Trong đêm tối, một con chim ưng bay vào hoàng cung rồi đậu trên cửa sổ của một căn phòng. Một thân ảnh đến gần lấy đi ống trúc bên chân nó. Người đó để bức mật thư vào ống trúc sau đó gắn lại vào chân chim ưng.
“Mang cái này đến cho Minh chủ.”
Chim ưng sải cánh bay đi. Ánh trăng rọi vào phòng làm ẩn hiện lên dung nhan của thân ảnh kia. Nếu có ai đó ở đây thì sẽ nhận ra đây chính là quận chúa Bích Dao vừa tiến cung hôm nay.
Bích Dao hồi tưởng lại cách đây mấy ngày.
--------------
Quận chúa Bích Dao bình thường kiêu ngạo giờ đây đang quỳ trước một nam nhân thần bí trong khuê phòng của mình.
“Bích Dao, ngươi đến kinh thành lần này để làm gì thì ta không quan tâm nhưng tốt hơn hết là đừng gây ra rắc rối nào cho ta. Còn nữa, ngươi tìm cách đem Mộ Dung Tử Linh về Nguyệt Cát cho ta. Nhưng tuyệt đối không được đả thương hay là để Mộ Dung Tử Linh chịu bất cứ ủy khuất nào.”
“Nhưng thưa Minh chủ, tại sao thuộc hạ lại phải...”
“Im miệng! Ngươi đừng tưởng tâm tư của ngươi ta không biết gì. Ta nói cho ngươi biết tốt hơn hết là đừng làm Mộ Dung Tử Linh chịu bất cứ tổn thương gì. Không thì ngươi cứ chuẩn bị đi gặp diêm vương đi.”
Thân hình Bích Dao run rẩy. Một khi Minh chủ đã nói là sẽ làm đúng những gì ngài ấy nói ra.
“Thuộc hạ đã biết.”
“Tốt lắm, ngươi dù gì cũng là Thánh nữ của Nguyệt Cát nên chắc hiểu nếu làm trái ý ta thì hậu quả chỉ có cái chết. Ta chờ tin tốt của ngươi.
--------------
Bích Dao càng nghĩ càng nhíu mày.
Tại sao Minh chủ lại muốn đem Mộ Dung Tử Linh về Nguyệt Cát chứ?
Đúng vậy, quận chúa Bích Dao của Kinh Vĩnh từ 3 năm trước đã là Thánh nữ của Nguyệt Cát. Bí mật này từ trước tới nay nàng ta vẫn luôn giữ kín.
Từ 5 năm trước, sau khi lão Minh chủ Giang Vân Phi truyền lại chức vị Minh chủ cho đại nhi tử Giang Lăng Vĩ thì liền bế quan đến giờ vẫn không ra khỏi mật thất. Giang Lăng Vĩ sau khi lên làm Minh chủ đã nhanh chóng ổn định Nguyệt Cát.
Bích Dao được làm Thánh nữ là do một lần tình cờ vào 3 năm trước nàng ta gặp Minh chủ Giang Lăng Vĩ khi y đến Kinh Vĩnh. Minh chủ Giang Lăng Vĩ nhìn trúng tâm cơ của nàng ta nên mới để nàng ta làm Thánh nữ. Nhưng Bích Dao biết vị trí này của nàng chỉ là tạm thời mà thôi. Chỉ là nàng ta không biết Minh chủ định để vị trí Thánh nữ này cho ai.
Mật thư hồi nãy Bích Dao đưa đi là để gửi tin ngay ngày đại hôn của Phong vương sẽ hành động. Nàng ta sẽ bắt cóc Mộ Dung Tử Linh ngay ngày đại hôn.
Lúc này Bích Dao nghĩ rằng trước hết cứ theo lời Minh chủ bắt cóc Mộ Dung Tử Linh. Còn việc giết nàng ta thì sau này có cơ hội ta sẽ ra tay. Nhưng bây giờ cũng phải tạo ra một vài chuyện đã.
