Truyện kể rằng vào ngày lành năm đó, sau khi vương phi tương lai Liễu Nguyệt thoát kiếp nạn. Thái hậu đã lên chùa chọn ngày lành tháng tốt để rước Liễu tiểu thư về phủ Vương gia.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, và cho đến sau này…. Nhân dân vẫn
luôn yêu quý vị Vương phi đáng yêu ấy và gọi với cái tên : Cô dâu chăn
lợn.
Và lí do vì sao có cái tên đó, thì xin phép được kể về ngày cưới của họ.
Hôm đó là lễ cưới của Nhị vương gia…. Khắp nơi nơi treo đèn lồng kết
hoa mừng cho đám cưới này. Người thì mừng vì họ đẹp đôi, người thì mừng
vì được ngắm lễ cưới hoàng gia. Nhưng đa phần họ mừng vì Liễu tiểu thư
từ nay không đi gây chuyện làm khổ họ nữa. =-=
Các con phố, nhà nhà kết đèn lồng, hoa đỏ. Đặc biệt ở phủ Vương gia
thì náo nhiệt vô cùng…. Người người ra vào tấp nập, phủ Vương gia cũng
thuê thêm mấy chục tì nữ để phục vụ chứ mấy gã đàn ông thì ăn thua
gì.Đoàn rước dâu dài cả con phố . Xe đầu tiên đã đi được nửa đường rồi
mà xe cuối cùng vẫn còn chưa đi. Bình thường người của hoàng gia làm gì
cũng không khoa trương, dân chúng Đông Phong cũng ít khi được thấy lễ
cưới như lễ hội thế này. Vậy nên đám cưới này của Vương gia và Liễu tiểu thư được coi là dịp may hiếm có. Thiên Phong cưỡi ngựa, mặc áo chú rể
màu đỏ, bình thường trông hắn lạnh lùng là vậy, nhưng từ khi quen Liễu
Nguyệt, quả thật cũng có chút tưng tửng, vui vẻ hơn. Nên mặc đồ chú rể
vào trông càng đẹp, càng hợp hơn cái vẻ lạnh lùng trước đây.
Đầu tiên là dàn âm nhạc đi đầu tiên cùng hai người cầm dải hoa trải
khắp đường. Sau đó là Thiên Phong cưỡi ngựa, sau đó là Tiếu Ngạo, Ngọc
Khâm và tứ đại thị vệ. Sau đó là một dàn kiệu hoa kết vải đỏ, rực rỡ ,
nổi bần bật, lễ vật rước dâu… rất rất nhiều.
Đoàn người đang đi oai phong , dàn nhạc vui tươi. Ai nầy đều khấp
khởi, cười nói vui đùa thì chợt nghe thấy tiếng huỵch huỵch ở phía xa
vang tới. Thực sự là cái tiếng này rất to, giống như một đàn ngựa đang tới. Người bình thường còn nghe rõ, huống gì người học võ. Tuy vậy, vì
cả một đoàn dài nên ngay cả Thiên Phong cũng trở tay không kịp. Quả
nhiên có một đàn chạy tới – nhưng là một đàn lợn …..
Dàn nhạc và người kết hoa bỏ chạy toán loạn khi thấy đàn lợn lao về
mình… thật sự rất giống lợn điên…nhưng không phải, có một chủ bé chạy
theo, vừa khóc vừa hét lên :
_ Giúp, giúp với!!!!!!!! MỌi người tránh ra , có lợn điên. !!!!!!!!!!
Đồng loạt, Thiên Phong, Ngọc Khâm, Tiếu Ngạo và tứ đại thị vệ bay
khỏi ngựa, xông vào đàn lợn đang chạy như lên cơn đó. Không biết Ngao
Thiện và Hạo Vân kiếm đâu được sợi xích, 7 người dùng khinh công vây
quanh bọn lợn, dồn chúng thành một đống rồi xích vào. ( Nhím: hehe,
khinh công bắt lợn!). Rất nhanh, bọn lợn đã giải quyết xong, nhưng…
trong lúc lũ lợn làm loạn lên, một vài con cùng với lũ ngựa hốt hoảng vì giật mình đã lao vào đoàn còn lại, mọi người chạy toán loạn sang hay
bên đường. Rất may là lễ vật vẫn còn.
_ Cảm ơn các vị, không có các vị không biết tôi sẽ thế nào? – Chú bé chăn lợn ban nãy quỳ phịch xuống đất khóc.
_ Phù, giải quyết xong xuôi, may quá đi. Không sao đâu, bất đắc dĩ
thôi mà. – Tiếu Ngạo lau mồ hôi trên trán, chân dẫm lên chế trụ một con
lợn, nói
_ Xong cái gì… Nhìn kia kìa – Ngọc Khâm gõ vào đầu hắn, chỉ về phía cái kiệu hoa.
Thiên Phong cùng bốn người còn lại đang bận trừng mắt với bọn lợn
ngang ngạnh cũng quay lại. Tất cả đều đứng hình. Đúng là cái kiệu hoa
giờ đã hỏng nặng nề do bị ngựa va lợn húc cho tơi tả. Ngay cả Thiên
Phong cũng chỉ biết đứng nhìn , mắt trợn trừng trừng.
Không lâu sau, thợ sửa kiệu đến , mọi người trong đoàn cũng đứng dần về vị trí, chuẩn bị đi tiếp thì thợ sửa kiệu hoa nói:
_ Không được rồi, hỏng nặng quá sửa không nổi. Mua cái mới cũng không kịp.
