồi ! làm ta lo lắng muốn chết đi được . Thật tốt quá. Ngươi có khó chịu không ? Cảm giác thế nào ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt khàn giọng nói “Khát một chút …”

Hạo Diệp bưng một chén nước đường đến, dìu y ngồi dậy, chậm rãi cho y uống.

Bắc Đường Diệu Nguyệt chậm rãi quan sát bốn phía một chút, nói “Đây là đâu ?”

“Đức Vân Quan”

“Hài tử đâu ?”

“Ở một phòng khác. Hai đứa nó lúc nào cũng khóc, ta sợ sẽ làm phiền ngươi”

Tiểu vương gia xoa xoa con mắt đỏ ngầu, cảm thấy những ngày qua như một giấc mộng, khiến hắn mơ mơ hồ hồ.

“Phụ thân đâu ?”

“Phụ vương đại nhân đã tìm được Tử Tinh, phụ thân đi đón họ rồi. Bắc Đường đại ca cũng đi cùng”

“Phụ vương đã tìm được Tử Tinh rồi sao ? Thật tốt quá !” Bắc Đường Diệu Nguyệt thở phào nói “Bồng hài tử lại cho ta nhìn”

“Được, ngươi đợi một chút”

Đông Phương Hạo Diệp lập tức chạy ra ngoài. Một lát sau, hắn và Tiểu Đông bước vào, mang hai tiểu hài tử đang gào khóc vào.

“Thật là nhỏ …” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhanh chóng nhìn qua, nhìn hai hài tử trong lòng bọn họ nhíu mày nói.

Tiểu vương gia nuốt nước bọt, khẩn trương nói “Diệu Nguyệt, ngươi có muốn ôm một lát không ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi cứng đờ.

Hai tiểu hài tử này tuy rằng là do y sinh ra, là cốt nhục tương lien, nhưng lúc này chúng con quá non nớt, nhỏ yếu như vậy, giống như hai khối thịt nhỏ bao quanh một ống xương, bảo y ôm …

Đông Phương Hạo Diệp cũng chịu không nổi, cũng không quản Bắc Đường Diệu Nguyệt có đồng ý hay không, không chút chần chừ mà đặt đứa nhỏ vào trong lòng Bắc Đường Diệu Nguyệt, thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.

Sau đó, quay sang Tiểu Đông, ôm lấy bé cưng còn lại.

Bắc Đường Diệu Nguyệt ngồi ở đầu giường, sắc mặt cứng đơ, ôm nhi tử, nhìn bọn chúng hơi cựa quậy, cái miệng nhỏ nhắn mở ra rồi khép lại khóc in ỏi.

“Tại sao chúng cứ khóc mãi vậy ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt lo lắng hỏi.

“A, chắc là đói bụng rồi ?” Tiểu vương gia nhức đầu.

“Ngươi còn không cho ăn ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.

Tiểu vương gia mở to hai mắt “Ta ? Ái phi, phải là ngươi mới đúng chứ …”

Bắc Đường Diệu Nguyệt đỏ mặt, tức giận nói “Ta lấy cái gì cho chứ ? Sao ngươi không đi tìm bà vú ? Ngươi muốn hài tử chết đói hết à !”

Tiểu Đông nhìn phu phu tiểu vương gia sắp cãi nhau, vội vàng nói “Vương gia, vương phi, hai vị tiểu thế tử đã ăn rồi. Bắc Đường Vương có tìm hai bà vú, bây giờ, hai tiểu thế tử đã ăn rất no rồi !”

Đông Phương hạo Diệp bi ai nói “Vậy tại sao lại cứ khóc mãi như vậy ?”

Tiểu Đông thầm nghĩ, đó là vì hai hài tử vừa mới ngủ, người không nên bế chúng ra ngoài, không khóc mới lạ đó.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Bọn chúng cứ khóc mãi như vậy thì làm sao ta một mình bế được cả hai”

Hai vị tân nhiệm phụ thân này chân tay luống cuống, phải một lúc lâu sau mới khiến hai vị tiểu tổ tong yên tĩnh.

Tiểu vương gia nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hài tử, lầm bầm nói “Sao lại có thể ồn ào đến vậy”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thể lực có hạn, nghỉ ngơi một chút, đang ăn thì thấy hắn đang chọc ghẹo hài tử, trách cứ “Đừng phá nữa, cẩn thận lại làm cho hài tử thức giấc”

Tiểu vương gia sợ hãi vội vàng thu tay lại.

Tiểu Đông bỗng nhiên nói “Vương gia, vương phi, hai tiểu thế tử tên gọi là gì ạ ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt và Đông Phương Hạo Diệp nhất thời cứng đờ, hai người nhìn nhau.

Thật kỳ lạ.

Họ nghĩ một lúc lâu mà không ai nghĩ ra được tên gì ….

Đông Phương Hạo Diệp gãi đầu nói “Ta chưa biết đặt tên gì, hay đợi quay về Du Kinh rồi tính đi”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Bắc Đường gia đồng lứa tên đệm là một chữ ‘Quân’, tiểu Thái tử của nhị ca gị là Quân Hàm, Hạo Diệp …”

“Ta biết rồi, chúng ta cứ theo Bắc Đường gia là được”

Hạo Diệp cũng không quản hài tử theo tên đệm của nhà nào, quan trọng là đều mang họ Đông Phương là được.