--------------
Cách ngày đại hôn chỉ còn hơn mười ngày nhưng không hiểu sao lại có một số chuyện không hay xảy ra.
Đầu tiên, dạo gần đây trong kinh thành lan truyền tin đồn hôn sự của Phong Vương là do Mộ Dung tướng quân dùng danh nghĩa công thần ép buộc. Chứ cả kinh thành ai mà không biết đại tiểu thư của phủ tướng quân dung nhan vô cùng xấu nên phải đeo mặt nạ che đậy.
Thứ hai, hỉ phục và sính lễ không biết là do ai phá hỏng.
Tử Linh ở phủ Phong vương cùng Lãnh Nam Phong nghe thuộc hạ của hắn báo lại. Nàng cười lạnh. Có lẽ nàng đã biết ai là người đứng sau chuyện này rồi.
“Cho người đi hủy lời đồn này và chuẩn bị một phần sính lễ khác ngay cho ta. Còn nữa, lập tức kêu Thượng y cục may lại một bộ hỉ phục khác. Tuyệt đối không được để chậm trễ đại hôn.”
Lãnh Nam Phong lạnh giọng phân phó.
“Khoan đã” – Tử Linh ngăn lại.
“Linh nhi, chuyện này hãy để ta giải quyết. Ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”
“Phong, chàng cứ để tin đồn đó lan truyền đi. Kẻ đứng sau vụ này chắc hẳn muốn làm ta mất mặt nhưng đến đại hôn mọi chuyện lại đi ngược lại thì chẳng phải sẽ làm kẻ đó tức lắm sao. Còn hỉ phục, ta sẽ làm một bộ khác tuyệt hơn.”
“Nhưng...”
“Đừng nhưng nữa, cứ để chuyện này cho ta đi.”
“Hảo”
Cứ thế tin đồn không hay đó cứ ngày một lan rộng. Trong khi đó thì người trong cuộc là Tử Linh thì lại dửng dưng như là không phải chuyện của mình. Nàng tự mình thiết kế hỉ phục cho Lãnh Nam Phong và bản thân.
Bản vẽ này Tử Linh vẽ mất ba ngày hai đêm. Thậm chí nàng còn không bước chân ra khỏi phòng khiến cho Mộ Dung Ưu và Lãnh Nam Phong lo đến nỗi chỉ muốn xông vào phòng kéo nàng ra.
Sau khi hoàn thành, Tử Linh đem bản vẽ đến Liên Thành Các phân phó phải hoàn thành trước đại hôn.
Năm ngày sau
“Tiểu thư, Liên Thành Các đã đem hỉ phục của người đến rồi. Hiện giờ đang đứng trước đại môn.”
Chu Tước vào phòng báo cho Tử Linh việc Liên Thành Các đã đem hỉ phục đến.
“Vậy sao? Kêu bọn họ đem vào đi.”
“Tiểu thư, đem hỉ phục đến cho người kỳ này là...” – Chu Tước nói nhỏ vào tai Tử Linh.
“A, vậy thì ta phải ra tiếp đón rồi.”
Tử Linh mỉm cười nhẹ nhàng đứng dậy đi về hướng đại môn.
“Khiên ca ca!”
“Tiểu Linh!”
“Khiên ca ca, huynh đâu cần phải đích thân mang đồ đến cho muội. Đến ngày đại hôn thì huynh đến chung vui là được mà.”
Long Khiên hơi cứng người, mặt hiện lên vẻ đau lòng nhưng y nhanh chóng che dấu đi. Tất cả những biểu hiện đó Tử Linh không hề hay biết bởi nàng bận phân phó người đem hỉ phục vào phủ.
Bạch Hổ nhìn thấy tất cả khẽ thở dài.
“Linh nhi!”
Lãnh Nam Phong vừa đến thì thấy Tử Linh đang đứng cạnh một nam nhân xa lạ. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy không thích nhìn thấy cảnh này chút nào. Nhất là khi tên nam nhân kia cứ nhìn Linh nhi ôn nhu như vậy.
