Vương Phi Cường Hãn

Chương 70: Chương 70: Độc bọ cạp vằn




Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời không biết từ lúc nào đã trốn vào trong tầng mây thật dầy.

Gió lạnh khẽ thổi, trong bầu không khí có vài phần áp lực.

Trong phủ Tiêu Dao Vương bởi vì Bắc Tiểu Lôi bị thương mà rối loạn thành một đoàn, Vương gia vẫn luôn lười nhác trầm mặt xuống, canh giữ ở bên giường Bắc Tiểu Lôi một tấc không rời. Tả Hữu Nguyệt còn nhỏ khóc sướt mướt, càng làm cho không khí trở nên áp lực khiến người ta không thở nổi.

Khi Dạ Tinh Triệt mang theo Tôn Trọng Ly xuất hiện ở Vương phủ thì mọi người giống như nhìn thấy cứu tinh đến.

Ánh mắt thâm thúy của Dạ Tinh Triệt nhìn lướt qua vẻ mặt mọi người, trong lòng có một dự cảm xấu. Không khỏi nện bước càng nhanh, cẩm bào màu vàng theo động tác càng lớn càng không ngừng lay động, trên khuôn mặt thâm sâu kia không có bất luận biểu tình gì, mím chặt môi, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng.

Tôn Trọng Ly ôm hòm y dược, bước chân theo sát phía sau Dạ Tinh Triệt, nếp nhăn trên trán càng thêm sâu.

“Ngự y đến rồi.”

Quản gia coi chừng cạnh cửa, vừa nhìn thấy Dạ Tinh Triệt đi đến liền không nhịn được cao hứng mà reo lên với người ở trong phòng.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Quản gia cùng những người khác quỳ lạy Dạ Tinh Triệt.

“Bình thân.” Dạ Tinh Triệt phất phất tay, vừa nói vừa bước vào trong phòng.

“Hoàng huynh.” Dạ Tinh Thần ngồi ở bên giường, nắm lấy tay Bắc Tiểu Lôi gật đầu với Dạ Tinh Triệt.

“Tham kiến Hoàng thượng.”

Ở trong phòng, Tả Quân Mạc ôm lấy Tả Hữu Nguyệt đang khóc thút thít, tay dắt theo Tả Hữu Tinh. Còn có bốn thiếu niên Kim, Ngân, Tài, Bảo quỳ xuống đất lạy Dạ Tinh Triệt.

“Đứng lên đi.” Mâu quang Dạ Tinh Triệt nhìn lướt qua, dừng ở trên người Tả Quân Mạc xa lạ chỉ một giây. Sau đó đem ánh mắt ném về phía Dạ Tinh Thần ngồi ở bên giường cùng Bắc Tiểu Lôi nằm ở trên giường. Nhìn thấy người gặp nạn không phải là đệ đệ của mình, hắn tự nhiên thở ra một hơi. Nhưng khi thấy Bắc Tiểu Lôi ngày thường hào hứng, giờ phút này sắc mặt lại tái nhợt, không có sức sống nằm ở nơi đó thì tim của hắn nhất thời trở nên khẩn trương, giống như bị người hung hăng bóp chặt, không thể hít thở nổi.

“Ngự y, mau xem cho Vương phi.” Dạ Tinh Triệt phân phó với Tôn Trọng Ly ở phía sau.

“Vâng, Hoàng thượng.”

Tôn Trọng Ly vội đem hòm y dược đặt ở trên, đi đến bên giường, lấy ra tơ hồng trong hòm thuốc, chuẩn bị buộc chỉ bắt mạch cho Bắc Tiểu Lôi.

“Không cần thứ này, trực tiếp bắt mạch cho Lôi Nhi.” Dạ Tinh Thần thấy Tôn Trọng Ly còn muốn buộc chỉ bắt mạch thì tuấn mi cau chặt lại. Giờ là lúc nào rồi còn quản những lễ nghi rườm rà như vậy.

