“Ngươi nhanh lên” Bắc Đường Diệu Nguyệt không nhịn được mà gầm nhẹ.
Bên trong y bị Đông Phương Hạo Diệp lấp đầy, cảm giác hạ thân lửa nóng ngày càng trướng đến lợi hại, vừa tinh tế ma sát thành nội bích, cảm giác tê ngứa ngày càng không thể nhịn được, y không khỏi ngóng trông lại bị trừu sáp lần nữa nhưng lại gặp Đông Phương Hạo Diệp ghé vào người y, bất động.
“A a .. Diệu Nguyệt … ta không động đậy được …thắt lưng ta đau, chân ta cũng đau …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt tức giận “Không phải là ta nói ngươi không nên làm sao. Ngươi, ngươi … ngươi đau chân sao ?” Y có lẽ đang choáng, lại hỏi một câu như vậy.
“Phù chân thôi mà …” Đông Phương Hạo Diệp thảm thiết hai câu, lại sợ y giận, nên phải cố gắng đứng lên, nhưng thật tình là không được.
“Diệu Nguyệt, làm sao bây giờ, ta … thắt lưng ta thật sự không động đậy được …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt bị hắn khiêu khích ***, lúc này không khỏi giận dữ, quát “Ta có thể làm sao bây giờ”
“Không cần … Diệu Nguyệt, bằng không, bằng không ngươi di chuyển đi …” Đông Phương Hạo Diệp bỗng đưa ra đề nghị.
“Ngươi …” Bắc Đường Diệu Nguyệt khó thở “Ngươi đi ra cho ta”
“Không ! Không được ! ta muốn làm … ta muốn làm …” Đông Phương Hạo Diệp ôm chặt lấy y, kiến quyết không chịu buông tay, hạ thân càng đi sâu vào cơ thể y.
“Diệu Nguyệt, di chuyển, di chuyển đi, ta thật là khó chịu …”
Ta cũng rất khó chịu ! Bắc Đường Diệu Nguyệt trong lòng mắng to, đã đâm lao thì phải theo lao, muốn ngừng mà không được.
Bắc Đường Diệu Nguyệt giãy giụa cả buổi, rốt cuộc vẫn không chịu được sự hành hạ của dục vọng, ôm Đông Phương Hạo Diệp nhẹ nhàng trở mình, hai ngươi gắng sức rời khỏi, kéo y ngồi trên người hắn, thở sâu.
“Ha——ha —— Diệu Nguyệt, ngươi thật sự là quá tuyệt vời, quá tuyệt vời … ” Tiểu vương gia đang thỏa tình với mông của Bắc Đường Diệu Nguyệt, miệng không ngừng ngân nga.
Bắc Đường Diệu Nguyệt ngồi trên người hắn, cảm giác là mình đã yêu cầu, dần dần tìm được bí quyết.
So với Đông Phương Hạo Diệp ở trong người hắn thì tốt hơn, hắn rất nhanh làm cho mình tìm được cảm giác khoái lạc, mạnh mẽ nâng lên, hạ xuống những cái va chạm, không khỏi rên rỉ một tiếng, thiếu chút nữa là tê liệt.
“Diệu Nguyệt ! Chào ngươi ..! Ta rất thích ngươi, rất thích …” Tiểu vương gia mở mắt đầy ý loạn tình mê, thấy dung nhan tuấn mỹ của Bắc Đường Diệu Nguyệt gần ngay trước mắt.
Đôi lông mi cong vút như cánh bướm khẽ run lên, mái tóc đen dài phủ nhẹ trên vai, những giọt mồ hôi còn đọng lại trên gương mặt y, ánh mắt thanh nhã, đôi môi đỏ mọng cắn chặt, hơi thở nồng đậm.
Bộ dáng vừa thống khổ vừa mê say.
Đông Phương Hạo Diệp bị chìm sâu vào sắc dục của y, vẻ đẹp rung động lòng người.
Mỗi cái nháy mắt, lửa nóng trong thân lại trướng hơn một tí.
