Tinh mâu trong suốt của Dạ Tinh Thần nhìn vào Diệu bút thư sinh, mang theo
khẩn cầu nói. Nhưng nếu như Diệu bút thư sinh nói không cho mượn, cho dù dùng vũ lực, hắn cũng phải lấy bằng được Kim sí điểu.
“Ồ? Vật
gì?” Diệu bút thư sinh nhíu mày, hắn không nghe lầm chứ? Tiêu Dao Vương
gia tôn quý vô cùng lại cũng sẽ mượn đồ của hắn – một tiểu nhân vật nhỏ
bé ư.
“Kim sí điểu.” Dạ Tinh Thần nhìn thẳng vào hắn, ngay cả một cái chớp mắt cũng không.
Sau khi hắn dứt lời, trong phòng lâm vào yên lặng.
Trong đôi mắt của Diệu bút thư sinh xẹt qua một tia sáng khác thường, không
ngờ bọn họ lại biết mình có Kim sí điểu, nhưng Kim sí điểu là loài chim
cực độc, bọn họ muốn mượn nó là có dụng ý gì? Ngẩng đầu lên, ánh mắt
nhìn lại Dạ Tinh Thần. Môi mỏng kéo ra một nụ cười khó lường.
“Vương gia, Kim sí điểu này là vật hiếm có trên thiên hạ, vương gia dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ cho ngươi mượn?”
Mặc dù đối phương là Tiêu Dao Vương gia dưới một người, trên vạn người,
nhưng Diệu bút thư sinh hắn cũng không phải loại phàm phu tục tử, muốn
lấy Kim sí điểu từ trên người hắn, còn phải xem bọn họ có bản lĩnh đấy
không.
“Nói như vậy là ngươi không cho mượn rồi?” Không cần Dạ
Tinh Thần đáp, Doãn Tư An đã lên tiếng trước. Ý cười ôn nhu như gió
xuân, giống như người trời. Nhưng lời nói ra, lại băng lãnh dị thường.
“Nếu như Diệu bút thư sinh còn muốn huy động Thần bút của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên đưa Kim sí điểu ra đi.”
Vì cứu sư muội, cho dù hai tay dùng để cứu người của Doãn Tư An có nhiễm
lên máu tươi người khác, hắn cũng không chối từ. Dưới ngọn đèn mờ, nụ
cười kia rõ ràng ôn nhu như vậy, lại giống như bị một tầng sa mỏng bịt
mất, khiến người khác cảm thấy vài phần mờ ảo khó lường.
“Đây là uy hiếp à?”
Diệu bút thư sinh quay đầu đánh giá Doãn Tư An, nam nhân ngọc thụ lâm phong
này lại cũng có biểu tình lạnh lùng như vậy, xem ra, bọn họ thật sự rất
muốn Kim sí điểu, bỗng nhiên, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với
nguyên nhân mà bọn họ muốn có Kim sí điểu. Nhếch mi, nở một nụ cười
ngang ngạnh nhìn mấy người.
“Nếu như ngươi nói không cho mượn Kim sí điểu.” Rất rõ ràng, đây là uy hiếp.
“Ha ha ha…” Chợt Diệu bút thư sinh cười phá lên, sau đó đột ngột ngừng lại, con ngươi thâm thúy lạnh như băng nhìn bọn họ.
“Đáng tiếc, tại hạ chưa bao giờ nhận uy hiếp của kẻ khác.”
“Bổn vương tin tưởng Thượng Quan huynh nhất định sẽ cho mượn Kim sí điểu.”
Sau khi Dạ Tinh Thần dứt lời, vẻ mặt Diệu bút thư sinh dưới khăn che mặt
chợt biến đổi. Người nam nhân này lại có thể tra ra tư liệu về hắn, xem
ra bản thân thật sự đã xem thường Tiêu Dao Vương yếu đuối trong mắt mọi
người rồi.
“Bổn vương nói có đúng không? Thượng Quan huynh.” Dạ Tinh Thần gợi lên cười, lại nhấn mạnh ba chữ ‘Thượng Quan huynh’.
Doãn Tư An và Tả Quân Mạc đưa mắt nhìn nhau, từ lúc nào, ngay cả bối cảnh
của Diệu bút thư sinh thần bí vương gia cũng tra ra được rõ ràng rồi.
Xem ra, vị vương gia này quả thật là thâm tàng bất lộ, cũng tuyệt không
yếu đuối văn nhược như mọi người nghĩ.
“Ha ha ha…” Sau khi sửng sốt, Diệu bút thư sinh lại cười sang sảng một trận. Sau đó thu lại ý cười, nhìn thằng vào Dạ Tinh Thần.
