Vương Phi Của Ta Là Nam Nhân

Chương 26: Chương 26




Tiểu vương gia đối ái phi nhà hắn tâm tình ‘tiểu hài tử’, thật sự là sự trung thành và tận tâm nhật nguyệt soi sáng.

Bất quá thời gian trôi qua, bản tính nam nhân liền xuất hiện, thành thân đã nhiều năm như vậy, là một nam nhân chẳng lẽ tâm địa lại không có chút méo mó, huống chi tiểu vương gia này từ nhỏ đã được kế thừa tính cách của phụ thân hoa tâm nhà hắn.

Việc này phát sinh ở năm đầu tiên sau khi tiểu vương gia cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt thành thân được mười năm. Hai người cũng coi như là lão phu lão ‘thê’, lưỡng tình tương duyệt đã mười năm.

Tiểu vương gia cả ngày chui vùi vào trong đống công văn của Đông môn, là nô dịch của lão ca, còn bị vây quanh bởi bốn nhãi con suốt ngày tra tấn, ngày nào cũng không có chút vui vẻ nào. Vì thế ngẫu nhiên cũng chạy đến nơi tiêu tiền lớn nhất Du Kinh – Vọng Xuân lâu, đi tìm chút vui vẻ, ‘lấy việc công để làm việc tư’ để thả lỏng một chút.

Vọng Xuân lâu không phải là sản nghiệp nhà mình sao, cho nên tiểu vương gia cũng không phải e dè ái phi nhà hắn, mà Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng ra vẻ thật sự yên tâm về hắn, cũng không phản đối hắn đi đến hoa lâu.

Bất quá một ngày nọ, Thủy Liên Nhi cố ý tìm đến hắn, muốn hắn bình luận một chút về tân hoa khôi của Vọng Xuân lâu bọn họ.

Đối với mỹ nhân, tiểu vương gia luôn luôn cực kỳ thưởng thức.

Nếu Thủy Liên Nhi không phải muốn hắn đến làm công, tự nhiên hưng trí bừng bừng đến đây, ngồi ngay ngắn ở phòng tốt nhất, hoa lệ nhất, đủ riêng tư ở trong lâu, chờ mong vị này mà Thủy Liên Nhi nói là do tự mình nàng tìm được.

Biến lần ‘tam sơn ngũ nhạc đạp biến’ năm tỉnh mười thành thị sát tất cả các phân đà Đông mô , sau đó ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được một Hồng cô nương.

Tiếng nhạc u nhã vang lên, từ ngoài rèm một thân ảnh yểu điệu chậm rãi múa, cùng với giọng hát thấp thanh mị, ca múa như ẩn như hiện càng khiến cho người ta tâm thần mê say.

Chỉ nghe mỗi tiếng ca, tiểu vương gia đã thầm khen, quả nhiên là mạn diệu.

Mặc dù ca từ *** mỹ, nhưng người xướng lại mang theo một tia cao hoa, có loại cảm giác xao động lòng người rồi lại không nắm bắt được, đúng là rất hấp dẫn người.

Tiểu vương gia thầm nghĩ: tiếng ca đã như thế, khó trách Thủy Liên Nhi đối với vị Nhược Hoa cô nương này vô cùng coi trọng, cố ý cho nàng tiếp nhận vị trí của mình.

“Hay !”

Ca múa xong, Đông Phương Hạo Diệp không chút keo kiệt tán thưởng một tiếng, rung đùi đắc ý, bộ dáng tận hưởng thanh sắc.

“Hảo tỷ tỷ, làm sao lại tìm được một mỹ nhân như vậy, chưa kịp thấy người, chỉ nghe tiếng nhạc lòng đã thấy say.”

Thủy Liên Nhi hé miệng cười “Vương gia tán thưởng. Còn chưa gặp người liền đã khen.”

“Đừng nói nhàn thoại! Mau mau cho bổn vương thấy người!”

“Làm sao lại gấp như vậy chứ.”

Thủy Liên Nhi biết hắn nói như háo sắc, kỳ thật tám phần là muốn xong chính sự để vội về nhà, không khỏi lườm hắn, vỗ tay nhè nhẹ mấy cái.

Một cánh tay trắng nõn chậm rãi vén màn che, mỹ nhân đi ra.

“Nhược Hoa, mau tham kiến chủ tử thật sự ở phía sau Vọng Xuân lâu, Đông môn Môn chủ của chúng ta, Tĩnh Vương điện hạ.”

“Đông môn Lưu Hoa đường đệ tử Nhược Hoa, tham kiến Môn chủ.”

Nhược Hoa trang phục nhẹ nhàng, không có hành đại lễ như bình thường, mà là dựa theo quy củ giang hồ Đông môn chi lễ.

Thủy Liên Nhi tâm tử vừa chuyển, cũng chưa nói cái gì, thầm khen Nhược Hoa này quả thật có tài, có chút trí tuệ.

Nàng đợi một lát, cũng không thấy tiểu vương gia nói chuyện, không khỏi kỳ quái, nghiêng đầu nhìn lại, thấy Đông Phương Hạo Diệp sắc mặt dại ra, hai mắt ……….. si ngốc nhìn Nhược Hoa ?

Thủy Liên Nhi hơi kinh hãi, bất động thanh sắc đem một cái chén phóng lên bàn, ‘keng’ một tiếng gọi thần trí tiểu vương gia quay về.

Đông Phương Hạo Diệp lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội nói “Đứng lên đi.”

Nhược Hoa vẫn là cúi đầu xuống, chậm rãi đứng lên.

Tiểu vương gia thần sắc có chút kỳ quái, nói “Ngẩng đầu lên, để bổn tọa nhìn xem.”

Nếu Nhược Hoa gọi hắn Môn chủ, hắn thật cũng không tự xưng vương gia, mà lấy Môn chủ chi lễ đối lại.

Nhược Hoa kia chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng mà nhìn tiểu vương gia liếc mắt một cái , rồi lại cúi đầu xuống.

Tiểu vương gia vẫn là chuyên chú nhìn nàng, không nói câu nào.

Thủy Liên Nhi cảm thấy được không khí có chút không phải. Nàng thập phần hiểu biết thái độ làm người của tiểu Vương gia, thích mỹ nhân chỉ là sở thích của hắn, nhưng cũng chỉ là ham thích mà thôi, tựa như có người yêu danh hoa, cũng có người yêu ngọc đẹp, có người yêu rượu ngon, mà tiểu vương gia hoàn toàn là ham thưởng thức mỹ nhân thôi.

Nhưng thưởng thức cũng chỉ là thưởng thức thôi, bộ dáng mất hồn mất vía như vậy, trừ bỏ đối với vị thân ái phi kia nhà hắn, Thủy Liên Nhi vẫn là lần đầu t ên ở trên mặt hắn nhìn thấy.

“Khụ khụ, Vương gia, Nhược Hoa về sau chính là thanh quan thủ tịch của Vọng Xuân lâu, thẻ đỏ này, người xem không có vấn đề gì chứ?”

Đông Phương Hạo Diệp liên tục gật đầu “Đương nhiên thích đáng, đó là tất nhiên.”

Tiếp theo hì hì cười, nhìn Nhược Hoa ân cần nói “Mỹ nhân mau ngồi, đứng mãi sẽ khiến bổn vương đau lòng.”

Hai câu nói như vậy, hắn lại lộ ‘bản tính’, đem đùa giỡn thường ngày quăng ra xa, thật sự ……………..thói quen thành tự nhiên.

Nhược Hoa thấp giọng tạ ơn, ngồi ngay ngắn một bên. Đông Phương Hạo Diệp lập tức ân cần hỏi đông hỏi tây, hỏi nàng lúc mới nhập môn võ nghệ là do người nào dạy, đến ngày thường thích ăn cái gì uống cái gì, thích y phục thế nào.

Linh tinh lộn xộn hết cả, hỏi một đống việc không liên quan gì đến chính sự, Nhược Hoa trong kính cẩn mang theo lạnh lùng đúng mực nhất nhất đáp lại.

Đảo mắt đã đến chạng vạng, nếu là bình thường tiểu vương gia sớm nhảy dựng lên về nhà, lúc này vẫn không có ý rời đi. Thủy Liên Nhi càng ngày càng cảm thấy không đúng, nhịn không được nhắc nhở nói “Vương gia, đã không còn sớm, người xem …………..”

“Ây da, đã ngồi lâu như vậy rồi sao”

Đông Phương Hạo Diệp giật mình, nhìn Thủy Liên Nhi cười, nói “Bổn vương cùng Nhược Hoa cô nương nhất kiến như cố, thật sự không nỡ chia lìa. Liên Nhi, hôm nay bổn vương cho nàng chút mặt mũi, ở đây dùng bữa cũng tốt. Mau mau đem thức ăn tốt nhất trong lâu mang lên, chớ để mỹ nhân của ta chờ lâu.”