Bắc Đường Diệu Nguyệt run rẩy một chút “Ngươi, ngươi sao còn, …” Y gần như vô lực, dục vọng của Đông Phương Hạo Diệp dường như không có dấu hiệu tiêu tan, vẫn còn tinh thần trước cơ thể đầy rung động.
“Ta không biết … Diệu Nguyệt, mau động, mau động đi …” Đông Phương Hạo Diệp cố gắng động thân, ra hiệu cho y không được ngừng.
“A…” Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa thẹn vừa giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Hắn hiện tại là kỵ “hổ” nan hạ, đành phải khẽ cắn môi mà tiếp tục dục vọng của hắn,
Không biết qua bao lâu, Bắc Đường Diệu Nguyệt hết sức kinh ngạc vì sức lực kinh người của hắn, cuối cùng bất chấp thể diện mà ngồi dậy, hai tay chống ra phía sau, ngẩng đầu, ra sức lắc.
Mái tóc đen dài phủ sau lưng hết sức gợi tình.
Đông Phương Hạo Diệp bị y khiêu khích sự ham muốn, thật sự đó là một loại tình thần tồn tại song song thân thể.
Cuối cùng, Bắc Đường Diệu Nguyệt ra sức co rút lại, khống chế không được, phun ra chất lỏng nóng rực như mũi tên bắn thẳng vào tường.
“A —–” Bắc Đường Diệu Nguyệt hét to một tiếng, cảm giác nội tạng tựa hồ cũng bị đục khoét, toàn bộ dạ dày đều co rút, cả người run lên, tay chân như nhũn ra lập tức ngã xuống.
Đông Phương Hạo Diệp vội vàng ôm lấy y, thấy đôi môi y vừa rồi bị cắn chặt mà chảy máu , không khỏi đau lòng.
“Diệu Nguyệt …” Hắn nhẹ nhàng hôn lên vết máu trên môi, nhìn y bằng ánh mắt trìu mến, cảm thấy mỹ mãm mà thở dài “Diệu Nguyệt, ta rất yêu ngươi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt khẽ run lên, không biết là vì cảm giác chưa tan hay là vì lời nói của hắn.
Y từ từ nhắm hai mắt, không nói gì.
Hạ thân của Đông Phương Hạo Diệp chậm rãi đi ra, chất lỏng ồ ạt chảy xuống, hương vị *** bào trùm cả căn phòng lúc đó.
Hai người giằng co cả đêm, ai cũng mệt mỏi, cứ như vậy mà ôm nhau ngủ cho tới sáng.
Sáng sớm, tia nắng ban mai sáng rực vừa hé lộ, Bắc Đường Diệu Nguyệt lay động, mơ mơ màng màng mở mắt.
“Ngươi làm gì đó ?” Y uể oải nói.
“Không có gì, ái phi cứ ngủ tiếp đi”
Đông Phương Hạo Diệp cúi đầu hôn nhẹ lên môi y.
“Ừ …” Bắc Đường Diệu Nguyệt cau đôi mày tuấn mỹ, vẫn còn rất buồn ngủ.
Hành động đó làm cho Đông Phương Hạo Diệp có chút bất mãn đành thức dậy.
Chẳng lẽ công phu của ta kém như vậy ? Hắn lại nảy sinh dục vọng mà va chạm vào chỗ mẫn cảm của Bắc Đường Diệu Nguyệt
“A —-” Bắc Đường Diệu Nguyệt khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu lên hoàn toàn thanh tỉnh.
“Đông – Phương – Hạo – Diệp” Bắc Đường Diệu Nguyệt nghiến răng mà gọi tên của tiểu vương gia.
“Ha ha .. Ái phi ! Chào ngươi … !” Đông Phương Hạo Diệp si mê mà nói, một lần nữa trừu sáp mãnh liệt.
“A — Ngươi , ngươi … dừng lại ! dừng lại …” Bắc Đường Diệu Nguyệt cáu giận muốn xoay ngươi lại nhưng bị Đông Phương Hạo Diệp ép tới gắt gao.
Hạ thân của hắn đang mạnh mẽ tiến vào cơ thể của y, khiến y run rẩy từng đợt đến tê tái.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nắm chặt chăn đơn, mái tóc dài trên vai xõa ra, lộ ra một màu rám nắng khỏe mạnh.
