Sau khi Dạ Tinh Triệt và Thượng Quan Mị đi rồi, trong phòng chỉ còn lại
Tuyết Hàm quận chúa cùng Dạ Tinh Thần trông coi Bắc Tiểu Lôi vẫn đang
bất tỉnh nhân sự.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu nghiêng trên mặt bàn, quang ảnh loang lổ. Gió nhẹ thổi qua cuốn lên rèm lụa màu trắng.
Tuyết Hàm quận chúa nhìn bộ dáng mỏi mệt của Dạ Tinh Thần, trong lòng rất
đau. Nàng rất muốn xóa bỏ nếp nhăn trên trán hắn, nói cho hắn biết không cần ưu thương; nàng còn muốn đi đến bên cạnh hắn, làm bạn cùng với hắn.
Dạ Tinh Thần nghe thấy lời của Tuyết Hàm quận chúa cũng không động đậy.
Ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào Bắc Tiểu Lôi trên giường, mấy phần đau
thương, mấy phần nhu tình, ánh nhìn như vậy làm cho Tuyết Hàm ghen tỵ.
“Thần ca ca, vì sao huynh không nhìn ta? Không cần coi chừng nàng nữa, nàng
sẽ không tỉnh lại đâu.” Nhìn gương mặt tràn ngập sắc xanh đen kia, nàng
ác độc nguyền rủa.
Thân thể Dạ Tinh Thần rùng mình một cái, chậm rãi quay đầu lại nhìn Tuyết Hàm.
Tuyết Hàm vốn vui sướng vì hắn chịu nhìn mình, nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt hắn thì hoảng sợ, gần như không thể thở nổi. Đó là một đôi mắt hung ác, tàn bạo, trong con ngươi đen như mực dường như có một ngọn lửa đang
bùng cháy, giống như một mãnh thú đang tiếp cận con mồi. Như muốn đem
con mồi xé rách chỉ còn lại mảnh vụn.
“Thần, Thần ca ca…” Tuyết Hàm bị dọa lùi về sau một bước.
“Ngươi mới vừa nói cái gì?” Con ngươi thị huyết, hung tàn của Dạ Tinh Thần
nhìn chằm chằm nàng, nàng ta nói cái chết tiệt gì hả? Lôi Nhi sẽ tỉnh
lại, nhất định sẽ tỉnh lại.
Tuyết Hàm bị ánh mắt của hắn cố định ở một chỗ, toàn thân phát run. Như thế nào cũng không dự đoán được Dạ
Tinh Thần cũng sẽ có ánh mắt như vậy? Là nàng nhìn nhầm rồi ư? Nhưng sự
sợ hãi kia từ đâu mà đến?
“Lôi Nhi sẽ tỉnh lại!” Dạ Tinh Thần
nhìn Tuyết Hàm, không phải đang nhìn một thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà là nhìn một địch nhân, một địch nhân muốn cướp đi thê tử bảo
bối của hắn.
“Nếu như nàng không thể tỉnh lại, ta sẽ cho ngươi
chôn cùng.” Nếu như Lôi Nhi không tỉnh lại, nhất định là vì nữ nhân ác
độc trước mắt này nguyền rủa nàng. Nếu như không còn Lôi Nhi, những
người này vẫn sống làm cái gì?
Tuyết Hàm mông lung, nàng không
tin Dạ Tinh Thần lại có thể nói ra được lời tàn nhẫn như vậy. Đôi mắt
đen nhìn hắn ngơ ngác, không có phản ứng.
“Cút đi, không cần lại xuất hiện trước mặt ta.”
Dạ Tinh Thần lãnh lệ liếc nàng ta một cái, đừng bức hắn ra tay, hắn không
muốn động thủ ở trước mặt Lôi Nhi, cũng không muốn hủy diệt đi ký ức
thời thơ ấu.
“Oa…” Tuyết Hàm không hề báo trước khóc lớn ra tiếng, quay người chạy ra khỏi phòng.
“Tuyết Hàm, muội làm sao vậy?”
Ở ngoài cửa, Tuyết Hàm đụng phải Dạ Tinh Triệt và Thượng Quan Mị một
trước một sau đi vào. Hai người nhìn Tuyết Hàm khóc đến thương tâm, sau
ném ánh mắt về phía Dạ Tinh Thần, lại thấy vẻ mặt hung ác của hắn, trong mắt lóe ra quang mang thị huyết. Hắn xa lạ lại tàn nhẫn như vậy khiến
hai người cả kinh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại làm cho Thần vốn tao nhã biến thành bộ dáng thể này?
Tuyết Hàm không để ý tới hai
người, lướt qua bọn họ chạy ra ngoài. Nàng hối hận rồi, đáng lẽ nàng
không nên đến Tiêu Dao Vương phủ. Nếu như không đến, Dạ Tinh Thần sẽ mãi mãi là Thần ca ca tôn quý, thanh nhã trong suy nghĩ của nàng. Nếu như
không đến, nàng cũng sẽ không bị thương tổn. Sau này bọn họ ngay cả một
hi vọng nhỏ nhoi cũng không còn sao?