Thủy Liên hạ thấp khẩu khí, cắn răng nói “Vương gia thỉnh tọa, thuộc hạ đi chuẩn bị !”

Có vấn đề !

Nhất định là có vấn đề !

Thủy Liên Nhi cảm thấy bồn chồn, nhận không ra vương gia đang suy nghĩ cái gì.

Đêm đó tiểu vương gia ở lại lâu, đến khi trăng lên đầu cành mới chịu lưu luyến rời đi.

Thủy Liên Nhi cân nhắc tiểu vương gia đại khái là có ý định thử Nhược Hoa, lúc này mới làm ra một bộ dáng say mê. Một khi đã như vậy, liền thuận theo tự nhiên đi.

Ai ngờ từ đó về sau, chì vài ngày, tiểu vương gia thật giống như ma, ba ngày thì hai ngày đã chạy đến đây.

Ở trong lâu cũng không phải làm việc, mà là quấn lấy Nhược Hoa chơi trò chơi rồi đi lại một phen.

Nếu Nhược Hoa không phải là danh bài đỏ, còn phải ra ngoài tiếp khách, tiểu vương gia sợ là sẽ vui đến quên cả trời đất.

Thủy Liên Nhi nghĩ mấy ngày nay Tĩnh Vương phi Bắc Đường Diệu Nguyệt đi điều tra sinh ý, tiểu vương gia nhất thời tịch mịch nên mới vậy ?

Cũng không có gì ngạc nhiên, nam nhân người nào ở bên thê tử, khụ khụ, đều có một nửa khác ở bên ngoài.

Liệu có thể an phận thủ thường không?

Nhưng tiểu vương gia mỗi lần đến tìm Nhược Hoa cũng không có làm cái gì, trừ bỏ nghe nàng ca hát, đó là cùng nàng ngồi phẩm trà, hoặc cả thời gian cũng chỉ chằm chằm nhìn nàng rồi ngẩn người.

Đây là cái ý gì?

Thủy Liên Nhi không muốn làm rõ, đơn giản là không muốn suy nghĩ nhiều. Ai mà biết được vị chủ tử này lại suy nghĩ cái gì chứ ?

Kỳ thật tiểu Vương gia trận này đến Vọng Xuân lâu ân cần như vậy, chính là có nguyên nhân, bị người ta đả kích.

Nói lại mấy ngày trước tiểu vương gia hồi phủ, theo phép hỏi Lưu bá trước một câu “Vương phi khi nào thì trở về?”

Lưu bá trừu trừu khóe miệng, nói “Cuối tháng này hoặc đầu tháng sau.”

Mỗi ngày đều hỏi một câu, đáp án cũng chỉ có một, vương gia không ngại mệt, nhưng lão thì mệt lắm.

Đông Phương Hạo Diệp thở ngắn than dài, thần sắc ảm đạm trở lại Tố Nguyệt các.

Vào nội thật liền phóng lên giường, nắm lấy cái gối mềm thêu song long kim tú, trên giường oán hận quăng hai cái, tự mắng:

“Còn chưa trở về! Còn chưa chịu trở về! Xem ta phạt ngươi thế nào !”

Hắn quăng ngã vài cái gối, ước chừng chính mình cũng hiểu được là không có ý nghĩa gì, liền ôm gối ngã lên giường, nhìn đỉnh giường ngẩn người.

“Ai…………….Diệu Nguyệt cái người vô tình này, đi đã hơn nửa tháng rồi, cũng không gửi cho ta phong thư, cũng không đem để ta ở trong lòng. Hừ ! Nói nhảm………………”

Hắn khó chịu ôm gối ở trên đầu giường cắn, đột nhiên có người đẩy cửa xông vào, thấy bộ dáng của hắn liền ha ha cười nói: “Phụ vương, người lại đang chơi cái gì ?”

Đông Phương Hạo Diệp coi như không thấy tiểu tử kia, tiếp tục chính mình ôm gối đầu ai oán.

Đông Phương Quân Khiêm cũng nhảy lên giường, động tác kia cùng lão tử hắn giống nhau như đúc.

“ Phụ vương, ngươi mỗi ngày đều ôm gối đầu của phụ thân lăn lộn, thật sự là nhàm chán.”

Đông Phương Hạo Diệp liếc nhìn nó một cái, tức giận nói “Ngươi dám giáo huấn lão tử sao ? Ngươi xem ngươi như vậy, còn không phải lại cùng Dung nhi đánh nhau ? Lại nhàm chán!”

“Ách! Chúng ta còn nhỏ, làm sao nhàm chán.”

Đông Phương Quân Khiêm sờ sờ miệng vết thương trên mặt, mất hứng nói “Lão tử ngươi đừng ở trước mặt ta nhắc đến nha đầu Dung nhi kia. Công chúa cái gì, lợi hại như cọp mẹ vậy, mỗi lần nhìn thấy đều phải đánh nhau! Khi dễ ta đánh không lại nàng sao ?”

Đông Phương Hạo Diệp nhảy lên vỗ ót hắn một cái, mắng “Dung nhi là nữ nhi nũng nịu, vậy không phải là do ngươi trêu chọc người ta trước sao? Bằng không người ta sao có thể đánh nhau với ngươi ? Hơn nữa ngươi vốn đã đánh không lại nàng !”

Đông Phương Quân Khiêm mất mặt, kêu lên “Ta đánh không lại nàng ? Ta có thể đánh không lại nàng ? Đó là ta nhường nàng! Mỗi lần nàng đều hạ dược ta, thắng cũng chỉ là thắng không dùng võ.”

“Cùng nữ nhi tranh chấp, lại còn cố cãi, hừ!”

Đông Phương Hạo Diệp mặc kệ nó, thẳng chân đạp nó xuống giường “Đi xuống! Đừng ở trên giường của ta cùng phụ thân ngươi nháo. Đi tìm Quả Quả cùng Hạch Hạch chơi đi. ”

Đông Phương Quân Khiêm đô miệng nói “Quả Quả đang luyện công không để ý tới ta. Hạch Hạch bị Hoàng bá bá gọi tiến cung đọc sách, hôm nay không về.”

Đào Đào tuổi còn nhỏ, nó khinh thường không muốn đi chơi.

Đông Phương Hạo Diệp vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói “Vậy ngươi cũng cùng Quả Quả và Hạch Hạch học đi, luyện công cho tốt, nếu không thì học bài, đừng ở chỗ này làm phiền ta!”

“Hừ! Phụ vương, không phải là giống người sao.”

Đông Phương Quân Khiêm không chút nào sợ hắn, nhìn hắn nói “Phụ vương, phụ thân chừng nào thì trở về ?”

Vừa nói đến vấn đề này, Đông Phương Hạo Diệp vẻ mặt lập tức như oán phụ, nói “Miễn bàn về phụ thân ngươi đi ! Ta xem y căn bản là vui quên cả trời đất, không muốn trở lại”

“ Ta thấy là phụ thân thấy người phiền, mới không trở lại.”

Đông Phương Quân Khiêm khẩu vô ngăn cản.

Hắn chỉ là nói không suy nghĩ, không ngờ lại đạp trúng cái chân đau của lão cha.

Đông Phương Hạo Diệp lập tức tức giận đứng lên “Nói bậy! Phụ thân ngươi mới không thấy ta phiền!”

Đông Phương Quân Khiêm nói “Ta làm gì mà nói bậy. Người mỗi ngày đều quấn lấy phụ thân, chúng ta nhìn cũng thấy phiền, phụ thân chẳng lẽ lại không thấy phiền sao? Ta thấy phụ thân lần này nói là đi tra trướng, chính là muốn tránh xa ngươi. Đỡ phải mỗi ngày đều đều nghe người gọi ‘Diệu Nguyệt…….Diệu Nguyệt…………’ kêu giống như niệm Phật vậy.”

Vài tiếng ‘Diệu Nguyệt’, nó học gọi theo tiểu vương gia, lại học được giống như đúc.

Đông Phương Hạo Diệp chán nản, kéo lỗ tai nó quát “Cút ra ngoài cho ta!”

Nói xong không khách khí chút nào tung một cước, đem đứa con đá xuống mặt đất.

Đông Phương Quân Khiêm linh mẫn xoay người nhảy lên, chạy ra cửa cũng không quên chọc tức lão cha “Người đây là thẹn quá thành giận! Thẹn quá thành giận !”

Một trận gió thổi qua gáy, một cái bình hoa men xanh thượng đẳng bay sát bên người.

Ôi nguy, lão cha thực sự nổi giận rồi !

Đông Phương Quân Khiêm lập tức rụt cổ lại, nhanh như chớp chạy đi, bỏ lại lão tử đang tức giận chết khiếp trong phòng.

Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy này buồn bực, này uất ức, này thì tức giận !

Kỳ thật hắn không phải tức giận đứa con không biết lớn nhỏ, mà chính là bị lời nói của đứa con đâm trúng nỗi lòng.