Đường cong tuyệt mĩ, làn da mịn màng, làm cho người khác nhịn không được mà muốn chạm vào.
Tiểu vương gia hạ thân xuống, từ phía sau ôm lấy y, hai tay vuốt ve trước ngực rồi từ từ đi chuyển xuống hạ thân của y mà vuốt ve.
Buổi sáng, nam nhân vốn không chịu nổi sự khiêu khích, huống chi sau lưng y lại có người không ngừng lay động, Bắc Đường Diệu Nguyệt không kiềm chế được.
Đông Phương Hạo Diệp nhẹ nhàng, linh hoạt vuốt ve, gây cho y từng đợt khoái cảm, làm cho sự khước từ của y không kiên định.
Nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt lại cắn môi của mình, bằng không lại phát ra tiếng rên rỉ.
Đông Phương Hạo Diệp cúi đầu muốn hôn , y lại xoay mặt đi, làm cho Đông Phương Hạo Diệp không cách nào mà hôn y được.
Hừ ! … Ái phi thật nhỏ mọn ! Tiểu vương gia rốt cuộc đạt được thỏa mãn, đem những thứ lấp đầy trong cơ thể ái phi tràn nhanh ra ngoài.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nắm cả nửa ngày, thật vất vả để hoãn lại một chút, giọng khàn khàn, nói “Ngươi không phải không động đậy được sao ? Sao tinh thần của ngươi như thế ?”
“Người ta đêm qua mới bị ngươi yêu thương quá mức, đương nhiên là không động đậy được rồi. Không ngủ thì cảm giác tốt hơn nhiều thôi ! Hì hì …” Tiểu vương gia cười gượng.
“Ta tin ngươi là con quỷ !” Bắc Đường Diệu Nguyệt tức giận, một phen đấy hắn ra “Tránh ra ! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa !” Y giãy giụa rồi ngồi dậy, cầm lấy y phục, nhớ tới đếm qua Hạo Diệp ở trên mà năn nỉ cầu hoan, hận không thể một chưởng giết chết tên vô lại này.
Cũng không thèm để ý đến lòng cầu xin tha thứ của Hạo Diệp, nghiêm mặt, lạnh lùng thay y phục rồi đi đến dục trì.
Tiểu vương gia đáng thương ở phía sau nhìn y, không dám đi theo.
Trong đầu lại không nhịn được ào tưởng.
Ha ha, không biết sự cố gắng mấy ngày nay, ân ái cùng ái phi, trong bụng đã có tiểu bảo bối của ta chưa nhỉ…
******
Hôm nay, tiểu vương gia ở trong phòng ngồi chờ y cả ngày, cũng không thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt quay lại, hỏi thăm thì mới biết y đã ngoài vì công việc.
Đông Phương Hạo Diệp ngồi hối lỗi về sai lầm của mình.
Quả thật không biết y ở đâu rất khó chịu.
Đêm qua vì ta thượng hắn quá đà vô cùng đau đớn nên hôm nay dùng kỵ mã trốn mất rồi sao ?
Tiểu vương gia lần đầu tiên hối hận đến ảo não như vậy.
Vì thái độ van xin thái quá mà nên kiểm điểm lại.
Bắc Đường Diệu Nguyệt trở về thì trời cũng đã đến khuya, sắc mặt có chút tiều tụy.
Y không thèm để ý tới tiểu vương gia, cũng không dùng bữa tối, mà đi thẳng vào thư phòng để ngủ.
Tiểu vương gia biết y rất tức giận, lúc này không dám chọc giận thêm, chỉ sai người chuẩn bị bữa tối và thuốc bổ, dặn y phải nghỉ ngơi cho sớm.
Ngày hôm sau, trời còn sớm mà Đông Phương Hạo Diệp đã thức.
Sáng sớm mùa hạ thật sự yên tĩnh, chỉ có tiếng hót của chim và tiếng ve kêu râm ran.
Cửa sổ mở, gió luồn từ ngoài vào trong, thổi tấm màn bay phất phơ.