“Gọi là ‘Quân’ gì mới tốt đây ?” Hắn nhíu mi cố sức suy nghĩ, nhìn hai bé cưng nhà mình ngủ trên giường dễ thương như vậy, nhịn không được lại nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đó, lầm bầm nói “Rất mềm rất mịn, thoạt nhìn giống như kẹo vậy, nếu không thì gọi là kẹo. Lớn là Đông Phương Quân Đường, nhỏ là Đông Phương Quân Quả, không tồi không tồi”

“Không được”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhàn nhạt gạt bỏ, nói “Kẹo dùng làm nhũ danh thì được, sao lại có thể đặt làm chính danh. Đường đường là một vương gia, lại không đặt được một cái tên như vậy. Không thì cứ để phụ vương đặt cho”

“Đừng ! Đừng ! Ta giỡn thôi mà. Ta vất vả lắm mới được làm phụ than, tên thì đương nhiên phải để ta đặt. À … để ta nghĩ, để ta nghĩ …” Tiểu vương gia chăm chú suy nghĩ một lát, đi tới cái bàn cạnh cửa sổ, chấp bút chậm rãi viết vài chữ, cầm lên thổi thổi rồi đưa cho Bắc Đường Diệu Nguyệt, nói “Hai tên này thế nào ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cầm lấy xem qua “Quân tử khiêm thành, ôn nhuận như ngọc. Quân Khiêm, Quân Thành. Được, hai tên này không tồi”

Đông Phương Hạo Diệp nằm úp trên giường, tay trái xoa xoa đứa lớn “Tiểu tử, ngươi tên là Đông Phương Quân Khiêm”

Tay phải xoa xoa đứa nhỏ “Tiểu tử, ngươi là Đông Phương Quân Thành. Ha ha ha, tên rất hay, tên rất hay” Tiểu vương gia đắc ý “Tên hai bé cưng quyết định như vậy đi”

Bắc Đường Diệu Nguyệt rất yếu sau khi sinh, ở Đức Vân Quan nghỉ ngơi hơn một tháng, thân thể dần dần hồi phục.

Bắc Đường Diệu Nhật và Ngôn Tử Tinh đã quay về Xa Kinh, Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly ở lại làm bạn với Bắc Đường Diệu Nguyệt cho đến khi hai hài tử đầy tháng, thấy thân thể y đã tốt hơn mới rời khỏi.

Hai vị nhạc phụ đại nhân đi rồi, tiểu vương gia thấy bọn họ ở Đức Vân Quan cũng đã hơn một tháng, nên cũng muốn trở về, liền cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt thương lượng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt không có ý kiến, đồng ý mang theo hài tử cùng hắn quay về Du Kinh.

Quay về Tĩnh vương phủ xa cách đã lâu, tiểu vương gia vô cùng vui vẻ, khi đến bách nhật yến của hai nhi tử, nhận được rất nhiều quà từ Hoàng thái hậu và Hoàng thượng.

Hoàng thượng trừng mắt nhìn bé cưng trong lòng hắn, hai mắt đỏ lên.

Tiểu vương gia vỗ vỗ vai hắn, thoải mái nói “Tháng trước, hoàng tẩu không phải đã sinh cho người một công chúa sao ? Người còn ganh tỵ gì chứ ?”

Hoàng thượng uể oải nói “Vậy nàng sao còn không về ?”

“Nói nhảm !” Đông Phương Hạo Diệp nhìn khinh thường, không chút khách khí nói “Ai kêu ngươi không đi Minh quốc đón nàng.”

Hoàng thượng cắn ống tay áo, ai oán nói “Nàng hiện đang ở Bắc Đường vương phủ, cùng với lão tình nhân, trẫm … trẫm …. Hu …”

Tiểu vương gia mặt sát khí, nói “Tam hoàng huynh, người còn không đến đón nàng, nàng sẽ tái giá với Bắc Đường vương”

Hoàng thượng kinh hãi “Cái gì ? Nàng dám !”

Tiểu vương gia chặc lưỡi một cái, thông cảm nhìn hắn.

Hoàng thượng cuối cùng cũng đứng ngồi không yên, bật dậy nói “Được ! Trẫm đi đón nàng.”

Nói xong vội vã rời khỏi.

Bắc Đường Diệu Nguyệt tiến vào, kỳ lạ hỏi “Hoàng thượng vội vã đi đâu vậy ? Ta đến mà hắn cũng không để ý”

“Ha ha ha, đi đón nương tử thì phải hành động nhanh chứ”

Tiểu vương gia cười cười, đem nhi tử trong lòng nhét vào tay Bắc Đường Diệu Nguyệt, nói “Ngươi mau ôm đi, ta mệt quá rồi”

Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng thẳng người, đón lấy, không khỏi than thở “Hai tiểu tử này sao sinh khí tràn trề như vậy chứ ?”

Tiểu vương gia nghiên đầu suy nghĩ một chút, nói “Nếu không chúng ta lần sau sinh một nữ nhi đi. Nghe nói, nữ nhi của Hoàng tẩu ngoan lắm”

Bắc Đường Diệu Nguyệt biến sắc, lạnh lùng nói “Ngươi đừng có nằm mơ”

Nói rồi liền bế hài tử đi.

Tiểu vương gia đuổi theo phía sau, quấn quit lấy nói “Diệu Nguyệt, sinh nữ nhi đi mà, sinh nữ nhi đi nha …”

Trong Tĩnh vương phủ, náo nhiệt vừa đúng một ngày một đêm.

~ Chính văn hoàn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.