Nghĩ đến chính mình mỗi lần đều quấn lấy Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt đều lộ ra ý hơi phiền cùng bất đắc dĩ, giống như, có lẽ, có thể……..đối với hắn rất là kiên nhẫn.

Chẳng lẽ thật là có ý tránh mình sao?

Hu hu hu……….Không thể nào. Diệu Nguyệt, không cần tàn nhẫn như vậy mà.

Tuy nói chúng ta là lão phu lão thê nhiều năm như vậy, ta đối với ngươi tình yêu không giảm, ngươi thế nào lại có thể thấy ta phiền chứ ?

Đông Phương Hạo Diệp chui đầu vào ổ chăn, khóc nức nở.

Hắn càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng cảm thấy việc đó quả là nghiêm trọng.

Hu hu hu……………….vậy phải làm sao bây giờ mới tốt đây?

Đông Phương Hạo Diệp cân nhắc một đêm, cũng không cân nhắc ra cách nào.

Ngày hôm sau vác mặt đi vào triều, liếc mắt một cái liền khiến Hoàng huynh hắn nhìn ra chỗ khác thường .

Hạ triều, Hoàng thượng tuyên đệ đệ này đến Ngự thư phòng của mình ‘mật đàm’. Huynh đệ hai người đã thành lệ, tuổi đều đã lớn nhưng vẫn còn ngồi xổm dưới bàn học khe khẽ nói nhỏ.

Hoàng thượng nghe ngốc đệ đệ của hắn nói ra, không khỏi cười ha ha, cho hắn một chủ ý nói “Ngươi nếu sợ Diệu Nguyệt thấy ngươi phiền, này cò n không đơn giản? Giả bộ bất hòa với y, sau đó khi thích hợp liền cho y ăn dấm chua, y mới biết ngươi rất là tốt”

“Như vậy có thể sao ?”

Đông Phương Hạo Diệp hoài nghi.

Hoàng thượng có chút khẳng định gật đầu, nói “Ngươi phải tin trẫm. Bằng không ngươi xem tam cung lục viện của trẫm làm sao lại bình yên như vậy ?”

Ách !

Làm sao lại là nhờ ngươi bãi bình, rõ ràng là Hoàng tẩu quản nghiêm mà.

Tiểu vương gia trong lòng oán thầm, nhưng đương nhiên sẽ không nói ra.

Kỳ thực hắn cũng hiểu được trong lời nói của Hoàng huynh có đạo lý, còn thật sự cảm thấy lo lắng.

Như thế hai huynh đệ ở dưới thư án thương nghị đến quá trưa một chút, rốt cục vẫn khẳng định chủ ý là tuyệt hảo.

Lại vừa đúng ngày hôm sau Thủy Liên Nhi đến yêu cầu tiểu vương gia đi Vọng Xuân lâu thưởng thức hoa khôi mới, hắn liền nghênh ngang đi, quyết định thuận theo kế hoạch này. Ai ngờ Nhược Hoa kia, là cái mỹ nhân thực sự ngoài ý muốn ……………….

.

Bắc Đường Diệu Nguyệt hồi phủ, đem trướng cùng việc nghi công đạo cấp Lưu bá, lại đi tắm rửa thay quần áo, thăm nom bọn nhỏ một vòng, rồi mới trở lại nội thất, bỗng nhiên cảm thấy có chút thiếu thiếu.

“Vương gia đâu ?”

Tiểu Đông đã là phó tổng quản trong phủ, nhưng TốNguyệt các, cuộc sống hàng ngày của hai vị chủ tử vẫn là hắn tự thân lo liệu. Lúc này hắn do dự một chút, nói “Vương gia bây giờ còn đang ở Vọng Xuân lâu.”

“Hửm”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng không để ý, phân phó nói “Ta ngủ một chút, đến bữa tối thì gọi ta.”

“Vâng.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thoải mái mà ngủ đến chạng vạng, đứng dậy vào phòng dùng bữa, gặp bọn nhỏ đều ở đó, chỉ thiếu mỗi bóng Đông Phương Hạo Diệp,

Y liền cảm thấy kỳ quái, hỏi “Vương gia đâu ?”

Nha hoàn trả lời “Vương gia vẫn chưa về.”

“Còn chưa có về? Đi đâu rồi ?”

“A này…………..Vương gia đang ở Vọng Xuân lâu ạ.”

Nha hoàn kia chần chờ một chút, vương phi xưa nay uy tín, vẫn là thành thực báo cáo.

Bắc Đường Diệu Nguyệt càng cảm thấy kinh ngạc.

Đông Phương Hạo Diệp tuy rằng thường đi Vọng Xuân lâu xử lý sự vụ của Đông môn, chỉ là sẽ không ở lại đó dùng bữa tối. Huống chi mình rời nhà đi gần một tháng, tên kia đáng lẽ phải sớm nhanh chóng chạy về đây, sao lúc này vẫn chưa về?

“Phái người đến hỏi chưa ?”

Nha hoàn kia khó xử nói “Đã phái người qua. Nhưng .. nhưng vương gia nói vẫn còn có việc, muộn một chút mới trở về.”

“Vậy sao ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm giác có chút không đúng.

Đông Phương Quân Khiêm ở bên cạnh nói chen vào “Ta biết phụ vương vì cái gì không về nhà.”

“Vì cái gì ?”

“ Bởi vì Vọng Xuân lâu có một hoa khôi mới , phụ vương mê nàng……………..Ối! Ngươi đá ta làm cái gì?”

Đông Phương Quân Khiêm căm tức nhìn Đông Phương Quân Thành.

Đông Phương Quân Thành cắn răng thấp giọng nói “Câm miệng! Ngươi sợ thiên hạ không loạn sao!”

“Ta nói thật. Quân tử khiêm thành, Quả Quả, ngươi thật có lỗi với tên của ngươi.”

Đông Phương Quân Khiêm bày ra một bộ dáng đại ca.

Đông Phương Quân Thành chán nản.

Đông Phương Quân Đình ở một bên tò mò hỏi “Cái gì là hoa khôi? Là một loại hoa đẹp phải không ?”

Song sinh còn đang ở dưới bàn đấu nhau. Đường Đường đánh không lại Quả Quả, liền tức giận nói “Đào Đào ngươi đừng hỏi, nói ngươi cũng không hiểu !”

Đông Phương Quân Đình cau mặt nhỏ nhắn nộn nộn, quay đầu bám riết không tha hỏi “Tam ca, cái gì là hoa khôi? Là một loại hoa đẹp sao?”

Đông Phương Quân Hòa nghĩ nghĩ, nói “Không phải là hoa, là người. Nhưng là một người xinh đẹp giống như hoa.”

Đông Phương Quân Đình thực thông minh nói “Có thể làm cho phụ vương thích như vậy, thích đến độ không về cùng chúng ta cùng nhau ăn cơm, nhất định là nhìn đẹp lắm. Ta tương lai cũng muốn làm hoa khôi.”

Song sinh đang đánh nhau, nghe vậy đồng thời quay đầu lại, rống giận “Không được!”

Đông Phương Quân Đình nhăn khuôn mặt đầy thịt, mất hứng nói “Vì sao ?”

“Không vì sao cả! Không được là không được!”

Đông Phương Quân Thành rất có uy nghiêm nói.

Đông Phương Quân Khiêm bị nó đoạt mất uy nghiêm ‘đại ca’, có chút buồn bực, liền xoay mặt đối Đông Phương Quân Hòa cả giận nói “Hạch Hạch, không được dạy hư đệ đệ.”

Đông Phương Quân Hòa vô tội, không biết mình đã làm sai cái gì.

Huynh đệ mấy người còn đang tranh cãi, Bắc Đường Diệu Nguyệt rốt cục chịu không nổi trầm giọng nói “Tất cả câm miệng hết cho ta!”

Thanh âm của y không phải là đặc biệt lớn, nghe ra cũng không phải là đặc biệt nghiêm khắc, nhưng huynh đệ bốn người lại lập tức câm miệng.

– Ngoan ngoãn ăn đi ! Phụ thân không ở nhà một tháng, thiếu chút nữa đã quên luôn quy củ của phụ thân .

– Làm càn ! Thành thật một chút, đừng lấy giáo huấn của phụ thân ra!

– Ta cái gì cũng không biết, đừng trừng ta, ta chuyên tâm ăn cơm.

– Đại ca, nhị ca, tam ca, mọi người làm sao vậy? Ánh mắt của phụ thân rất đáng sợ đó..

Huynh đệ bốn người dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy tất cả đã an tĩnh lại, thản nhiên nói “Ăn không nói, tắm không nói, chuyên tâm ăn cơm. Đào Đào, người lại đây, phụ thân cho ngươi ăn.”

Đào Đào chỉ mới bốn tuổi, nghe vậy lập tức nhảy xuống khỏi ghế nhỏ, cọ cọ hai bước đến bên người phụ thân, vui mừng ôm lấy cổ y, giương miệng giống như ấu điểu đang kêu, chờ được cho ăn.