Đông Phương Hạo Diệp nằm trên giường mà nhìn ngơ ngác.
Hôm nay là ngày thứ bảy mà hắn bị mất trí nhớ.
Cẩn thận hồi tưởng, chỉ có bảy ngày ngắn ngủi mà hắn đã làm không biết bao nhiêu chuyện “vĩ đại”
Ngày đầu tiên, “vừa gặp” Bắc Đường Diệu Nguyệt, lập tức hắn si mê đến thất điên bát đảo, tựa đầu vào đùi y mà ngủ không biết bao nhiêu lần.
Ngày hôm sau tiến cung, được hoàng huynh đưa cho xuân dược, đêm đó cùng ái phi ân ái hưởng khoái lạc, nửa đêm kinh hồn xém chút là thất bại trong gang tấc nhưng rốt cuộc vẫn hoàn thành tâm nguyện.
Ngày thứ ba, ôm ái phi mà ngủ cả ngày, sau lại cùng tắm rửa trong “uyên ương dục”, định hôn ái phi nhưng bị cự tuyệt, hơi bị đả kích, nhưng nói tóm lại là vẫn rất vui sướng.
Ngày thứ tư lại bị hoàng huynh kêu tiến cung “thẩm vấn” dược hiệu, bất đắc dĩ phải chia xẻ bí mật khuê phòng, lại ngoài ý muốn biết được ái phi thuộc tộc người ma da có thể thụ thai, nên mừng rỡ như điên.
Nhưng cũng chẳng cao hứng được bao lâu, đêm đó lại bị tên Nam Cung Lưu Giản cưỡng hôn, cũng may không có gì nguy hiểm.
Ngày thứ năm, mới sáng sớm đã chạy tới biệt viện, khóc một hồi lại lăn ra ngủ, chuyện gì cũng không làm, buổi tối dùng bữa xong rồi cũng lại ngủ.
Ngày thứ sáu, chính là hôm qua, giống như con mèo đắc ý trộm lấy miếng thịt sống, lại bị ái phi oán giận mà bỏ mặt, phải ngồi đợi suốt cả ngày.
Hôm nay là ngày thứ bảy.
Thời gian phải nói mau không mau mà chậm thì không chậm.
Mau, là bởi vì chỉ có bảy ngày ngắn ngủi, đương nhiên chỉ chớp mắt một cái là qua ngay.
Chậm, là bởi vì đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho người ta không kịp nhìn kĩ, mất phương hướng.
Đông Phương Hạo Diệp thở dài, ngồi dậy, kêu người vào hầu hạ.
Rửa mặt chải lại đầu tóc xong, nhìn lại ngày, giờ mẹo cũng vừa qua khỏi.
Hắn chỉnh lý xong xuôi, lặng lẽ mở cửa bước vào thư phòng.
Tại chiếc giường trong thư phòng, Bắc Đường Diệu Nguyệt đang nhắm mắt ngủ, mái tóc dài phủ xõa ra khắp giường, một vài sợi phát qua gượng mặt tuấn mỹ, làm nổi bật làn da trắng noãn như ngọc.
Đông Phương Hạo Diệp nhìn chăm chăm một hồi lâu, dùng tay vuốt ve nhè nhẹ, rất muốn ôm lấy y mà gửi mùi hương ấy nhưng lại sợ đánh thức y.
Đang lúc do dự, Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi lay động, gương mặt chuyển hướng, nhưng không tỉnh lại.
Nhìn hắn mệt mỏi mà ngủ như thế, Đông Phương Hạo Diệp đau xót trong lòng.
Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt ngươi có yêu ta không ? Bằng không tội tình gì mà gây khó xử cho chính mình vậy ? Đông Phương Hạo Diệp nhớ lại lần ân ái đêm trước, y đối với mình trìu mến không nói cũng biết.
Cởi giầy lặng lẽ lên giường, nằm cạnh Bắc Đường Diệu Nguyệt, vừa định đưa tay ôm lấy vòng eo của y lại thình lình bị một chưởng vuốt ve.
“Ôi !” Tiểu vương gia hoảng sợ.
