Bắc Tiểu Lôi thấy
hoàng đế bị mình mắng vẫn còn cười ha ha, đôi mi thanh tú nhịn không
được chau lại. Đôi mắt sáng ngời nhìn nụ cười của hắn mang theo nghi
hoặc, hoàng đế này sẽ không phải đầu óc có bệnh chứ. Bằng không nào có
ai bị mắng mà vẫn vui vẻ như vậy.
“Tiểu thư—“
Tiểu
Thục, Tiểu Lục chỉ cảm thấy trái đất xoay chuyển, trong lòng căng thẳng. Tiểu thư rốt cuộc có biết người trước mặt là hoàng đế nắm giữ toàn bộ
sinh tử của người khắp thiên hạ hay không, bất kính lớn như vậy, bị chặt đầu một trăm lần cũng không đủ a.
“Hoàng huynh.”
Dạ Tinh
Thần lộ vẻ cười yếu ớt mà đi vào, hắn thật sự là nghe không nổi nữa. Tuy rằng không giải thích được vì sao hoàng huynh không hề nổi giận, thế
nhưng sự bất kính của Lôi Nhi là đủ để bị trị tội chém đầu.
“Thần, đã trở về rồi.” Dạ Tinh Triệt hướng Dạ Tinh Thần gật đầu, thế nhưng lại không hiểu nguyên do, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dạ Tinh Thần lại sinh
ra tâm tình không vui. Đôi mắt thâm thúy nhìn vào dung nhan tuấn mỹ
khiến người khác mê mẩn kia, đôi mắt sáng ngời trong suốt giống như ngôi sao sáng lóng lánh, trong lòng hắn lại có một loại cảm giác chói mắt,
hai tay nắm lấy ghế tựa, hắn không phát hiện hai tròng mắt mình ẩn dấu
đố kỵ không rõ.
“Nam nhân họa thủy, có tin tức của Tinh Nhi, Nguyệt Nhi chưa?”
Bắc Tiểu Lôi vừa thấy Dạ Tinh Thần đã trở lại, vội vàng chạy đi lên. Hai
tay nhanh chóng kéo cánh tay hắn, đôi mắt sáng ngời khẩn trương mà nhìn
vào hắn.
“Không có. Ta đang muốn hỏi nàng đây, có tin tức Tinh nhi, Nguyệt Nhi chưa?”
Dạ Tinh Thần mặc cho Bắc Tiểu Lôi nắm lấy cánh tay mình, nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của nàng, trong lòng u tối kêu hỏng rồi, xem ra nàng cũng
không có tin tức của Tinh Nhi, Nguyệt Nhi. Này nên làm cái gì bây giờ?
Đến tột cùng là ai bắt đi bọn nhỏ? Là ai ở trong tối ngăn trở bọn hắn đi tìm người? Hắn tựa hồ cảm giác được nơi này tồn tại một bí mật rất sâu, một khi bị vạch trần, sẽ tạo nên phong ba rất lớn.
“Ngươi cũng không có sao. Vậy đến tột cùng hai hài tử ở nơi nào?”
Bắc Tiểu Lôi vừa nghe Dạ Tinh Thần nói cũng không có tin tức liền sốt ruột. Đôi đồng tử ảm đạm xuống, không còn thần thái lúc trước.
Dạ Tinh Triệt nhìn thấy bộ dáng hai người thân thiết, vô ý mím chặt môi lại.
Trong hai tròng mắt thâm thúy lộ ra mấy phần buồn bực, tại sao hắn lại
có thể có loại cảm giác muốn tách hai người họ ra vậy? Ngày hôm nay thật sự là rất kỳ quái. Lắc đầu, Thần là hoàng đệ của mình, Lôi Nhi là đệ
muội của mình, hai người họ ở chung một chỗ là chuyện hết sức bình
thường. Hắn cố gắng thuyết phục chính mình ở trong lòng. Chính là càng
nỗ lực tự thuyết phục, phản ngược lại càng cao. Tuấn mi nhăn lại, nghe
thấy thanh âm Bắc Tiểu Lôi trầm xuống, hắn thế nhưng lại có loại cảm
giác đau lòng, muốn dùng hết biện pháp để làm cho nàng hồi phục lại bộ
dáng bừng bừng phấn chấn.
“Không cần lo lắng, tin tưởng Tinh Nhi, Nguyệt Nhi cát nhân hữu thiên tướng(1), chúng ta cũng sẽ thuận lợi tìm
được bọn nhỏ.” Dạ Tinh Thần an ủi Bắc Tiểu Lôi, nàng không có tinh thần
như vậy, hắn cũng không quen. Hắn tình nguyện cả ngày nghe nàng gọi mình là nam nhân họa thủy, kẻ gây tai họa, cũng không muốn trông thấy bộ
dáng mất đi thần thái của nàng.
“Thần, cần trẫm phái ám vệ đi tìm Tinh Nhi, Nguyệt Nhi hay không?” Dạ Tinh Triệt đối Dạ Tinh Thần nói,
mâu quang lại hướng về Bắc Tiểu Lôi, tinh thần tiểu nha đầu sa sút như
vậy đúng là không quen, hắn đột nhiên hoài niệm nàng đối với mình không
có tôn kính mà rống to.
“Cũng tốt.” Dạ Tinh Thần gật đầu, lực lượng ám vệ không kém, càng nhiều lực lượng, càng thêm hi vọng.
“Vậy trẫm trước hết hồi cung.” Dạ Tinh Triệt không muốn lại nhìn thấy hai
người họ thân mật ôm nhau, lại càng không muốn bản thân không khống chế
được cảm xúc, tổn thương tình nghĩa huynh đệ. Hắn muốn hồi cung ngẫm lại cho tốt, đối với nữ tử Bắc Tiểu Lôi này, đến tột cùng bản thân đã tồn
tại cảm giác gì?
“Cung tiễn hoàng huynh.”
________________________________
(1) Cát nhân hữu thiên tướng: Người tốt sẽ có trời giúp.