“Thất bại?”
Tả
Quân Mạc nắm hai tay sau lưng, tóc đen như mực rủ xuống trên vai, đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người hắn, bóng dáng thon dài
kéo trên mặt đất.
Một đám Hắc y nhân đứng ở phía sau hắn, cúi thấp đầu. Nghe được thanh âm rét lạnh của Tả Quân Mạc, trái tim nhảy lên.
“Vâng, xin trang chủ giáng tội.”
Thủ lĩnh đám Hắc y nhân lên tiếng, toàn bộ Hắc y nhân đều quỳ trên mặt đất.
Gió thổi tung bay sợi tóc của Tả Quân Mạc, ánh trăng chiếu lên dung nhan
trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn càng thêm lãnh liệt. Môi mỏng nhấp
nhẹ, không tiếng nói. Đôi tròng mắt như mực thâm thúy một mảnh lãnh mạc, chỉ có ánh trăng tỏa sáng.
Bầu không khí tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng chi chi của côn trùng không biết tên kêu to trong bóng râm ngoài cửa sổ.
“Giáng tội?” Tả Quân Mạc chợt quay người, trên khuôn mặt anh tuấn giống như
băng lạnh ngưng kết. Đôi con ngươi lạnh lùng nhìn vào Hắc y nhân quỳ
trên mặt đất. “Làm việc không thành, đương nhiên phải giáng tội.”
Thanh âm lãnh liệt, như một cây kim châm qua màng nhĩ đau nhói của những
người đang quỳ. Thân thể không kìm được run lên cầm cập, khó nén tâm lý
sợ hãi.
“Người đâu.”
Tả Quân Mạc hướng bên ngoài hô, thanh âm trong bóng đem vắng lặng càng khiến lòng người run sợ, giống như
khối băng cắt qua da thịt.
“Trang chủ.” Một đạo bóng dáng màu lam lên tiếng trả lời, cơ hồ vô thanh vô tức, giống như quỷ mị xuất hiện phía sau Hắc y nhân.
“Đưa bọn họ đi xuống, ném vào hố vạn xà.” Trong tròng mắt lãnh mạc phun ra quang mang tàn nhẫn.
“Trang chủ tha mạng…”
“…”
Vừa nghe Tả Quân Mạc lại có thể muốn đem bọn họ ném vào hố vạn xà, khuôn
mặt đám Hắc y nhân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như không
còn một chút huyết sắc. Hố vạn xà, chính là ở trong đó nuôi đủ các loại
rắn độc. Nếu đem bọn họ ném xuống thì có khả năng ngay cả thi hài cũng
không còn sót lại. Như vậy, bọn họ ngược lại thà mong có thể chết một
cách thống khoái.
“Không nghe được lời nói của Bổn trang chủ sao?”
Lạnh lùng liếc nam tử áo lam một cái, trong đồng tử lãnh mạc của nam tử xẹt
qua một đạo quang mang, sau đó cúi thấp đầu, vỗ tay một cái, vài tên nam tử trang phục áo lam đồng dạng xuất hiện, đem toàn bộ đám Hắc y nhân
đang cầu xin tha thứ đưa ra ngoài.
Tiếng cầu xin tha thứ, sau khi ra khỏi, cửa phòng két một tiếng dừng lại.
Tả Quân Mạc xoay người nhìn ra ánh trăng trên ngọn cây ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm thúy xa xăm.
Thế nhưng không đem được hài tử thuận lợi mang về, tỷ tỷ, người sẽ lại trách ta sao?
“Nhiên.” Hướng trong không khí lành lạnh hô một tiếng.
“Gia.”
Một đạo bóng dáng màu đen xuất hiện, hé ra mặt nạ màu đồng được gắn vào
trên mặt, chỉ lộ ra đôi đồng tử sâu xa, không dao động yên lặng nhìn vào Tả Quân Mạc.
“Chuẩn bị một chút, ngày mai ta muốn đích thân động thủ.”
Đôi mắt thâm thúy híp lại, đáy mắt dưới ánh trăng lóe sáng. Cho dù bọn hắn
không thể mang hài tử về thuận lợi, như vậy hắn liền tự thân xuất mã,
bất kể trả bao nhiêu cái giá, hắn cũng muốn mang hài tử về, truyền lại
cho bọn chúng võ công sở học, sau đó nhìn bọn chúng hạnh phúc mà lớn
lên.
“Dạ.”
Nam nhân đeo mặt nạ đáp, trong lời nói không có nửa điểm lên xuống. Nháy mắt, bóng dáng màu đen biến mất ở trong phòng, giống như chưa từng xuất hiện.
Tả Quân Mạc ngẩng đầu lên, hai
tròng mắt thâm thúy híp lại. Theo thủ hạ điều tra, hai đứa bé kia chín
phần mười là hài tử của tỷ tỷ. Tuy rằng hiện tại chúng thành thiếu gia,
tiểu thư của Tiêu Dao Vương gia, tựa hồ tương đối hạnh phúc. Nhưng là
hắn không nghĩ hai hài tử sẽ quên mất mẹ của chúng, nữ nhân ôn nhu như
nước nhưng cũng kiên cường mạnh mẽ kia. Vì tỷ tỷ, hắn nhất định phải
đoạt bọn chúng về. Tự mình chăm sóc, chiếu cố, sau đó xuống dưới cửu
tuyền mới có mặt mũi đi gặp tỷ tỷ.
Hết thảy, đều ở ngày mai rồi.