Bắc Đường Diệu Nguyệt lấy bát cơm, gắp mấy thứ tiểu nhi tử thích ăn, một miếng một miếng đút cho nó.

Đông Phương Quân Đình lúc đầu vui vẻ, vừa được phụ thân cho ăn cơm, một bên có chút đắc ý nhìn mấy huynh trưởng, lại được ở trong lòng phụ thân làm nũng.

Một lát sau nó liền vui không nổi nữa.

Oa oa……………..ăn không hết, phụ thân ta ăn no rồi, không cần đút tiếp mà.

Đáng tiếc phụ thân nó như không phát hiện dị trạng của đứa con, vẫn mặt không chút thay đổi từng miếng từng miếng đút tiếp.

Tiểu Đào Đào miệng vừa mới nuốt xuống một miếng, lại bị y nhồi vào, căn bản là không kịp biểu đạt ý kiến của mình.

Nó dùng ánh mắt đáng thương hướng mấy vị huynh trưởng xin giúp đỡ, chỉ là đại ca, nhị ca, tam ca giống như chưa thấy có cái gì khác thường, chột dạ tránh đi tầm mắt của nó, cúi đầu ăn bát của mình.

Không có nghĩa khí …………………

Đáng thương Đào Đào thật sự ăn không hết, đành phải tự cứu, liền ở trong lòng ngực phụ thân ngọ ngoạy, nghiêng đầu trốn tránh thìa.

Nếu là bình thường, Bắc Đường Diệu Nguyệt đã sớm phát hiện bụng nhỏ của đứa con đã muốn nhồi không được nữa, hôm nay không biết vì sao, không có phản ứng.

Đông Phương Quân Đình rốt cục chịu không nổi, oa một tiếng đem đồ ăn trong miệng nhổ ra, ủy khuất khóc rống lên.

Đông Phương Quân Thành lúc này mới ở một bên thật cẩn thận nhắc nhở nói “Phụ thân, Đào Đào ăn không hết…………….”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy đứa con khóc lớn, vốn nhíu mi không hờn giận, nghe xong lời này của thứ tử mới tỉnh ngộ lại, lăng lăng nhìn đứa con trong lòng ngực mà ngẩn người.

“Oa…..Phụ thân …. ! Hức! Phụ thân người phá hư…oa oa oa……….hức……”

Đông Phương Quân Đình khóc lóc kể lể, liên tục nấc cụt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, rất vất vả.

Bắc Đường Diệu Nguyệt vội buông bát cơm, xoa xoa bụng nhỏ của nó, chịu nhận lỗi nói “Là phụ thân sai rồi. Tiểu Đào Đào không khóc không khóc, đều là phụ thân không tốt.”

Đông Phương Quân Đình càng khóc hăng hái.

Kết quả này khiến cho Bắc Đường Diệu Nguyệt sau khi trở về nhà, bữa tối đầu tiên cứ như vậy náo loạn lộn xộn mà trải qua.

Sau khi ăn xong trở về phòng, Đông Phương Quân Khiêm lôi kéo Đông Phương Quân Thành có chút đắc ý nói “Phụ thân hôm nay nhất định là giạn. Ngươi xem phụ thân một miếng cũng chưa có ăn.”

Đông Phương Quân Thành liếc mắt trừng nó một cái “Còn không phải vì ngươi lắm miệng. Có cái gì mà cao hứng chứ.”

Đông Phương Quân Khiêm cười ha hả, thần bí nói “Ngươi biết cái gì! Phụ thân giận mới tốt. Phụ thân tựa giận, phụ vương mới vui vẻ.”

Đông Phương Quân Thành ngạc nhiên nói Vì sao ?”

“Nói ngươi cũng không hiểu, ha ha, chờ xem kịch vui đi.”

Đông Phương Quân Khiêm vẻ mặt cười xấu xa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn như bạch ngọc trên có có hai vết cào của Hoa Dung Công chúa chưa tan, thoạt nhìn hết sức dữ tợn.

Đông Phương Quân Thành âm thầm nhíu mày, khinh thường không thèm để ý đến nó.

Bắc Đường Diệu Nguyệt trở lại Tố Nguyệt các, nội các có chút lạnh lẽo không quen.

Y ở bên giường đợi một hồi, chỉ thấy qua giờ Tuất một khắc, Đông Phương Hạo Diệp vẫn chưa về, không khỏi có chút ngồi không yên, gọi gã tiểu tư bên ngoài hỏi “Vương gia vẫn chưa về sao ?”

Gã tiểu tử trả lời “Vẫn chưa ạ.”

“Đi………..”

Đi tìm hắn đem về.

Bắc Đường Diệu Nguyệt muốn nói như vậy, nhưng nói được một nửa lại nuốt vào, trầm mặc một lát nói “Quên đi, đi xuống đi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng không tin Đông Phương Hạo Diệp thật sự mê hoa khôi gì đó. Bọn họ phu phu nhiều năm như vậy, đối với hắn có chút tự tin như vậy vẫn phải có.

Nhưng mà……………

Dù sao hai người ở chung cũng hơn mười năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghĩ vậy liền biết mấy tháng qua quả thật đối với Đông Phương Hạo Diệp có chút vắng vẻ, không khỏi có chút áy náy, thầm nghĩ tự trách mình đáng lẽ không nên tránh mặt hắn chạy ra ngoài.

Kỳ thật Bắc Đường Diệu Nguyệt không phải thật sự cảm thấy Đông Phương Hạo Diệp phiền, chỉ là hiện giờ hài tử đã lớn, trong phủ sự vụ cũng ngày càng nhiều. Y vừa muốn quản giáo hài tử, vừa muốn chiếu cố trong phủ, còn điều khiển sự vụ Bắc môn cách thiên sơn vạn thủy, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm.

Mà Đông Phương Hạo Diệp lại mười năm như một, vô luận có vội như thế nào, mỗi ngày đều còn có thể rút ra thời gian đến quấn lấy mình, làm cho Bắc Đường Diệu Nguyệt lo lắng, đồng thời lại có vài phần buồn bực.

Nam nhân lúc đó thật dễ dàng phát sinh chi tâm, cho dù phu phu cũng là không ngoại lệ.

Kỳ thực Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng không phải muốn cùng hắn tranh cái gì. Chỉ là Đông Phương Hạo Diệp khả năng biến đại sự hóa tiểu sự, tiểu sự hóa không có gì quả thực rất cao, chuyện gì tới tay hắn đều có thể dễ dàng vừa trêu đùa vừa hoàn thành, làm cho Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa bực mình hắn không nghiêm túc, đồng thời lại bội phục năng lực của hắn.

Chẳng qua lần này tâm tư thật sự phức tạp, chính y cũng hoàn toàn không có phát hiện, đối Đông Phương Hạo Diệp đã không tự chủ được mà từ từ lãnh đạm.

Nghĩ đến tối nay vừa mới trở về, Đông Phương Hạo Diệp lại như vậy đến tận khuya cũng không thấy bóng dáng, Bắc Đường Diệu Nguyệt thật sự giận !

Vẫn là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, hắn không đem mình đặt ở vị trí đệ nhất.

Bắc Đường Diệu Nguyệt tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng kỳ thật y thật sự để ý.

Đông Phương Hạo Diệp mang theo mùi rượu nồng đậm từ Vọng Xuân lâu trở về, ở trong phòng chờ hắn mang theo ẩn ẩn tức giận, ngồi ngay ngắn ở đầu giường chính là Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Diệu Nguyệt –

Đông Phương Hạo Diệp nhãn tình sáng lên, thói quen định chạy qua, nhưng cuối cùng đầu óc còn nhớ mục đích của chính mình, cố gắng nhịn xuống.

“Ngươi đã về rồi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt trầm giọng mở miệng.

Thấy hắn không giống như ngày xưa nhiệt tình, lại thấy hắn không thèm nhìn tới chính mình, lại tức giận.

“Phải, ta về rồi”

Tiểu vương gia cố gắng không chế biểu tình của chính mình, giả bộ bình tĩnh hướng cạnh bàn ngồi xuống, đưa lưng về phía Bắc Đường Diệu Nguyệt, cầm lấy ấm trà rót một chén trà lạnh, càu nhàu kêu lạnh bụng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn đưa lưng về phía mình, cắn chặt răng, nuốt xuống lửa giận trong lòng, đi đến bên cạnh hắn nói “Đi đâu ? Khuya như vậy mới về ? ”

“A, Thủy Liên Nhi bên kia có chút việc, bảo ta qua đó một chuyến.”

Tiếp tục kêu càu nhàu, lại rót một ly trà.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cố gắng dùng vẻ mặt ôn hòa, nói “Phải không. Đã dùng bữa tối chưa ?”

“Đã dùng.”

Lại tiếp tục càu nhàu, lại rót một chén.