“Khi nào thì ngươi mói thôi đi hả ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng chưa mở mắt, chỉ có bàn tay y phát hiện tay ta đang dần ôm lấy y.
Đông Phương Hạo Diệp biết hắn rất mệt, ở bên tai nói nhỏ “Ngươi cứ ngủ đi, ta không tranh cãi, chỉ là muốn ôm ngươi thôi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt lay động, cuối cùng cũng mặc kệ hắn, tìm tư thế thoải mái mà tiếp tục ngủ.
Cũng không biết y luyện công phu gì, trên người một năm bốn mùa đều trong trẻo nhưng lạnh lùng, dù cho mùa hè mà có ôm y cũng cảm thấy lành lạnh nhè nhẹ thật thoải mái.
Đông Phương Hạo Diệp đưa mặt tới sau cổ y, chìm trong mái tóc đen dài của y, ngửi mùi hương tỏa ra từ y, cảm thấy họ chưa bao giờ gần gũi như thế này, không khỏi cảm thấy mỹ mãn, cố gắng bỏ qua những nỗi bất an trong lòng.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở của cả hai.
Không biết qua bao lâu, Đông Phương Hạo Diệp nói “Diệu Nguyệt, chờ người sự tình xong xuôi, chúng ta ở đây thêm mấy ngày rồi về”
“….vì cái gì ?”
“Bây giờ đang là mùa hạ, trời rất nóng, chúng ta đi ngắm cảnh sơn thủy để nghỉ hè không tốt sao ? Nói chung, ngươi cũng có thể thanh nhàn được một chút”
“Có cái gì mà không thanh nhàn. Ngươi ở đây không buồn chán sao ? Nghỉ hè ở sơn trang, những năm gần đây ngươi cũng đâu có tới.”
“Hì hì,sao buồn được chứ, ta nghe những tên gia nhân ở đây nói cảnh sắc rất đẹp. Ở chân núi có một Bích Yên hồ, chúng ta có thể du ngoạn ở đó”
“Vương gia thật là hưng phấn”
“Ha ha, nước từ trên núi chảy xuống mênh mông, du ngoạn trên thuyền, thanh thản dễ chịu làm thế nào mà không hưng phấn”
Đông Phương Hạo Diệp ôm lấy cánh tay y thật chặt, nhỏ giọng nói “Chúng ta ở lại đây nha”
Bắc Đường Diệu Nguyệt trầm mặc một lát, nhẹ nhàng thở dài “Vậy thì ở lại vây”
Tiểu vương gia nghe vậy, nhất thời cảm thấy mỹ mãn, đem mặt tựa sát vào người y.
*****
Hai người quả nhiên lưu lại đây vài ngày.
Dù biệt viện được xây tại đây nhưng tiểu vương gia cũng chỉ tời đây được vài lần, rất nhiều cảnh đẹp mà hắn vẫn chưa có dịp du ngoạn.
Ngày trước, nghe Tiểu Đông nói nơi đây có Bích Yên hồ làn nước trong suốt xanh biếc, buổi trưa mùa hạ trên mặt nước còn hiện lên màn sương trắng, một mảng mông lung, giống như yên phi yên, vụ phi vụ, cảnh sắc mỹ lệ phi thường.
Đông Phương Hạo Diệp nghe xong cực kì tò mò, lập tức kêu quản gia biệt viện chuyển bị một chiếc thuyền để cùng ái phi đi hưởng cảnh sắc.
Bắc Đường Diệu Nguyệt ngày ấy cùng trở về phòng ngủ với hắn, bất quá không cho hắn đụng chạm nữa.
Đông Phương Hạo Diệp tưởng tượng cái gì gọi là tốt quá hóa lốp, cũng không miễn cưỡng, mỗi ngày đem y ôm trong lòng, khiến cho buổi sáng rời giường đều có chút … khó có thể giải quyết
Từ sau khi tiểu vương gia tỉnh lại rồi bị mất trí nhớ, trong kinh thành việc này chuyện nọ cũng làm phiền đến hắn, cả ngày cứ choáng váng mặt mày, lúc này đang ở biệt viện yên tĩnh, thật là thoái mái.