Tôn Trọng Ly vừa nghe, nhanh chóng buông tơ hồng ra. Bắt mạch cho Bắc Tiểu Lôi, sau khi tỉ mỉ bắt mạch, nếp nhăn trên trán càng sâu. Buông tay Bắc Tiểu Lôi ra, lại lật xem mí mắt nàng, rồi xem xét thần sắc cùng đôi môi.

“Ngự y, Lôi Nhi thế nào?” Dạ Tinh Thần lo lắng hỏi, ánh mắt những người khác cũng sáng quắc nhìn vào Tôn Trọng Ly.

“Vương phi bị trúng độc.” Tôn Trọng Ly lắc lắc đầu, kỳ thật không cần bắt mạch cũng có thể nhìn ra.

“Rốt cuộc là độc gì?” Dạ Tinh Thần hỏi đến cùng, bọn họ đương nhiên biết Bắc Tiểu Lôi trúng độc rồi, nhưng mấu chốt là người nàng bị trúng độc gì? Phải giải độc như thế nào mới được chứ?

“Độc bọ cạp vằn.” Thần sắc Tôn Trọng Ly có vài phần ngưng trọng.

“Cái gì?” Mọi người chấn kinh, độc bọ cạp đã rất nghiêm trọng, bọ cạp vằn này lại càng là độc thượng hạng trong các loại độc bọ cạp. Hiện tại trong người Bắc Tiểu Lôi lại trúng loại độc này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

“Nhưng có phương pháp giải độc không?” Thần sắc Dạ Tinh Triệt trầm trọng hỏi Tôn Trọng Ly.

Hai tay Dạ Tinh Thần gắt gao nắm chặt tay Bắc Tiểu Lôi, vẻ mặt chờ mong nhìn ông.

“Hoàng thượng, Vương gia thứ tội. Loại độc này, hạ quan không thể giải.” Tôn Trọng Ly lắc đầu.

“Cái gì?” Dạ Tinh Triệt, Dạ Tinh Thần cả kinh, ngay cả đệ nhất ngự y Dạ Liêu quốc cũng không có cách nào giải được loại độc này, vậy phải làm thế nào mới được đây?

Trong lúc nhất thời, áp lực của bầu không khí trong phòng khiến người ta khủng hoảng.

“Con muốn mẫu thân, mẫu thân…”

Nguyệt Nhi còn nhỏ không đúng lúc kêu khóc lên, làm cho tâm tình mọi người càng thấp đến cực điểm.

“Phiền Tả huynh dẫn Nguyệt Nhi, Tinh Nhi ra ngoài.”

Dạ Tinh Thần ngẩng đầu lên, nhìn Tả Quân Mạc nói. Hiện tại Bắc Tiểu Lôi bị trúng độc, phong thái của nam nhan họa thủy đã không còn vẻ tuấn mỹ lười nhác như trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc người đó chỉ còn lại sự lo lắng.

“Được.” Tả Quân Mạc gật đầu, dẫn hai đứa trẻ đi ra ngoài.

“Thần, hắn là ai vậy?” Dạ Tinh Triệt thấy khí thế phi phàm của Tả Quân Mạc kia không giống người thường.

“Cậu của Nguyệt Nhi, Tinh Nhi.” Dạ Tinh Thần đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Bắc Tiểu Lôi ở trên giường. Do trúng độc bọ cạp vằn nên hiện giờ khuôn mặt của Bắc Tiểu Lôi đều biến thành màu xanh đen, môi anh đào cũng hiện sắc đen, thoạt nhìn có chút dọa người. Thế nhưng đôi mắt thâm thúy kia vẫn dịu dàng yên lặng nhìn nàng.

Dạ Tinh Triệt nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng đau xót. Sau ngày ấy, hắn lắng đọng lại tâm tình của mình nên đã hiểu ra bản thân đã sinh ra tình yêu với Bắc Tiểu Lôi, nhưng gặp cũng đã muộn, bây giờ nàng là đệ muội của mình. Làm sao hắn có thể để mặc cho tình cảm của mình làm tổn thương đến Thần được. Vì để tất cả mọi người đều được tốt, hắn sẽ đem đoạn tình cảm này chôn sâu dưới đáy lòng.