Bởi vì Thượng Quan Mị bị Dạ
Tinh Triệt uy hiếp, vốn tâm tình đã không tốt. Hiện tại nhìn thấy bộ
dáng Tuyết Hàm, biết nhất định nguyên do là bởi Dạ Tinh Thần, trong lòng lại dâng lên cảm giác bi thương, đối với Tuyết Hàm lại càng sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Hoàng thượng, thần thiếp xin cáo biệt.”
Lần đầu tiên Thượng Quan Mị dùng giọng điệu lạnh như băng nói với Dạ Tinh
Triệt, sau đó khẽ vung tay áo, quay người đuổi theo Tuyết Hàm.
Sau khi hai người rời đi, vẻ hung ác trong mắt Dạ Tinh Thần thối lui. Lại
quay về ngồi ở bên giường, hai tay nắm lấy tay Bắc Tiểu Lôi, không nói
tiếng nào.
Dạ Tinh Triệt nhìn hắn, biết hắn không muốn nhiều lời, con ngươi nhìn sang Bắc Tiểu Lôi, lời Thượng Quan Mị lại quanh quẩn bên tai, ‘Hoàng thượng, người yêu nàng ấy ư?’, môi mỏng nhếch lên, lộ một
nụ cười khổ, đã yêu, có lẽ từ lần đầu gặp mặt đã yêu rồi. Đôi mắt long
lanh, linh động kia, tính khí không trói không buộc ấy, như cầu vồng rực rỡ, xinh đẹp thu hút ánh mắt của hắn. Đáng tiếc, khi gặp được nàng đã
là đệ muội của mình. Nữ nhân của hoàng đệ hắn yêu nhất, chỉ có thể buông tay, chỉ có thể buông tay…
Mâu quang sâu kín, hiện tại chỉ hi
vọng độc trong người nàng có thể giải. Như vậy dù chỉ có thể nhìn thấy
tươi cười sáng rỡ của nàng, hắn cũng thấy đủ rồi.
Dạ Tinh Triệt nhìn Bắc Tiểu Lôi thật sâu một cái mới xoay người rời đi.
Ánh mắt Dạ Tinh Thần thâm trầm, quay đầu lại nhìn vào bóng dáng màu đỏ tím của Dạ Tinh Triệt đang dần biến mất ngoài cửa.
“Người đâu.”
“Vương gia.” Gia đinh áo vải xanh đi đến.
“Đi mời Tả công tử và Doãn công tử đến đây.” Dạ Tinh Thần phân phó gia đinh.
“Vâng.” Gia đinh khom người lui ra ngoài.
Dạ Tinh Thần quay lại nhìn đôi môi xanh đen của Bắc Tiểu Lôi, hai má gầy
gò, bàn tay nắm thật chặt, không thể đợi tin tức của bọn họ thêm nữa,
hắn muốn tự thân xuất mã đi tìm Diệu bút thư sinh, nếu không, hắn thật
sự sợ hãi câu nguyền rủa kia của Tuyết Hàm sẽ linh nghiệm.
“Vương gia.”
Hai người Tả Quân Mạc và Doãn Tư An một trước một sau bước vào phòng. Tả
Quân Mạc áo lam, Doãn Tư An áo trắng. Phong thái nhẹ nhàng, khí vũ phi
phàm. Hai người thấy Dạ Tinh Thần cho tìm bọn họ đều có chút nghi hoặc.
“Tả công tử, Nguyệt Nhi và Tinh Nhi đâu?” Dạ Tinh Thần hỏi Tả Quân Mạc.
“Nguyệt Nhi đã ngủ rồi, Tinh Nhi đang ở bên coi chừng nó.” Tả Quân Mạc mấp máy
môi, bởi vì Bắc Tiểu Lôi bị trúng độc, Tả Quân Mạc không lập tức trở về
sơn trang Thất Dạ ngay. Hiện tại hai đứa bé đều ầm ĩ muốn mẫu thân, hắn
đương nhiên phải lưu lại chiếu cố bọn chúng.
Dạ Tinh Thần gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hai người.
“Bổn vương không thể im lặng chờ đợi tin tức nữa, ta tính toán tự mình đi
tìm Kim sí điểu. Cho nên, phải phiền Tả công tử chiếu cố cho Nguyệt Nhi
và Tinh Nhi rồi.”
Tả Quân Mạc gật đầu, chúng là cháu ngoại trai,
cháu ngoại nữ của hắn, cho dù vương gia không nhờ, hắn vẫn sẽ chiếu cố
cho chúng nó.
“Doãn công tử, trong thời gian ta không có ở trong phủ, Lôi Nhi liền nhờ ngươi.”
“Vương gia yên tâm, tại hạ tất nhiên sẽ hết lòng chiếu cố cho sư muội.” Doãn Tư An chắp tay, trịnh trọng đáp.