“này ….Ngươi đừng uống nữa, buổi tối uống nhiều trà lạnh như vậy đối với thân thể không tốt.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn vẫn uống trà, nhịn không được nhíu nhíu mày, lấy cái chén trên tay hắn qua.

“Vậy, chúng ta đi ngủ đi.”

Đông Phương Hạo Diệp thấy chén trà bị y lấy đi, đơn giản đứng dậy đi đến bên giường, xoa xoa thắt lưng, lẩm bẩm nói “Hôm này thật sự là quá đã, mệt mỏi quá, ngủ.”

Nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệu Nguyệt lấy một cái, cởi quần áo ra, nằm xuống cạnh giường.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn bóng dáng hắn sửng sốt một chút, thấy hắn tiến vào ổ chăn, liền chần chừ một chút, cởi áo lên giường.

“…..Hạo Diệp?”

Trong đêm đen, Bắc Đường Diệu Nguyệt khó có thể đi vào giấc ngủ, nhịn không được vươn tay ra, thử đặt trên vai Đông Phương Hạo Diệp.

Ai ngờ Đông Phương Hạo Diệp không có nhúc nhích.

Ngủ say ?

Bắc Đường Diệu Nguyệt kinh ngạc, lại đến dần một chút, tay chậm rãi vuốt ve trên lưng hắn.

Lại nghe thấy tiểu vương gia rên rỉ một tiếng, khẽ tránh thân mình, miệng hàm hồ nói:

“Mệt quá………….Nhược Hoa, đừng nháo. Ngủ……………..”

Bắc Đường Diệu Nguyệt trong lòng giật mình một cái, ngồi bật dậy, bắt lấy hai vai của hắn, thô lỗ đem người dựng lên.

“Đông Phương Hạo Diệp ! Ngươi đứng lên ngay cho ta! ”

“A…………….làm chi ?”

Tiểu vương gia day day mắt, coi như vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ trợn tròn hai mắt nói “Diệu Nguyệt, đã trễ thế này không ngủ, ngươi còn định làm gì ?”

“Ngươi, ngươi………………”

Bắc Đường Diệu Nguyệt gắt gao nhìn hắn.

Đông Phương Hạo Diệp đẩy tay y ra, lại lười biếng nằm xuống, lẩm bẩm nói “Mệt lắm. Mau ngủ đi.”

Hừ!

Định qua loa cho qua mắt ta sao ? Được rồi Đông Phương Hạo Diệp nhà ngươi, chờ coi!

Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của tiểu vương gia, trong lòng ủ dột, nghiêng người xuống giường, đến ngoại thất ngủ.

Đông Phương Hạo Diệp một mình nằm lại trên giường, đem mặt chôn ở trong chăn cười trộm.

Sáng sớm hôm sau, tiểu vương gia thức dậy, cũng không hỏi Diệu Nguyệt vì sao không nằm trên giường, vẻmặt giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, đi thẳng vào triều.

Hạ triều, lại trực tiếp hướng Vọng Xuân lâu mà đi. Dọc đường đi trong lòng còn cười trộm vẻ mặt âm trầm lúc buổi sáng của Diệu Nguyệt.

Nói đi nói lại ! Ta cũng không tin ngươi không ăn dấm.

Hắn đắc ý dào dạt đi vào Vọng Xuân lâu, nghênh ngang gọi hoa khôi Nhược Hoa đến bồi rượu, ai ngờ tú bà dẫn hắn vào cửa xấu hổ nói “Vương gia, Nhược Hoa……………..hiện tại đang có khách .”

“Có khách ?”

Tiểu vương gia ánh mắt giật giật.

Rõ ràng là ban ngày, còn chưa tới lúc Vọng Xuân lâu đông khách, không thể đắc tội khách bên ngoài, hồng bài cô nương đều không thể gặp, huống chi là hoa khôi Nhược Hoa này.

“Ai dám cùng bổn vương cướp người ? Đi đi ! Tìm Thủy Liên Nhi đến, bảo đem Nhược Hoa đến cùng bổn vương tâm sự….”

Tú bà lại là vẻ mặt khó xử, nói “Thủy đương gia………….đang tiếp vị khách đó.”

“Cái gì ?”

Đông Phương Hạo Diệp trừng lớn mắt.

Này là……………

Đại Văn quốc này từ khi nào có ‘đại hộ khách’ khiến cả Thủy Liên Nhi cùng Nhược Hoa đồng thời phải ra tiếp?

Chẳng lẽ là Hoàng huynh đến đây?

Không có.

Hoàng huynh kia ‘thê quản nghiêm’, như thế nào dám chạy đến Vọng Xuân lâu này ?

Không sợ bị Hoàng tẩu lột da?

Đông Phương Hạo Diệp vẻ mặt không hờn giận, đẩy tú bà ra hướng lầu trên chạy.

“Ôi Vương gia của ta a, ngài cũng không thể đi……………….”

Tú bà ở phía sau lải nhải đuổi theo, đối vẻ mặt tức giận của tiểu vương gia coi như hết sức bất đắc dĩ.

Tìm được Thanh Hoa các Nhược Hoa sống, Đông Phương Hạo Diệp thập phần thô lỗ một cước đá văng đại môn, một bộ dáng ta là đại gia xông vào, miệng còn gọi “Mỹ nhân ! Nàng ở nơi nào? Bổn vương thật muốn nhìn, là ai dám cướp mỹ ….nhân………..”

Tiểu Vương gia nuốt lời nói vào trong cổ.

Hắn trừng mắt nhìn thẳng một màn trước mặt, tâm đã bị đả kích thật lớn, thân thể lung lay sắp đổ.

Chỉ thấy Thủy Liên Nhi chính là đang giơ bầu rượu, vẻ mặt mềm mại đáng yêu cấp người kia rót rượu, mà Nhược Hoa…….Nhược Hoa…………lại nhu nhược như không có xương tựa trên người người nọ, trên mặt mang vẻ xấu hổ thẹn thùng, một đôi tay bé nhỏ động lòng người đặt trên ***g ngực người kia, còn có mấy mỹ nhân vây tụ đánh đàn ở một bên.

Ta phải ngất đi ! Ta phải ngất đi !

Tiểu vương gia trước mắt biến thành màu đen, ngực như tan nát, trái tim tức giận đến cơ hồ nhảy ra khỏi ***g ngực.

Kia nam tử đang tao nhã phẩm rượu, nghe khúc, ôm mỹ nhân, vẻ mặt thản nhiên hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, không phải ai khác, đúng là thân ái phi nhà hắn – Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Tiểu vương gia cố gắng bám lấy khung cửa, chống đỡ chính mình, tròng mắt trừng to đến nỗi tưởng như sắp lao ra khỏi hốc mắt.

“Ngươi…………ngươi………….các ngươi………….đang làm cái gì? ”

Hắn cảm thấy được thanh âm của mình có chút không đúng.

Thủy Liên coi như lúc này mới nhìn thấy hắn, thu tay áo lại, ôn nhu nói “Vương gia, chúng ta…………..đang bồi Vương phi nói c huyện phiếm.”

Nói tới đây còn giống như có chút thẹn thùng, dùng ống tay duyên dáng che lại khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt ngượng ngùng quyến rũ.

Ta choáng!

Đại tỷ, ngài đều đã ba mươi rồi, còn muốn dụ dỗ ái phi nhà ta thế nào nữa?

Đông Phương Hạo Diệp vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kiên quyết không chịu thừa nhận rằng chính mình đã giận đến mức phát cuồng!

Bất quá càng làm cho người ta tức giận chính là, ái phi nhà hắn hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hắn, chính là ngữ khí mang cảm khái cùng tán thưởng, nhìn mỹ nữ bên cạnh nói chuyện.

“Ta cũng không biết Vọng Xuân lâu là nơi phong nhã như vậy, Nhược Hoa cô nương ở đây lại là mỹ nhân, khó trách Vương gia nhà ta mỗi ngày đều lưu luyến quên về. Diệu Nguyệt hôm nay mới biết cô nương tài nghệ không dưới vũ thần ca, làm cho Diệu Nguyệt hâm mộ không thôi, về sau cũng thế, sợ là mỗi ngày đều phải tới đây quấy rầy cô nương.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt tuy rằng đã qua tuổi ba mươi lăm, vẫn chính trực tráng niên, là thời điểm mị hoặc nhất của nam nhân. Huống chi dung mạo của y vốn là phi thường tuấn mỹ, theo tuổi tăng trưởng sự uy nghi cũng gia tăng, lại tăng thêm ý vị thành thục, giơ tay nhấc chân đều bình tĩnh, khuôn mặt luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng nhợt nhạt vẻ ung dung cùng mị hoặc.

Thật là động nhân !

Tiểu vương gia cũng không biết ái phi nhà hắn trước mặt mỹ nhân lại có mị lực như vậy. Đừng nói làNhược Hoa cản không được, ngay cả Thủy Liên Nhi trước mặt đều tỏ vẻ thưởng thức, càng không nói đến mấy cô nương đánh đàn tấu khúc kia, mấy đôi mắt như móc câu hướng người ái phi nhà hắn phóng đến.