……………………
Lúc này, tại Liễu phủ, mọi người cũng đang sốt hết cả ruột. Sắp qua
giờ lành mà vẫn chưa thấy đoàn rước dâu đâu. Liễu Nguyệt hôm nay mặc đồ cô dâu cũng trở nên xinh đẹp, dịu dàng lạ thường. Nàng bước ra cổng
cùng cha mẹ đợi ( Nhím:nghĩ tới cái cảnh cô dâu ngồi xổm đợi chồng mà
cười đứt ruột). càng ngày càng nóng ruột, nàng chỉ lo không biết Thiên
Phong có bị sao không? Định chạy đi xem thế nào nhưng nàng biết chắc cha mẹ không cho, tính lẻn đi thì thấy một chú bé chăn lợn cũng một đàn lợn bị xích đi qua cổng nhà. Trên tay cầm một bịch gì đó giống cám, mắt bọn lợn chỉ tập trung tới cái bịch đó ( chắc để dụ lợn). Chú bé đó đi qua
cổng nhà nàng thấy treo chữ hỉ, nhìn lướt qua thấy mọi người đang nhăn
nhó không biết đoàn rước dâu sao giờ chưa đến. Kể ra chú bé cũng thông
minh, hỏi;
_ Dạ, xin hỏi có phải mọi người đang đợi đoàn rước từ phía Nam kinh thành không?
_ Đúng. – Liễu tể tướng phản ánh rất nhanh, lập tức trả lời. Ông nhìn đàn lợn bị xích cũng lờ mờ đoán ra.
Chú bé thấy vậy, cũng biết mình hại đám cưới nhà người ta nên kể hết
một mạch mọi chuyện. Còn chưa nói xong đã bị cô dâu tóm vai, lắc như lật đật, hỏi;
_ Thế chú rể có sao không? Có sao không? Hả?????
_Dạ không sao ạ!
Liễu Nguyệt đột ngột dừng lại. Quay ngoắt ra nhìn cha mẹ cùng hai anh, cười một cái, nói :
_ CHA, ME, ANH, CON ĐI TÌM THIÊN PHONG. LÁT MỌI NGƯỜI TỚI SAU NHÉ!!!!!!!!!!!- Lời còn chưa dứt mà đã không thấy bóng nàng đâu,
Bóng thì không thấy nhưng thật sự nàng rất thu hút. Vì sao ư? VÌ…. CẢ ĐÀN LỢN ĐANG ĐUỔI THEO NÀNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Liễu Nguyệt đã sợ bị bắt lại, lại thấy đàn lợn chạy theo càng hoảng. Thế là cứ người chạy trước, lợn đuổi theo sau.
Cái khung cảnh cô dâu xách váy chạy, lợn đuổi theo sau đã được toàn bộ
dân chúng trong kinh thành chiêm ngưỡng. Đi tới đâu là mọi người cười ồ tới đó.
Xa xa có tiếng chú bé chăn lợn vừa khóc vừa hét ;
_ Tiểu thư, làm… làm ơn…………. DỪNG LẠI!!!!!!!!!!!!!!!
Liễu Nguyệt cứ thế chạy cho đến khi thấy bóng dáng đoàn rước của Thiên Phong.
…………………..
Đoàn rước đành ở lại một chút nữa, dân chúng thì đang bàn tán, thợ
sửa ra sức hì hục dưới sự giúp sức của Ngọc Khâm và Hạo Vân. Bỗng nhiên
lại nghe thấy tiếng rất quen, mọi người đều tái mặt lại khi nhìn thấy
…….. lại là đàn lợn ban nãy. Nhưng 7 người kia thì ngạc nhiên là phần
nhiều vì chạy trước đàn lợn là bóng dáng áo đỏ quen thuộc – Cô dâu của
ngày hôm nay – LIỄU NGUYỆT.
_ Thiên Phong, cứu ta!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nghe tiếng nàng gào lên, dường như hai chân sắp quỵ đến nơi, Thiên
Phong phi thân túm lấy nàng nhảy lên mái nhà cao. Đàn lợn một lần nữa bị xích lại bởi 6 người còn lại. Cũng may cái kiệu chưa tan tành.
Cuối cùng, dân chúng xung quanh lại cười ồ trước cái cảnh vương phi
tương lai bị lợn đuổi. Sau đó, Thiên Phong đưa Liễu Nguyệt xuống… thì
thấy chú bé ban nãy chạy lại, khóc nức nở nói:
_ Tiểu thư, làm ơn trả cho tôi cái gói cám!!!!!!!!!!!!1 TT~TT
Sau đó mọi chuyện được làm rõ, Liễu Nguyệt chạy qua cậu bé, cái mũ
đầy dây tua với chả kim châm trên đầu mắc vào cái túi cám trên tay cậu
bé. Đàn lợn vì vậy cứ chạy theo túi cám thôi. Bảo sao ban nãy chạy nàng
cứ thấy đầu bị kéo về đằng sau, nặng bà cố. =-=.
Vị vương phi với hình ảnh xách váy, mang trên đầu túi cám với đàn lợn theo sau đã theo chân Liễu Nguyệt đến mãi về sau. Người ta thường lấy
chuyện đó ra làm chuyện tấu hài trong những khoảnh khắc sum họp.
Và điều quan trọng nhất là đám cưới hôm đó diễn ra khá suôn sẻ. Cái
kiệu cuối cùng cũng sửa xong, tiếc là nó hơi lỏng lẻo. Liễu Nguyệt ngồi
trên đó mà sợ gần chết. Đến lúc đặt chân xuống đất rồi mới an tâm.
Vậy mới nói, Hoàng gia toàn những người không bình thường, một thái
hậu nhiều mặt, một hoàng thượng mê đồ ngọt, một vương gia trái khoáy,…
giờ đây còn thêm một cô con dâu không bình thường. Không bình thường đến mức ngay cả đám cưới cũng chẳng bình thường.
=-=……