Bởi vì chân bị thương nên hắn chẳng thể chạy đi đâu được, mỗi ngày phải ngồi ngoài sân xem Bắc Đường Diệu Nguyệt luyện công, không thì vào thư phòng đọc sach, chơi cờ, hai người sinh sống yên ổn trong một thời gian ngắn.
Ngày hôm đó, quản gia đã chuẩn bị thuyền xong xuôi, chân của tiểu vương gia cũng đã khỏi được phần nào, liền phóng kỵ mã cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt đến chân núi tới Bích Yên hồ.
Đưa mắt nhìn lại, bắt gặp một màu ngọc bích kéo dài khôn cùng, thanh sơn vây quanh, thật là một phong cảnh đẹp.
Hai người cùng bước lên thuyền, Tiểu Đông sớm đã chuẩn bị một số món ăn, cởi bỏ dây thừng, chiếc thuyền theo sự điều khiển của người lái mà dần dần tiến ra giữa hồ.
Bắc Đường Diệu Nguyệt tâm tình không tệ, dựa vào lan can của thuyền, nhìn cảnh sắc bên ngoài lộ ra vẻ thích thú.
Bích Yên hồ quả đúng như tên của nó, qua chính ngọ, ngày thiên nam, mặt hồ phảng phất xôn xao hơn bình thường, dần dần hiện lên một tầng sương khói, nhưng không cảm thấy ẩm ướt, oi bức, lại có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng chìm trong sương mờ, cảm giác mông lung.
“Bích thủy thanh sơn lả lướt, yểu yểu tiên tử, phi vụ phi yên”
“Ngươi đang nói gì vậy ?” Diệu Nguyệt cười như không cười mà nhìn hắn.
Tiểu vương gia khoa tay múa chân, nói “Ta đang nói núi này, nước này, sương này, và tiên tử thôi”
“Ta không phải là tiên tử”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói giọng xem thường, trong mắt lại nhịn không được một nụ cười.
Đông Phương Hạo Diệp ngồi bên cạnh y, cùng hắn dựa vào lan can thuyền.
Thấy y không có phản ứng gì, liền ôm lấy eo y mà nói “Diệu Nguyệt, ta thích ngươi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn nhìn ra ngoài thuyền, không nói gì.
Mấy ngay nay, Đông Phương Hạo Diệp cứ đem những lời này mà ghé tai nói nhỏ, lúc đầu y phản đối, sau lại có chút mềm lòng, đến bây giờ đã dần dần thành thói quen.
“Diệu Nguyệt, ngươi nói vì cái gì mà ta thích ngươi” Đông Phương Hạo Diệp lấy tay vén đi một số sợi tóc phất phơ trên người y.
“Ta làm sao biết”
“Vì ta nhất kiến chung tình”
“Nhất kiến chung tình ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt cúi đầu cười “Không phải ham sắc đẹp của ta sao ?”
“Ha ha…. Dù sao ngay lần gặp đầu tiên thì ta đã thích ngươi rồi”
Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy thổ lộ lòng mình không có gì là ngượng ngùng, thoải mái mà thừa nhận, còn hôn lén trên môi y một cái.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đẩy hắn ra “Đừng làm bậy, đang bên ngoài đó”
“Có gì đâu, ở đây hay trong nhà có gì khác nhau ..”
Toàn bộ thuyền chỉ có hai chúng ta, sợ cái gì chứ ? Ái phi, da mặt mòng thật !
Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe Tiểu vương gia tự dưng nhắc tới chữ “nhà” , thần sắc có chút kì quái
Y tuy rằng đã thành thân cùng Đông Phương Hạo Diệp được một năm, nhưng cũng chưa xem nơi này là nhà mình.
Nói đến cùng y cũng là nam nhân, không phải là nữ nhân xuất giá tòng phu.
Tĩnh vương phủ đối với y mà nói cũng không phải là nhà, nếu như nói đến nhà nơi đầu tiên y nghĩ tới chính là Minh quốc xa xôi kia, nơi mà y cùng huynh đệ tỉ muội cùng lớn lên.