Tiểu vương gia tức giận nha !

Phải biết rằng cùng ái phi nhà hắn so sánh, tiểu vư ơng gia cũng chỉ kém có năm tuổi, nhưng diện mạo non nớt, nhìn qua tưởng mới có hai mươi mấy. Cử chỉ tuy có phong thái uy nghi êm dịu của Hoàng gia, nhưng tổng lại mang theo một loại hương vị bất cần đời, tự nhiên không có phong độ khiến người ta tâm động của Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Khiến cho tiểu vương gia tức giận chính là, Nhược Hoa trên mặt lại hiện lên một mạt đỏ ửng, đôi mi thanh tú khẽ chớp, cổ trắng như ngọc, nhỏ giọng nói “Nhận được quan tâm của Vương phi, ta nhất định ngày ngày đều chờ, quét dọn giường chiếu chờ đón tiếp.”

Tiểu vương gia cảm thấy được chính mình sắp khóc rồi.

Hắn ở Vọng Xuân lâu này quấn Nhược Hoa nhiều ngày như vậy, nàng đối chính mình vẫn là lạnh lùng thản nhiên, cao không thể với. Nhưng ái phi nhà hắn mới đến có nửa ngày, nàng……….nàng………..nàng thế nhưng phải ‘quét dọn giường chiếu đón tiếp’, này chẳng phải là thực đáng khinh thường sao?

“Cút! Cút! Đều cút hết cho bản vương !”

Tiểu vương gia rống to, hoàn toàn bạo phát !

Cái gì phong độ, cái gì tiêu sái, hết thảy đều không thấy.

Hắn chạy qua, một phen đẩy Thủy Liên Nhi ra, một cước đá văng Nhược Hoa, giống như trâu điên ngộ độc, hai tay ôm chặt lấy Bắc Đường Diệu Nguyệt, trước mắt dữ tợn quát “Mấy người các ngươi đều cách y xa một chút!”

Mấy hồng cô nương hầu hạ sợ tới mức vội vàng lui lại. Ngay cả Thủy Liên Nhi cũng bị hắn đẩy một cái làm cho lảo đảo, nhịn không được nhíu mày nói “Vương gia, ngài đây sao lại thô bạo đối chúng ta như vậy? Ôi, như thế nào có thể đem Nhược Hoa của chúng ta làm bị thương.”

Bị chọc tức đến nỗi muốn hôn mê khiến tiểu Vương gia làm sao quản được cái gì nữa, ôm Bắc Đường Diệu Nguyệt không buông.

Bắc Đường Diệu Nguyệtcố tình lửa cháy đổ thêm dầu, thân thiết hướng Nhược Hoa nói “Nhược Hoa cô nương, nàng không có việc gì đi?”

Nói xong khẽ nhíu nhíu mày đối Đông Phương Hạo Diệp trách mắng “Ngươi sao lại thô lỗ như vậy, làm bị thương cô nương người ta thì làm sao bây giờ.”

Đông Phương Hạo Diệp cực kỳ ủy khuất, tức giận đến hai mắt đỏ bừng.

“Bị thương thì bị thương! Ta bất kể nàng là ai! Ngươi…….ngươi………..ngươi thế nhưng hướng nàng nói chuyện?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói “Đừng nói người ta là một nữ tử nhu nhược, tốt xấu gì cũng là thuộc hạ của Đông môn. Ngươi không thèm quan tâm đến thuộc hạ, thương tiếc nữ tử sao?”

“Ta mặc kệ! Ta mặc kệ! Các nàng hôm nay dám quấn quít thân cận ngươi, ta …… ta….”

Tiểu Vương gia tức giận đến nỗi nói không ra lời.

Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh mặt, thân thủ đẩy hẳn, nói “Ta cùng các nàng thân cận thì làm sao? Ngươi mấy ngày nay tiêu dao khoái hoạt như vậy, ta lại không thể như vậy sao? Đừng đem ta biến thành nữ nhân tam tòng tứ đức!”

“Không phải! Không phải! Ta không có………….Ta….ta………hu hu …………….”

Tiểu vương gia lần này chính là đem đá đập vào chân mình, khóc không ra nước mắt.

Thủy Liên Nhi thấy thế, kéo kéo Nhược Hoa. Hai người tâm linh tương thông, cũng không chào hỏi, tự lén lút dẫn người lui ra.

Tiểu vương gia nức nở bám chặt trên người ái phi nhà hắn, chết cũng không buông tay, vô luận Bắc ĐườngDiệu Nguyệt như thế nào đẩy hắn cũng đều không chịubuông.

Bắc Đường Diệu Nguyệt như thế liền nổi giận, quát “Ngươi làm cái gì? Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, bám chặt như vậy còn giống cái gì ?”

Tiểu vương gia lúc này đầu óc linh quang, khóc thút thít nói “Chính là…..chính là nơi này………mới bám a hu hu hu………………”

“Ngươi tránh ra cho ta!”

Bắc Đường Diệu Nguyệt tứa giận đánh, cả giận nói “Ta bất quá ở trong này uống rượu trò chuyện, ngươi khóc nhào thành cái dạng này. Ta không ở nhà mấy ngày ngươi ở nơi này khoái hoạt như thế nào? Có thấy qua ta khóc nháo với ngươi như vậy không ?”

“Oa oa oa…………….”

Tiểu Vương gia đại rống, khóc ròng nói “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Diệu Nguyệt, đều là ta không tốt! Ta không nên tới nơi này hồ nháo! Không nên nghe lời Hoàng huynh làm cho ngươi ghen! Về sau chúng ta đừng đến đây nữa có được không? Ta không đến ngươi cũng đừng đến đây.”

“Oa oa oa … ngươi không phát hiện bộ dáng của nữ nhân vừa rồi, giống như hận không thể đem quần áo ngươi lột hết ra, ánh mắt đều là mang móc câu ……….. oa oa, Thủy Liên Nhi thật sự quá đáng, thế nhưng để cho nữ nhân này tới câu dẫn ngươi! Ta mặc kệ! Ta mặc kê! Ta tuyệt đối không tha cho nàng………….”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói “Ngươi nói không tha cho ai ? Nhược Hoa cô nương không phải là ngươi yêu nhất sao? Nghe nói ngươi mấy ngày nay cả Vương phủ cũng không về. Như thế nào lúc này lại nói về sau đừng tới?”

“Ai nói nàng là ta yêu nhất? Ta yêu nhất rõ ràng là ngươi!”

Tiểu vương gia lúc này cũng cố không được cái gì mà ‘ghen đại kế’ nữa, thổ lộ tâm ý trong sạch là quan trọng nhất, lập tức đem kế hoạch kia đổ bỏ, ngay cả Hoàng huynh cũng bán đứng luôn.

“Diệu Nguyệt, tâm ý của ta đối với ngươi trăng sáng chứng giám ! Đều là ngươi gần đầy đối ta rất lãnh đạm, Hoàng huynh mới dạy ta biện pháp như vậy, muốn cho ngươi ăn dấm chua, như vậy rất tốt với ta.Ta thấy Nhược Hoa kia bộ dáng có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý cũng gần giống ngươi, mấy ngày này mới gọi nàng đến tiếp, ngươi phải tin tưởng ta.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt giận đến tái mặt, nói “Nói bậy! Nhược Hoa kia làm sao mà giống ta, đừng có tìm cái cớ như vậy!”

“Oa oa oa………………không phải, thật sự có chút giống …………Ta khi mới gặp nàng, bộ dáng cùng khí chất của nàng đều khiến ta nghĩ năm đó lần đầu gặp ngươi, mới cố ý chọn nàng để chọc tức ngươi. Ta, ta làm sao biết nàng hôm nay ở trước mặt ngươi lại thành cái dạng này, ta nếu sớm biết nàng là như thế này, cũng sẽ không mỗi ngày tới đây lãng phí thời gian. Oa oa oa……Diệu Nguyệt…ngươi tin ta đi mà…………..”

Đông Phương Hạo Diệp đáng thương ôm Bắc ĐườngDiệu Nguyêt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lợi hại.

Nói đến cũng lạ, nếu là đại nam nhân khác khóc thành cái dạng như vậy, đã sớm làm cho người ta ghê tởm muốn chết.

Đông Phương Hạo Diệp bộ dáng nhỏ nhỏ, hé ra khuôn mặt búp bê tuấn tú động lòng người, đừng nói đến khóc, quấn quít làm nũng cũng không bao giờ khiến người ta thấy phản cảm, trời sinh thích hợp gây sức ép, có loại trời sinh thích hợp này sao…………..

Hơn nữa kỳ quái nhất chính là, chính hắn cũng tuyệt không cảm thấy được có gì không thích hợp, thật đúng là muốn khóc liền khóc ngay được, vài thập niên nay vẫn thế, ngay cả lão nương cùng Hoàng huynh của hắn cũng đều chịu không nổi.