“Ngự y, độc của Vương phi thật sự không thể giải sao?”

Dạ Tinh Triệt nghiêng đầu nhìn Tôn Trọng Ly, hắn không dám tưởng tượng nếu như Bắc Tiểu Lôi không vượt qua được cánh cửa này thì hắn sẽ như thế nào? Thần lại ra sao đây?

Tôn Trọng Ly ngưng trọng rũ đầu xuống suy tư, sau một lúc lâu mới ngẩng lên nhìn Dạ Tinh Triệt, hồi đáp.

“Bẩm Hoàng thượng, độc trong người Vương phi, có một người có thể giải.”

“Là ai?”

Dạ Tinh Thần vừa nghe liền quay đầu lại. Con ngươi sáng ngời nhìn vào Tôn Trọng Ly, mang theo hi vọng. Bất kể là ai, hắn đều cũng dùng hết toàn lực tìm được người đó đến giải độc cho Lôi Nhi.

“Thần y Tiết Thành Dục.”

Ngự y vừa nói xong, bốn huynh đệ Kim, Ngân, Tài, Bảo vỗ tay ba một tiếng, kinh hỉ nói.

“Đúng vậy, chúng ta sao lại quên mất người chứ?”

“Mấy vị công tử biết Tiết thần y à?”

Tôn Trọng Ly có chút giật mình nhìn vào tứ bào thai Kim, Ngân, Tài, Bảo, không tin bọn hắn còn trẻ như thế mà quen biết được thần y danh chấn thiên hạ. Tương truyền, vị Tiết thần y kia là thần long thấy đầu không thấy đuôi, bọn hắn những thiếu niên này làm sao lại biết được?

“Tiểu Kim, các ngươi biết thần y sao? Vậy nhanh chóng mời hắn đến giải độc cho Lôi Nhi đi.”

Dạ Tinh Thần tràn đầy chờ mong nhìn bọn họ, tuy rằng trong lòng cũng có nghi hoặc, thế nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là cứu được Lôi Nhi.

“Đại tiểu thư còn quen thuộc Tiết thần y hơn chúng ta.” Tiểu Kim nói

“Đúng.” Tiểu Ngân đáp.

“Tiết thần y là sư phụ của tiểu thư.” Tiểu Tài nói còn Tiểu Bảo đứng ở một bên gật đầu phụ họa.

“Cái gì?” Mọi người kinh hãi, nhìn về phía Bắc Tiểu Lôi còn đang nằm ở trên giường.

“Nói như vậy, Vương phi cũng biết y thuật?” Tôn Trọng Ly hoài nghi nhìn vào bốn thiếu niên.

“Tiểu thư không biết y thuật.” Tiểu Kim lắc đầu.

“Tiểu thư chỉ học võ, không học y.” Tiểu Ngân cũng nói theo.

“Nhưng sư huynh của tiểu thư vừa học y lại vừa học võ.” Tiểu Tài tiếp lời nói, Tiểu Bảo gật đầu.

Mấy người Dạ Tinh Thần thiếu chút nữa bị bọn họ làm cho choáng váng, nhưng rốt cuộc cũng hiểu được thì ra Bắc Tiểu Lôi đúng là đệ tử của thần y. Chỉ cần mời sư phụ nàng đến đây, nàng tự nhiên sẽ sống tốt.

“Việc này không thể chậm trễ, Tiểu Kim, các ngươi mau chóng ra roi thúc ngựa đi mời thần y sư phụ đến đây.” Dạ Tinh Thần nói với bốn người Kim, Ngân, Tài, Bảo.

“Được.” Bốn thiếu niên gật đầu, bóng dáng nhoáng lên một cái biến mất ở trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.