Chính trong giây phút này nghe được lời nói của Đông Phương Hạo Diệp, Bắc Đường Diệu Nguyệt đột nhiên lại hiểu được hắn nhưng lại không có cảm giác gì bất ngờ.
Diệu Nguyệt thình lình bất tri bất giác nhận ra y đã xem Đông Phương Hạo Diệp là người nhà.
Hắn ở nơi nào, thì đấy là nhà mình … Bắc Đường Diệu Nguyệt đột nhiên thức tỉnh với cái tâm tình ngày “xuất giá” làm cho y thập phần khiếp sợ, nhất thời khó mà thích ứng …
“Làm sao vậy ?” Đông Phương Hạo Diệp thấy y im lìm không nói chuyện, còn tưởng rằng mình nói sai chuyện gì.
Bắc Đường Diệu Nguyệt trầm ngâm một chút, thản hiên nói “Hạo Diệp, thật ra … ta chưa từng nghĩ nơi đây là nhà mình”
“Vì sao ?” Đông Phương Hạo Diệp ngữ khí bình tĩnh tựa như lơ đểnh
“Ngươi không tức giận sao ?”
“Tức giận ? Vì cái gì ?” Đông Phương Hạo Diệp kì quái quay sang nhìn y “Không cho ngươi cảm giác đây chính là nhà mình thì là do ta không tốt. Ta làm sao lại có thể tức giận với ngươi. Ngươi rời khỏi Minh quốc đến nơi đây, không phải do cam tâm tình nguyện. Nếu có trách thì phải trách ta mới đúng”
Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi chấn động, yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
“Diệu Nguyệt, hằng năm giữa tiết hè, chúng ta đều đến nơi này nghỉ vài ngày được không ?” Đông Phương Hạo Diệp chỉ chớp mắt mà thay đổi đè tài, hưng trí mà nhìn y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đừng một chút, khẽ mỉm cười “Được”
Tựa như, y đã thật sự tiếp nhận mình là một Văn quốc Tĩnh vương phi rồi vậy.
Tiểu vương gia trong lòng cao hứng, vòng tay qua người y mà từ từ ngồi dậy.
“Ngươi làm gì đó” Bắc Đường Diệu Nguyệt bắt được hắn đang xâm phạm vào vạt áo.
“Diệu Nguyệt, ta chỉ sờ thôi …”
“Sờ cái gì mà sờ ! ta không phải nữ nhân, ta không có ngực đâu”
“Nhưng mà cũng giống nhau thôi”
Tiểu vương gia nháy mắt mấy cái, ngón tay luồn sâu vào trong mà linh hoạt vuốt ve bộ ngực y, chà xát hai điểm nhỏ trước ngực đang dần cương cứng lên.
Bắc Đường Diệu Nguyệt ánh mắt híp lại “Nơi này chắc cũng giống chứ hả ..”
Tiểu vương gia vội vàng cười nói: “Ta cũng không biết, chỉ có nghe hoàng huynh nói qua, nơi này của nữ nhân rất mẫn cảm”
“ …Ngươi có cùng nữ nhân hoan hảo bao giờ chưa ?”
Đông Phương Hạo Diệp không nghĩ tới là y sẽ hỏi vấn đề này, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, có chút kinh ngạc mà nhìn y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt quay mặt sang chỗ khác, mang tai ửng đỏ lên, cứng ngắc nói “Không muốn nói cũng không sao”
Tiểu vương gia cười nói “Ta cũng không nhớ rõ như thế nào”
“…Vậy thì tốt hơn là ta không hỏi nữa”
“Vậy còn ngươi ? Ngươi có cùng nữ nhân hoan hảo bao giờ chưa ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt không quay đầu lại, chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Tiểu vương gia lại vui mừng, cọ xát vào vai y mà liếm vành tai.
Vành tai rất nhanh chuyển hồng, cứ như là trái cây vậy, tiểu vương gia liền cắn một cái.
“Đừng làm bậy !” Bắc Đường Diệu Nguyệt chịu không được, quay lại đẩy hắn ra.