Nhưng tục ngữ nói, cái gì thích hợp sẽ tìm đến nhau.

Đông Phương Hạo Diệp gặp gỡ Bắc Đường Diệu Nguyệt, thật đúng là nhất kiến chung tình, một mực ôm ý định chung thân, năm đó hắn từ trên cây rơi xuống, cũng không ngờ đúng là Bắc Đường Diệu Nguyệt năm ấy mười bảy tuổi ôm lấy hắn.

Mà Bắc Đường Diệu Nguyệt ở nơi đó gặp Đông Phương Hạo Diệp, đánh chết y cũng không nghĩ mình sẽ bị cái tên như con gián đập mãi không chết này quấn lấy.

Sự thật chứng minh, hắn chính là thích thượng Đông Phương Hạo Diệp cái tên luôn phẫn trư ăn lão hổ này, da mặt so với tường thành còn dày hơn, chỉ cần nhớ tới, chẳng phân biệt thời gian cùng địa điểm cùng hắn dây dưa, ấn định rồi mới biết hắn tính cách là ăn mềm không ăn cứng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt lúc này thấy hắn bộ dáng thê thê thảm thảm, cảm thấy đã nhuyễn vài phần, hoãn hạngữ khí nói “Được rồi, đừng lôi kéo ta nữa. Ngươi nếu không đi, ta lại cần phải đi rồi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt bỏ tay hắn ra, tức giận hừ một tiếng, đi về phía trước.

Đông Phương Hạo Diệp giống như tiểu thê tử cẩn thận theo sát phía sau. Ra đến cửa, gặp Thủy Liên Nhi tự tiếu phi tiếu đứng ở một đầu hành lang nhìn, không khỏi có chút ảo não xấu hổ cùng quẫn bách, hướng nàng liếc mắt trừng một cái, ý là: ngươi chờ cùng ta tính sổ đi.

Thủy Liên Nhi thấy hắn trừng mình, giương khăn màu tím lên, đối Bắc Đường Diệu Nguyệt dịu dàng nói “Tĩnh Vương phi đi thong thả, về sau thường đến nha .Nhược Hoa chúng ta sẽ chờ ngài.”

Đông Phương Hạo Diệp biến sắc, hận không thể nhảy qua bóp cổ nàng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười, chắp tay nói “Hôm nay đã làm phiền, Thủy Chiếu tướng tài nghệ thật cao, Diệu Nguyệt bội phục. Về sau có cơ hội nhất định phải hảo hảo luận bàn một phen.”

Luận bàn cái rắm!

Đông Phương Hạo Diệp thiếu chút nữa là kêu lên.

Thủy Liên Nhi bổn sự hắn là rõ ràng nhất, hôm nay diễn ra một cái màn này chỉ sợ là cố ý phối hợp Diệu Nguyệt khi dễ chính mình.

Bất quá Đông Phương Hạo Diệp này cũng là đi trộm gà nhưng không trộm được, cũng không dám hé răng, chỉ có thể buồn rầu tức giận, thành thành thật thật theo sát đằng sau ái phi nhà hắn.

Bắc Đường Diệu Nguyệt bước xuống lầu hai, bỗng nhiên lòng có sở cảm, quay đầu hướng lầu hai nhìn lại, chỉ thấy trên một góc khuất cầu thang, một người ẩn ở đằng sau cột trụ bằng gỗ lim, đối y hơi hơi chợt tắt, tao nhã hành lễ.

Bắc Đường Diệu Nguyệt hai mắt khẽ động, khóe miệng mỉm cười, cũng chắp tay đáp lễ lại, người nọ liền xoay người rời đi.

Bắc Đường Diệu Nguyệt không khỏi âm thầm nhíu mi, liếc mắt nhìn Đông Phương Hạo Diệp một cái.

Khó trách hắn hội đối Nhược Hoa cô nương này si mê. hành vi cử chỉ, phong độ khí chất, đích thật là cùng mình có vài phần tương tự.

Hai người trở lại vương phủ, tiểu vương gia sầu mi khổ kiểm theo sát phía sau Bắc Đường Diệu Nguyệt, một đường nghĩ làm sao để y vui lên, làm cho y hồi tâm chuyển ý tha thứ cho mình.

Hắn nghĩ đến lúc nãy ở Vọng Xuân lâu nhìn thấy một màn kia, trong lòng liền lại buồn bực bất an.

Hắn sớm đã biết mị lực của Diệu Nguyệt, lại không biết hắn ở trong mắt nữ nhân cũng được hoan nghênh như vậy. Nhiều nữ nhân yến sầu phì hoàn như vậy, là nam nhân đều hoa mắt tìm. Nếu Diệu Nguyệt thực sự động tâm, ba ngày thì đến hai ngày chạy đi, cho dù y không thật lòng thật dạ, nhưng như mỹ nhân lại cố ý, đến lúc đó khả hắn làm thế nào cho tốt ?

Hiện giờ kế sách tốt nhất chính là sớm một chút cùng Diệu Nguyệt hòa hảo như lúc ban đầu, làm cho y không động tâm kia. Mặc kệ hôm nay y ở Vọng Xuân lâu là thật hay giả, tóm lại vẫn phải chặt chẽ coi chừng.

Hai người trở lại phòng ngủ, Bắc Đường Diệu Nguyệt ở bên cạnh bàn ngồi xuống, cũng không nói câu nào, chỉ ngồi xem sách không để ý mình.

Tiểu Vương gia nhẹ nhàng đi qua, nhỏ giọng nói “Diệu Nguyệt, ngươi……….ngươi không có tức giận chứ ? ”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng không liếc nhìn hắn một cái, lại lật một trang sách.

“Diệu Nguyệt, ta sai rồi, ta thực sai rồi. Ngươi tha thứ cho ta được không ? Ta về sau không dám…..nữa….”

Tiểu vương gia vẻ mặt đau khổ, bừa bãi nói ra một đống lời hay, dùng hết nửa canh giờ, còn uống hết hai ngụm trà lớn.

Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn là bất vi sở động.

Tiểu vương gia chán ngán thất vọng, cúi đầu ngồi một bên.

Bắc Đường Diệu Nguyệt buông sách xuống, nhìn hắn một cái, nói “Ta cũng có lỗi, mấy ngày này quả thật có chút lãnh đạm với ngươi, lần này xuất môn lại lâu như vậy, cũng khó trách ngươi chạy đến Vọng Xuân lâu.”

Tiểu vương gia nghĩ hắn đang nói mát, nột nột nói “Không phải là lỗi của ngươi, là ta hồ đồ, ngươi tha thứ cho ta lần này đi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Ta cũng đã tỉnh táo rồi. Ta thấy một phần nguyên nhân cũng do chính mình, xin lỗi ngươi trước đây.”

Tiểu vương gia khổ sở nói “Ngươi đừng tra tấn ta! Ta nói thật là ta sai. Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ngươi phạt ta như thế nào đều được, đừng giận ta nữa có được không ?”

Hắn đáng thương túm tay áo Bắc Đường Diệu Nguyệt, ánh mắt lại đỏ.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dài, có chút đăm chiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nói “Ngươi không phải là thực sự thích Nhược Hoa kia sao ? Nếu là..nếu là ngươi thực tình thích, nàng cũng có thể…………….”

Y còn chưa nói dứt lời, Đông Phương Hạo Diệp đã nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch, xen lời y “Ngươi nói cái gì?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt ngẩn người.

Đông Phương Hạo Diệp gắt gao nhìn y, thần sắc vô cùng nghiêm khắc, quát lớn “Ngươi vừa rồi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Bắc Đường Diệu Nguyệt chưa từng gặp qua hắn cái dạng này, nhất thời không biết nên nói cái gì, ngồi một chỗ ngẩn người.

Đông Phương Hạo Diệp thấy y không nói lời nào, tức giận đến cả người phát run, hai tròng mắt lòe lòe, lại là phẫn nộ, lại là thất vọng, cuối cùng cắn răng nói “Được ! Được ! Thì ra tình ý mấy năm nay của ta đều bị chó ăn rồi !”

Nói xong ‘rầm’ một tiếng, đem những thứ trên bàn toàn bộ hất xuống đất, phất tay áo liền bỏ ra ngoài.

“Hạo Diệp!”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cuống quít tiến lên, ngăn hắn lại nói “Ta vừa rồi là nói bậy, là ta sai rồi! Ngươi đừng giận !”

Cảm giác đối phương vẫn tức giận đến phát run, Bắc Đường Diệu Nguyệt vội vã giải thích “Ta không nên hoài nghi ngươi! Ta không có thử ý ngươi, ta thật sự nghĩ đến, thật sự nghĩ đến……..”

Y căn bản là giải thích không giỏi, càng gấp càng thực không biết biểu đạt như thế nào.

Đông Phương Hạo Diệp lạnh lùng nhìn y “Nếu ta nói ta cho ngươi nạp thiếp, ngươi có muốn không ?”

