Đôi mắt sáng của Bắc
Tiểu Lôi không bỏ qua biểu tình trên mặt Hoa Hồ Điệp, hiện tại đã biết
sợ sao? Tiếc là sau khi chọc tới nàng còn muốn thoát thân, trừ khi nàng
chết đi.
“Vương gia, không biết mạo phạm Vương phi là tội danh gì?”
Bắc Tiểu Lôi nhìn vào Hoa Hồ Điệp cùng Hoa Môn Mi trước mặt, môi anh đào câu lên, cười đến mức tà khí.
“Tội chết.”
Con ngươi Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi bên cạnh, biết rõ cô gái nhỏ này
là điển hình của người có thù tất báo. Chỉ sợ lần này là Hoa Hồ Điệp,
Hoa Ngự sử trêu chọc nàng. Nhưng mà đối với việc Bắc Tiểu Lôi muốn đối
phó bọn họ, hắn liền giơ hai tay tán thành. Thậm chí muốn cho nàng mượn
đao, trợ giúp nàng giải quyết hai người.
Sợi tóc đen theo gió từ
cửa sổ thổi vào mà lay động, hai người một hồng y một bạch bào dựa vào
cùng một chỗ, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất tôn quý, ngay cả ý cười nơi
khóe miệng cũng đều giống nhau như vậy, mọi người chỉ có thể than hảo
một đôi người đẹp.
“Ái phi, nàng muốn xử trí bọn họ như thế nào?”
Ngữ điệu ôn nhu làm cho cơ thể Bắc Tiểu Lôi không kìm được mà run rẩy, mẹ
ơi, nam nhân này tại sao đột nhiên xưng hô một tiếng dinh dính ngây ngấy như vậy, cho dù là vì phối hợp với mình cũng không cần như thế đi, da
gà đều nổi cả lên.
Nàng ngẩng đầu trừng mắt liếc Dạ Tinh Thần,
mới quay đầu lại nhìn vào Hoa Môn Mi, Hoa Hồ Điệp. Đôi con ngươi sáng
ngời thiêu đốt lên lửa giận, dường như đang suy nghĩ xem xử lý bọn họ
như thế nào.
“Vương, Vương phi?”
Hoa Môn Mi đột nhiên
ngẩng đầu lên, ngón tay ngắn mập chỉ vào Bắc Tiểu Lôi, trong đôi mắt hạt đậu tràn đầy khó tin, làm sao có thể? Nha đầu dã man này chính là Tiêu
Dao Vương phi sao?
“Xin hỏi Vương gia, ngài thành thân khi nào
vậy?” Không nghe đến Vương gia có lấy Vương phi a. Nếu không, hắn nhất
định không bỏ qua cơ hội nịnh nọt này.
“Nha đầu lỗ mãng này làm
sao có thể là Vương phi?” Hoa Hồ Điệp cũng buột miệng kêu lên, con ngươi đen xinh đẹp tràn ngập hoài nghi nồng đậm. Tại sao nha đầu dã man,
không có giáo dưỡng như vậy cũng có thể làm Vương phi? Mà nàng xinh đẹp
động lòng người lại không thể chứ?
“Láo xược.” Thị vệ xoát đao để ngang trước người Hoa Môn Mi, hàn quang lập lòe.
“Vương gia tha tội.” Hoa Môn Mi hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ,
một bên vẫn không quên quay đầu lại hướng cháu gái mình hô: “Điệp Nhi,
còn không nhận tội với Vương gia, Vương phi.” Vũ nhục hoàng tộc chính là trọng tội, mặc dù hắn cũng nghĩ nha đầu ngang tàng bạo ngược kia không
có một chút bộ dạng của Vương phi. Nhưng nếu như Vương gia đã nói, bọn
họ cũng không thể nhiều lời nữa.
Muốn nàng quỳ dưới chân nha đầu lỗ mãng kia?
Hoa Hồ Điệp tự nhiên là trăm điều không muốn, nhưng bị thúc phụ nhìn chằm
chằm, lại sợ quyền thế Vương gia, đành phải bất đắc dĩ mà quỳ xuống.
“Vương gia, ngũ phi đại nhân đại lượng, thỉnh cầu tha lỗi dân nữ lỡ lời.” Nha
đầu chết tiệt, một ngày nào đó bổn tiểu thư sẽ đòi lại.
Bắc Tiểu
Lôi khẽ nhíu lông mày, cũng không bỏ qua biểu tình không cam lòng của
Hoa Hồ Điệp, càng không nhìn sai hận ý cùng tàn nhẫn trong nháy mắt khi
con ngươi nàng rũ xuống. Nghĩ muốn lừa dối cho qua chuyện, đáng tiếc
nàng cũng không làm chuyện ngu xuẩn thả hồ về rừng.
“Nhận lỗi hữu dụng, cần quan sai tới làm cái gì?” Bắc Tiểu Lôi lành lạnh nói, sau đó
mâu quang đảo qua. “Các ngươi dám mạo phạm Vương gia, Vương phi, còn ức
nữ bá nam, tội tăng thêm một bậc. Vương gia, ta nghĩ dạng người như vậy
không nên buông tha đi?”
“Tùy ái phi xử trí.” Dạ Tinh Thần lười
biếng nói, câu nói kia lại như sét đánh giữa trời quang bùng nổ bên
trong người chú cháu Hoa Môn Mi, lập tức ngây lại.
“Được.” Bắc
Tiểu Lôi vung tay lên. “Hoa Hồ Điệp ngày thường ức nữ bá nam, đại tội
khó chữa. Kéo xuống đánh trước hai mươi đại bản, sau đó đưa vào trong
lao. Còn ngươi thân là mệnh quan triều đình, chẳng những không vì dân
giải oan, ngược lại còn giúp chái gái làm ác, đồng dạng tội không thể
tha. Hiện thu hồi mũ ô sa của ngươi, trở về quê làm ruộng.”
“Vương gia, Vương phi, thứ tội a…”