“Không ngờ vị vương gia văn nhược trong mắt mọi người lại có khả năng tra ra được bối cảnh của ta.”
Dạ Tinh Thần cũng không nói, chỉ cười yếu ớt nhìn hắn.
Thượng Quan Minh lại cảm thấy lực áp bách đến từ trước mặt, không khỏi nghiêm mặt.
“Muốn ta cho mượn Kim sí điểu cũng được, nhưng tại hạ có điều kiện.” Bị người thiết kế bẫy, Thượng Quan Minh đương nhiên không vui. Nhưng trong lòng
hắn cũng biết, nếu như không cho mượn Kim sí điểu, chỉ sợ những chuyện
về mình sẽ phơi hết ra ánh sáng. Nhưng nếu muốn hắn dễ dàng cho mượn như vậy, hắn tất nhiên không cam lòng.
“Nói đi, điều kiện gì?” Dạ
Tinh Thần nghe thấy Thượng Quan Minh chịu cho mượn Kim sí điểu thì thở
phào nhẹ nhõm. Bất luận là điều kiện gì, hắn cũng sẽ đáp ứng.
“Trước tiên nói cho ta biết, làm sao các ngươi biết ta có Kim sí điểu?” Nhếch
mi nhìn bọn họ, theo lý thuyết mà nói, chuyện hắn có Kim sí điểu tuyệt
đối bảo mật, sao những người này lại biết được?
“Là ta nói.” Doãn Tư An nhìn Thượng Quan Minh, “Bất kể là chuyện gì, đều sẽ có dấu vết có thể tìm ra. Ngươi có Kim sí điểu cũng không ngoại lệ.” Câu trả lời mập
mờ không rõ khiến Thượng Quan Minh nhấc lên cảnh giác, xem ra sau này,
hắn hành sự càng phải cẩn thận hơn mới được.
“Như vậy, vì sao các ngươi cần Kim sí điểu?” Chắc hẳn là chuyện vô cùng trọng yếu đối với bọn họ.
Con ngươi Dạ Tinh Thần trở nên buồn bã, đáy mắt thâm thúy nhiễm lên ưu thương.
“Vì thê tử của bổn vương.”
“Ồ? Vương phi là bị?” Xem ra Tiêu Dao Vương gia này tuyệt đối là một nam nhân si tình.
“Sư muội ta trúng độc bọ cạp vằn, cần phải lấy máu của Kim sí điều làm thuốc dẫn giải độc cho muội ấy.” Doãn Tư An mấp máy môi.
Thượng Quan Minh gật đầu, khó trách lại như vậy.
“Được, ta sẽ cho các ngươi mượn Kim sí điểu. Nhưng các ngươi phải lập tức bỏ
bố cáo treo giải thưởng tìm ta, ngoài ra các ngươi phải cho ta ba hứa
hẹn. Về phần hứa hẹn cái gì, ta nhất thời chưa nghĩ ra, chờ sau khi ta
nghĩ ra sẽ nói cho các ngươi biết.”
“Được” Dạ Tinh Thần không
chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, vô luận hắn muốn cái gì, chỉ cần cứu được
Lôi Nhi, hắn sẽ không chút do dự.
Thượng Quan Mị thấy ba người đều không có dị nghị, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hướng bầu trời huýt sáo một cái.
Một lát sau, chỉ thấy một bóng đen xuất hiện xa xa trên bầu trời, sau đó
càng lúc càng gần, màu vàng chói mắt kia vẽ ra một độ cong xinh đẹp.
“Kim sí điểu—“ Doãn Tư An kinh ngạc.
Thượng Quan Minh gật gật đầu, vươn tay ra, con chim màu vàng kia đã dừng ở
trên tay của hắn. Mỏ hồng xinh xắn, cánh vàng, giống như nhóm lên một
ngọn lửa trong đêm tối, càng chiếu sáng cho gian phòng.
Đám người Dạ Tinh Thần nhìn con chim chỉ to bằng nắm tay kia, thì ra đây chính là Kim sí điểu trong truyền thuyết. Vẻ chói mắt bên ngoài làm cho người ta khó mà tin được máu và nước bọt của con chim nhỏ này đều mang theo cự
độc.
Thượng Quan Minh lấy từ bên hông ra một viên thuốc đút cho Kim sí điểu, sau đó đưa Kim sí điểu cho Dạ Tinh Thần.
“Vương gia, ngươi xem thời điểm nào thì lấy máu của nó?”
Dạ Tinh Thần nhìn Doãn Tư An, giải độc đương nhiên phải nhờ đến hắn.