“Đương nhiên sẽ không ! Ta sao có thể nạp thiếp!”

“Vậy ngươi cho là ta có thể?”

Đông Phương Hạo Diệp bạo rống, giận dữ trừng mắt nhìn y, sắc mặt xanh mét.

Bắc Đường Diệu Nguyệt bị hắn trừng có chút chột dạ, lại bị lửa giận của hắn chấn trụ, có chút nói năng lộn xộn, nói “Ta biết ngươi thích mỹ nhân. Nhược Hoa kia quả thật rất đẹp, chúng ta thành thân đã nhiều năm như vậy, ngươi…..ngươi..Cả hai ta đều là nam tử, ta cũng có thể lý giải. Cho nên mới…………….”

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đã chán ghét ? Vậy nên thực sự muốn nạp thiếp vẫn chính là ngươi ?”

Đông Phương Hạo Diệp đem vạt áo giật lại, hét lớn “Bắc Đường Diệu Nguyệt, ngươi nếu chán ghét ta cứ việc nói thẳng, không cần đem mọi việc đổ lên đầu ta ! Ta nói cho ngươi biết, ta Đông Phương Hạo Diệp từ lần đầu tiên gặp ngươi năm mười hai tuổi đã chỉ yêu một mình ngươi! Ngươi đừng nghĩ từ trong tay ta muốn chạy trốn! Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hai mắt đỏ lên, bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, nói “Ta biết! Ta biết ! Hạo Diệp, lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi! Ta vừa rồi là nói dối, thực sự là không tình nguyện. Ngươi…ngươi không biếtkhi ta trở về không thấy ngươi trong lòng có bao nhiêu là khó chịu. Ngươi đêm qua cự tuyệt ta, ta hận không thể, hận không thể……………”

“Hận không thể cái gì ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cắn răng, rốt cục thẳng thắn nói “Ta hận không thể đem nữ nhân câu dẫn ngươi đi giết! Cho nên ngươi đời này chỉ có thể ở bên ta!”

Đông Phương Hạo Diệp thần sắc sáng ngời, lại vội vàng gắt gao nhìn y, giống như muốn nhìn xem trong lời nói của y là thật hay giả. Một lát sau, chậm rãi nói “Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh giọng nói “Đúng! Ngươi đừng tưởng ta là người thương hương tiếc ngọc như vậy. Ta là nam nhân của Bắc Đường gia, không có khả năng đem người mình âu yếm chắp tay cùng người khác!”

Đông Phương Hạo Diệp yên lặng nhìn y một lát, bỗng nhiên trở lại gắt gao ôm y, cảm động nói “Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt, ngươi nói thật lòng sao! Là thật lòngnói! Ha ha ha….ta thật là vui!

Ta thật là vui! Ha ha ha………”

Hắn cười to vài tiếng, lại hồi phục như cũ, ôm Bắc Đường Diệu Nguyệt mạnh mẽ đứng lên “Ha ha! Ta biết là ngươi chỉ thích ta! Ta biết mà ! Ha ha ha…..”

Bắc Đường Diệu Nguyệt lúc đầu còn bị hắn khiến cho vui sướng, nhưng sau lại thấy hắn cứ ôm rồi cười mãi không dứt, lại nghĩ tới mình vừa rồi chính là thổ lộ, liền ngượng ngùng, đẩy đẩy hắn nói “Tốt lắm, tốt lắm. Ngươi cười đã đủ chưa ?”

Đông Phương Hạo Diệp ôm lấy y dây dưa nói “Không đủ, không đủ……Ngươi vừa rồi nói đêm qua ta đã cự tuyệt ngươi, cũng không biết ta mất bao nhiêu là khí lực. Mau, Diệu Nguyệt, đêm nay bù đắp lại đi.”

Vừa nói vừa bế y lên giường.

Đông Phương Hạo Diệp tính tình thế này, chuyện gì tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cảm xúc luôn giống như bão cuốn. Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng đã quen. Hai người lảo đảo dây dưa cùng một chỗ, cuối cùng ngã lên giường. Tiểu vương gia đã khẩn cấp đè ép lên trên.

“Vì cái gì là ngươi ở trên?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt giận dỗi nói “Đừng có cởi quần áo của ta!”

“Phân biệt như vậy làm cái gì………”

Đông Phương Hạo Diệp đang bận tối mắt tối mũi chôn đầu trên người y, hàm hồ nói “Như vậy mới có tình thú. Chúng ta đêm nay chơi cái mới một chút, đỡ khiến ngươi thấy nhàm chán.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt bật cười “Thì ra cái mới của tiểu vương gia, chính là thô lỗ như vậy.”

“Lần sau có thể đổi cho ngươi. Chúng ta mau đến……………….”

Đông Phương Hạo Diệp nói xong hôn xuống ngăn chặn miệng của Bắc Đường Diệu Nguyệt, thuận tay xả giường trướng xuống.

Một cái thân ảnh lén lút không biết khi nào bắt đầu ghé vào cửa, dùng sức ghé vào trong nhìn. Đến thời khắc mấu chốt, chợt thấy áo thẳng căng, bị người ta túm lấy.

Thân ảnh nhỏ kia cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Đông mặt không chút thay đổi, ha hả cười gượng một tiếng, nói “Tiểu Đông thúc thúc, đã trễ thế này, ngài còn chưa ngủ ?”

Tiểu Đông nhìn nó mỉm cười, ôn nhu nói “Thế tử gia, người chính là tiểu vương gia tương lai. Chuyện nghe lén này, vẫn là ít làm thì tốt hơn, không nên như vậy.”

“Ha ha, ta đây là học tập phụ vương. Cái ày không phải gọi là cha nào con nấy sao ?”

Tiểu Đông khóe miệng run rẩy, vẻ măt càng thêm ‘ôn hòa’ nói “Thế tử gia nói đúng. Nhưng ngài đừng quên, vương gia của chúng ta có một tật xấu, đó là có cừu oán tất báo. Đúng rồi, vương phi chúng ta hận nhất một việc, chính là nghe lén! Thế tử gia, người nói thử xem nếu ngài tiếp tục ở lại đây, có thể sống để nhìn thấy thái dương ngày mai hay không ?”

Đông Phương Quân Khiêm run lên hai cái, vội nói “Mệt quá, mệt quá, đi ngủ đi ngủ.”

Nói xong liền tránh khỏi tay Tiểu Đông, hoang mang rối loạn chạy ra khỏi Tố Nguyệt các của hai vị phụ thân.

Ra khỏi viện môn, một thân ảnh áo trắng lạnh lùng đứng đó, tức giận nói “Bị túm được rồi đi. Chuyện của phụ vương cùng phụ thân ngươi cũng dám nghe, tránh ra đi, nhưng đừng có mà túm ta chịu tiếng xấu thay cho ngươi !”

Đông Phương Quân Khiêm chạy qua, làm nũng nói “Được rồi Quả Quả, ngươi không phải lo lắng cho ta, đi theo ta giúp ta canh chừng. Nhưng ngươi cũng quá vô dụng, Tiểu Đông thúc thúc đến đây cũng không nói cho ta biết, làm ta nhìn lén vẫn chưa đến

được màn trọng yếu.”

“Vô nghĩa! Thân thủ của Tiểu Đông thúc thúc ta có thể nắm trong tầm tay sao ?”

Đông Phương Quân Thành tức giận nói “Cho nên mới nói công phu của ngươi còn chưa cao. Bảo ngươi bình thường chăm chỉ luyện võ ngươi không nghe, thời điểm mấu chốt lại không giúp được ta.”

“Ngươi cái người này, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Ôi! Ngươi lại đánh ta! Ngươi đã quên ai là đại ca! Xem ta có tha cho ngươi………”

Tiểu Đông nhìn thấy song sinh một bên đùa giỡn đi xa, thở dài, quay đầu lại nhìn đại môn đóng chặt của lầu các, lẩm bẩm nói “Vương gia à vương gia, về sau người còn phải quan tâm nhiều.”

Ẩn ẩn nghe thấy tiếng động đầy xuân sắc từ trong các truyền ra, Tiểu Đông sắc mặt đỏ lên, không dám ở lâu, vội vàng rời đi.

Đi đến viện môn, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, cúi đầu cười nói “Bất quá vương gia, người làm cho vương phi lần này ăn dấm chua, nhưng ăn thật là ngon nha.”

Nói xong trong mắt liền chuyển, bắt đầu tính toán.

Đem tin tức này bán cho Hoàng thượng, không biết có thể giá trị bao nhiêu tiền đây? Ha ha ha . …

Tĩnh Vương phủ đêm nay, lại là mãn viên xuân sắc.

—————————-

Hạo Hạo Nguyệt Nguyệt dễ thương quó đi à >:o edit chương này mà ta đập bàn đập ghế hú hét như con điên vợi >:o thiệt là dễ thương hết sức chịu đựng mờ >:o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.