Chiếc thuyền động mạnh một cái, Đông Phương Hạo Diệp trở tay không kịp, ngả về phía sau, Bắc Đường Diệu Nguyệt vội dùng thân thủ kéo hắn lại, mà cùng nhau ngã xuống mặt thuyền.
Bắc Đường Diệu Nguyệt hiện đang nằm trong lòng Đông Phương Hạo Diệp, bị hắn ôm lấy cổ.
Đông Phương Hạo Diệp nhân lúc thuyền động mà trở mình, liền hôn lấy đôi môi của Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Lưỡi cả hai lộn xộn hòa vào nhau, hơi thở tràn ngập.
Hương vị của Bắc Đường Diệu Nguyệt cứ như hương vị của rượu nguyên chất, thanh mà đạm, mùi hương đậm đà.
Tiểu vương gia quấn lấy đôi môi không rời, cảm giác y cũng đáp trả.
Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau lâu đến vậy.
Nói đến thật buồn cười, bất luận là trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ, bọn họ cũng chưa từng hôn nhau như thế.
Thật lâu, ấm áp mà ngọt ngào, cơ hồ như đã hút hết hơi thở của nhau.
Hai đôi môi rời nhau rồi lại níu lấy càng tăng thêm kiều diễm phong tình, so với những lần hoan hảo càng làm cho lòng người ngất ngây, sung sướng khó tả.
Đông Phương Hạo Diệp ôm chât y, lẩm bẩm nói “Diệu Nguyệt, ta thích ngươi, vô cùng thích ngươi …”
“Ta biết …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng ôm hắn, rồi vuốt ve lưng hắn.
“Vậy còn ngươi ? Ngươi .. có thích ta không ?” Đông Phương Hạo Diệp rốt cuộc cũng đã nói ra.
Bắc Đường Diệu Nguyệt im lặng hồi lâu.
Tim của Tiểu vương gia cơ hồ như muốn vỡ tung ra, ngay tại thời điểm hắn tuyệt vọng, một thanh âm kèm theo tiếng thở dài truyền đến “Đồ ngốc …”
Đông Phương Hạo Diệp kịch liệt rung động, mừng rỡ như điên ôm chặt lấy y.
Bọn họ nằm trên sàn thuyền, chiếc thuyền lắc lư, làm cho đôi bên gần nhau hơn.
Ham muốn của tiểu vương gia lại nổi dậy, không ngừng hôn lên môi y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi nhíu mi, khóe môi lại như không có ý cười, cư nhiên không cự tuyệt mà còn bị hắn khơi mào, đáp trả lại hắn một chút.
Bích Yên Hồ trở nên mỹ lệ sau giờ ngọ, Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy mình như một đứa trẻ sơ sinh, cứ ở trong lòng ngực Bắc Đường Diệu Nguyệt làm nũng, quấn quýt, si mê.
Quên đi dự tính ban đầu khi đi du ngoạn, chỉ lo thưởng thức mỹ nhân trước mắt.
Từ đó về sau vài ngày, đến mỗi buổi trưa, tiểu vương gia thường ngọn ngọt quấn lấy Bắc Đường Diệu Nguyệt kéo đến du ngoạn trên hồ.
Sau đó lại nhân cơ hội thuyền lắc lư mà ôm chặt lấy y.
Mỗi ngày, Bắc Đường Diệu Nguyệt bất qua sẽ không bướng bỉnh cùng khiêu khích, thỏa hiệp mà nằm dưới hắn.
Tiểu vương gia cảm thấy giớ phút này thật sự hạnh phúc không tả nổi.
Bọn họ ở biệt viện hơn một tháng, cho đến khi những ngày nắng gắt đã không còn.
Quản gia Lưu Bá quản lí mọi việc trong phủ rất tốt, cách ba ngày lại sai người báo cáo nên họ cũng không cần quan tâm.
Người luôn luôn hỏi bọn họ khi nào trở về không ai khác ngoài Hoàng Thượng. Hoảng Thượng đã tìm Tiểu vương gia nhiều lần.
Tiểu vương gia cũng không để ý tới, đến tận lúc khi tiết hạ đã đi qua, lúc nay mới không thể không sai người chuẩn bị hành trang, cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt khởi hành về phủ.