“Phong! Chàng đến đây có việc gì sao?”
“Chẳng lẽ ta đến thăm vương phi của ta còn cần có lý do sao. Đây là...?”
“À, đây là Long Khiên ca ca. Huynh ấy vừa là bằng hữu vừa là ca ca kết nghĩa của ta.”
“Hóa ra là vậy.”
Lãnh Nam Phong lạnh lùng nhìn Long Khiên. Y cũng nhìn lại hắn. Hai nam nhân âm thầm giao tranh với nhau.
“Phong, hỉ phục cho cả hai ta đã được đem vào phủ rồi. Chàng vào đây cùng ta đi. Tước nhi, ngươi đi chuẩn bị phòng cho tất cả đi. Khiên ca ca, muội đi trước, thứ cho muội không thể phụng bồi.”
“Không sao, muội đi đi.”
Tử Linh đưa Lãnh Nam Phong đi xem hỉ phục. Nhưng lại không cho hắn xem giá y (phục sức truyền thống của tân nương) của nàng còn nói rằng muốn giữa bí mật cho đến phút cuối.
Tối hôm đó
Long Khiên đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng. Bỗng...
Cộc Cộc
“Ai?”
“Thiếu gia, nô tỳ là Bạch nhi.”
Bạch Hổ nhẹ nói. Cách xưng hô này là trước khi rời khỏi Vô Ảnh Huyết, Long Khiên đã nói tất cả người đi theo hắn nói vậy tránh để bị phát hiện thân phận.
“Vào đi! Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Long Khiên vẫn không quay lại. Bạch Hổ im lặng nhìn bóng lưng đó. Nàng chần chừ một chút rồi nói.
“Ngài tính đến khi nào mới nói tình cảm của mình cho tiểu thư biết.”
Tiểu thư ở đây đương nhiên chính là Tử Linh.
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Ngài đừng giấu nữa. Thiếu gia, nếu ngài đã đem lòng yêu ái với tiểu thư thì sao không nói ra. Hà tất cứ phải che giấu rồi tự mình sầu khổ. Ngài như vậy không giống như thiếu gia trước đây mà nô tỳ biết.”
“Bạch nhi, cho dù bây giờ ta có nói ra thì chuyện gì sẽ xảy ra. Nàng ấy mãi mãi cũng chỉ xem ta là ca ca. Ta chỉ có thể đứng từ phía sau mà ra sức bảo vệ nàng ấy.”
Không gian lắng đọng lại, Long Khiên và Bạch Hổ đều chìm vào suy nghĩ của bản thân. Cả hai đều không hay biết rằng ở bên ngoài có một thân ảnh đứng nghe hết từ đầu.
“Thiếu gia, người biết không nô tỳ nghĩ rằng khi đã yêu một người thì tốt hơn hết nên nói ra nếu không chỉ khiến bản thân hối hận sau này. Cho nên, thiếu gia, nô tỳ từ lâu đã luôn ái mộ ngài. Không phải của một thuộc hạ dành cho chủ nhân mà là tình cảm nam nữ.”
Long Khiên quay lại nhìn Bạch Hổ. Y không ngờ thuộc hạ vào sinh ra tử từ trước đến giờ lại có tình cảm với y.
“Bạch nhi, ta...”
“Thiếu gia, ngài không cần nói gì cả nô tỳ hiểu mà. Nhưng nô tỳ vẫn muốn nói ra cảm xúc của mình. Cho dù đó chỉ là đơn phương.”
Bạch Hổ mỉm cười nhẹ nhàng. Dưới ánh trăng càng thêm tô điểm cho vẻ đẹp của nàng. Một vẻ đẹp đượm buồn.
Trước khi Bạch Hổ rời khỏi, thân ảnh ngoài cửa nhanh chóng bỏ đi. Tối nay, có ba người không ngủ được.